Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Tể(1)

Phiên bản Dịch · 1102 chữ

Chương 312: Thiếu Tể(1)

Ai có thể tưởng tượng tất cả đều là một người đang tu hành.

"Lão gia... đường thu hóa của Hắc Sơn đã bị kẻ khác tăng giá một cách ác ý."

Yêu Nguyệt bay ra từ trong pháp trận, dùng vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Lục Khiêm

Lục Khiêm không nói gì, hắn thong thả thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở mắt ra.

“Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?” Lục Khiêm hỏi: “Giá tăng hay bị kẻ khác ác ý nhằm vào?”.

Trong khoảng thời gian gần đây, các thế lực xô rất gay gắt, giá vật phẩm tu luyện đã tăng lên rất nhiều.

Mặc dù Lục Khiêm đã cướp đoạt được rất nhiều thứ từ Lăng Ba Lâu nhưng chẳng qua là có rất nhiều vật phẩm quan trọng cần trao đổi với người ngoài.

“Là bị kẻ khác nhằm vào, người của Tam Gia Quỷ Thị.” Yêu Nguyệt nói rõ ngọn ngành.

Tam Gia Quỷ Thị là thị trường giao dịch lớn nhất gần đây.

Phần lớn tài nguyên mà mà Lục Khiêm tu luyện cũng được trao đổi thông qua chợ Quỷ này.

Tuy nhiên, Yêu Nguyệt phát hiện ra gần đây giá cả đã gần như tăng gấp hai lần.

Lúc hỏi thăm các thế lực khác thì chỉ có Hắc Sơn là bị đối xử như vậy.

Tới cửa lý luận thì bị cản lại.

Lại còn buông lời đe dọa không nhận bất kỳ tư liệu gì từ Hắc Sơn nữa.

“Mấy tên ngu từ đâu chui ra.” Lục Khiêm nhíu mày, “Tam Gia Quỷ Thị cấp cao đâu?

"Chu gia Chu Nguyên không tiếp khách, chỉ sai một tên chấp sự đuổi chúng ta đi. Ta đã mời hắn ta tới, điều kiện của người này có chút khắt khe."

Yêu Nguyệt có chút xấu hổ, bình thường những chuyện vặt vãnh như vậy không cần phải quấy rầy đến lão gia.

Nhưng ở Hắc Sơn việc tu hành của Lục Khiêm mới là ưu tiên hàng đầu nên thực sự không dám qua loa.

“Dẫn đường đi!” Lục Khiêm đứng lên.

Giữa sườn núi Hắc Sơn.

Sắc mặt Hư gia Nhị lão vô cùng xấu, đứng bên cạnh là một người đàn ông trung niên mập mạp ăn mặc sang trọng.

Người đàn ông mập mạp có chòm râu mép, có vẻ rất không lanh.

“Chu Minh chấp sự à, hay là ông cứ châm trước một chút đi.” Hư Tử thận trọng nói.

“Gọi sơn chủ các ngươi đến đây, ngươi không có tư cách cùng chúng ta cò kè mặc cả.” Chu Minh uống hớp trà, không khỏi quay đầu nhìn lại: “Hoặc các ngươi có thể gọi chưởng quỹ xinh đẹp kia đến cũng được đấy.”.

Trong lòng Hư Tử rất bực bội.

Thực lực của hai người tương đương nhau, nếu đơn độc chiến đấu, đối phương còn chẳng thể chịu nổi mười hiệp.

Nhưng hậu thuẫn người này sâu dày, Tam Gia Quỷ Thị không dễ trêu vào, đằng sau đối phương là mười mấy cao thủ Dưỡng Thần hậu kỳ và Đạo Cơ cảnh.

Trong khoảng thời gian này, Âm phủ không cho phép gây thêm phiền phức, nếu là trước kia với tính tình hung bạo của hắn thì đã ra tay tàn nhẫn giết người từ lâu.

Lúc này, một thiếu nữ áo đỏ bước vào đình, mắt hạnh má đào mày ngài, quả là một mỹ nhân xuất chúng vô cùng, mặt mày ẩn hiện sát khí, lại cộng thêm vẻ nổi giận.

"Mạc Sầu chưởng quỹ, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi đấy."

Chu Nguyên thậm chí không thèm nhìn những người khác, đi thẳng đến chỗ Mạc Sầu, khuôn mặt mang hiện nét cười giễu cợt.

Thân là tâm phúc của gia chủ Chu gia, hắn ta không cần e dè trước mấy thế lực nhỏ này, hơn nữa lần này hắn ta mang theo nhiệm vụ mà đến.

Mạc Sầu không nói gì, xoay người sang một bên, phía sau là Yêu Nguyệt và Lục Khiêm.

Chu Minh nhìn thấy mọi người vây quanh đạo sĩ áo đen liền biết người này chính là sơn chủ Hắc Sơn tiếng tăm lẫy lừng.

"Hắc ngươi là sơn chủ? Vậy ta đây sẽ nói thẳng vào vấn đề, nếu ngươi muốn tiếp tục hợp tác..."

Lục Khiêm không đếm xỉa tới Chu Minh mà nhìn về phía Hư gia Nhị lão, cười nói: "Xem ra ta khiêm tốn đã lâu nên đã bắt đầu xuất hiện mấy kẻ xem thường ta."

Chu Minh thấy mình bị bỏ qua một bên thì cười lạnh: "Tốt lắm, đây chính là thành ý của các ngươi đấy phỏng..."

Lời lại bị Lục Khiêm cắt ngang: "Lão Từ, giết hắn ta."

"Vâng!"

Sau khi nhận được lệnh, Hư Tử nở một nụ cười tàn nhẫn.

Nhị lão mạnh mẽ vọt tới, Chu Minh phản ứng rất nhanh, trốn đi thật xa.

Hư Tử lấy ra cung thần, kéo căng dây cung.

Một mũi tên đỏ thẫm xẹt qua chân trời.

"A!!"

Xa xa truyền đến tiếng hét thảm thiết.

“Đại nhân, đắc tội với Tam Gia Quỷ Thị e là không ổn lắm.” Yêu Nguyệt lo lắng nói.

“Không sao đâu.” Lời vừa dứt, bóng Lục Khiêm đã bay về phương xa.

Lục Khiêm đại khái có thể đoán được căn nguyên của vụ việc.

Tài lực của Hắc Sơn vô cùng dồi dào, tài nguyên lại phong phú, nhưng thực lực ghi trên giấy chỉ có Dưỡng Thần hậu kỳ.

Có thể xem như một thế lực lớn, vàng thau lẫn lộn, chắc chắn có kẻ xấu tơ tưởng đến.

Trước kia vì chuyện của Chúc Quỷ Vương nên có không ít kẻ không dám ra tay, nhưng bây giờ lá gan đã lớn hơn rồi.

Tại ngõ tối.

Dưới làn sương mù dày đặc có những người mặc trang phục lạ mắt đi qua chợ Quỷ.

Ở giữa thành phố ma quái là một tòa nhà sàn treo hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ.

Trên đỉnh lâu, gia chủ Chu gia đang ngồi uống rượu với mọi người.

“Gia chủ, chúng ta làm vậy liệu có được không?” Thủ hạ bên cạnh hỏi.

“Làm sao?” Chu Nguyên liếc nhẹ thủ hạ một cái.

Loại việc chiếm đoạt này không phải là chưa từng làm trước đây.

Kể từ khi nghe tin Lục Khiêm không hoàn thành nhiệm vụ của Chúc Quỷ Vương, thiếu chút khiến Chúc Quỷ Vương nổi giận.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.