Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song long hợp tu, Cửu Tiêu chi bí (2)

Phiên bản Dịch · 1103 chữ

Chương 294: Song long hợp tu, Cửu Tiêu chi bí (2)

Vong Tình Chân Thủy bên trong cơ thể tăng tốc độ vận chuyển lên rất nhiều.

Sau đó hai người thẩm thấu Chân khí lẫn nhau, bổ túc cho nhau.

Lục Khiêm hóa thân thành Giao Long ngao du phía trên tầng mây hơi nước, khí tức của Giao Long bộc lộ ra hoàn toàn.

Xích Âm dần dần tiến vào trạng thái cảm ngộ chân ý của Giao Long.

Bạch Long thoái hóa, sừng hươu biến mất.

Thay vào đó là một con Giao Long màu trắng dữ tợn.

Duy trì loại trạng thái này qua một đêm thì Âm Thần của hai người mới trở lại trong cơ thể.

Sau khi thu công, sắc mặt của Xích Âm có chút không tự nhiên.

Loại tiếp xúc Âm Thần này còn thân mật hơn cả tiếp xúc thân thể lần trước.

“Ngươi đã tạo được hình dáng của nó, muốn lý giải chân ý còn cần nhiều cảm ngộ hơn mới được.” Lục Khiêm nói.

Hắn cũng không phải là vô sự hiến ân cần, thấy người gặp khó khăn thì ngốc nghếch đến hỗ trợ.

Lần hành công này cũng có trợ giúp rất lớn đối với hắn, lần trước nhìn ra điểm ấy thì bây giờ mới chủ động hỗ trợ.

Tu hành Âm Thần với tu vi không quá chênh lệch, thì nhanh hơn nhiều so với tu hành với hai tỷ muội Yêu Nguyệt.

Đó còn chưa phải là song tu.

Nếu là song tu chỉ e là tốc độ tu hành sẽ càng nhanh hơn nhiều.

Nói không chừng trong vòng mấy tháng thì đã đưa Vong Tình Thủy vào đại chi cảnh.

“Được.” Xích Âm nghiêm mặt, không thảo luận về đề tài này nữa.”

“Ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ, nhập môn Nguyên Nhất Chân Thủy thì có thể thu ngươi làm đệ tử chính thức.”

“Đa tạ sư tỷ.” Lục Khiêm chắp tay nói.

Rốt cục cũng có thể Luyện Cương.

Hắn vẫn không quên mục đích của chuyến đi này.

Hắc Sơn còn đang trong thời kỳ mở rộng, còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.

Nhất định phải đi nhanh về nhanh mới là chuyện chính.

Xích Âm vung tay lên, Âm Thần hóa thành tia sáng thoáng cái đã xuất hiện ở bên ngoài mười dặm.

Giao Long Lục Khiêm vẫy đuôi theo sát phía sau.

Bay vài dặm.

Trước mắt là một tòa tháp cao ngàn trượng.

Hơn nửa tháp đứng sừng sững giữa đám mây giống như người khổng lồ cao cao tại thượng.

Lúc này là giữa đêm, ánh trăng hắt vào đỉnh tháp bị một đạo pháp trận hấp thu.

Hai người tới trên pháp trận liền bị truyền tống tới ngọn tháp.

Ánh sáng lóe lên, xuất hiện tại bên dưới Bạch Thủ sơn.

Dưới màn đêm, Bạch Thủ sơn giống như một lão đạo tóc bạc.

Tiên phong đạo cốt, sâu không lường được.

Thời điểm hai người bay qua một vách núi, khóe mắt của Lục Khiêm bắt gặp một cỗ huyết khí âm lãnh.

Hắn vô ý thức nhìn một cái chỉ liền nhìn thấy một màn trước mắt này, cũng nhịn không được có chút ngây người.

Phía dưới vách núi, mây đen bao phủ, có vô số quái vật sừng hươu móng dê hình người.

Quái vật sừng hươu áp tải từng chiếc xe ngựa.

Trên xe ngựa là thi thể xếp cùng một chỗ, thậm chí có một vài xe ngựa trong lồng là người sống cùng với đồng nam đồng nữ.

Nhân số cộng lại tối thiểu là mười vạn.

Ánh trăng hắt vào trên mặt quái vật sừng hươu, khuôn mặt đen kịt nhìn có chút dữ tợn ghê người.

Nhân loại giống như một đám dê đợi bị làm thịt, bị đưa vào động băng giống như miệng ác ma.

Chỗ cái thân ảnh của Bạch Thủ sơn là một mảnh âm điền mênh mông, trên đó mọc ra thực vật kỳ dị, hoa mặt người, các loại quả nhân sâm, thực vật kỳ dị.

Những quy mô này lớn hơn nhiều so với của hắn ở đạo Vạn Tượng thậm chí là cả Thông U quan.

“Đây là…” Lục Khiêm thắc mắc.

“Đây là tế phẩm, tế phẩm mùa đông.”

Bên người của Lục Khiêm chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một đạo nhân râu tóc bạc trắng.

Đạo nhân chắp hai tay, lơ lửng trong không trung, gió lớn thổi lên áo bào của hắn.

“Tham kiến sư tôn.” Hai người Lục Khiêm hành lễ nói.

“Miễn lễ. Xem ra ngươi rất thắc mắc vì sao chúng ta giết người giống như bàng môn tà đạo sao.”

Con ngươi đen kịt của Đông Quan Thái Tể nhìn về phía Lục Khiêm.

Còn chưa đợi Lục Khiêm trả lời thì Đông Quan Thái Tể lại nói:

“Đây là Hàng Vũ pháp trận, vật liệu giống với pháp trận mùa đông, ngoại trừ đồng nam đồng nữ, phần lớn là người phạm tội, số ít là tù binh chiến tranh.”

Phạm vi thế lực của tu sĩ có vài chục quốc gia.

Bọn họ sẽ không can thiệp vào chiến tranh của quốc gia phàm nhân, thời gian lâu dài bọn hắn thậm chí còn cổ động chiến tranh, hàng năm có phần lớn thi thể và tù binh dùng làm tu hành.

Bọn hắn cũng không phải không bóc lột phàm nhân, chỉ là không thô bạo giống bàng môn mà thôi.

Mà là sẽ tưới nước bón phân, sau đó lựa chọn mang tính thu hoạch một chút.

“Toàn bộ Nam Linh vực quá cằn cỗi, tu sĩ cướp đoạt vài vạn năm, ngàn năm mở rộng số lượng tu sĩ khiến cho địa phương này chịu không nổi gánh nặng như vậy.”

Thiên địa cằn cỗi đến nỗi xuân hạ thu đông cũng không thể luân chuyển bình thường được.

“Hóa ra toàn bộ Nam Linh vực đều như vậy.” Lục Khiêm bừng tỉnh ngộ.

Trước kia ở Thông U quan, thậm chí là đảo Vạn Tượng, một năm bốn mùa đều mang dáng vẻ không khác nhau là bao.

Vốn cho là nguyên nhân là vị trí địa lý nhưng không nghĩ tới lại bởi vì tu sĩ cướp đoạt dẫn đến địa khí thiên địa cằn cỗi, không cách nào luân phiên xuân hạ thu đông bình thường.

Nghĩ tới đây Lục Khiêm chợt nhớ đến chức quan Đông Quan Thái Tể của người này, chẳng lẽ…

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.