Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tức về Xích Âm, dụ địch thâm nhập (2)

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Chương 284: Tin tức về Xích Âm, dụ địch thâm nhập (2)

Hai mắt Phục Ba đỏ rực, chìm trong ảo tưởng nên nhất thời quên dò hỏi về Lục Khiêm.

“Lớn mật, cẩu tặc ngươi đã đắc tội gì với đại nhân.” Mã tướng quân trở về quát mắng Lục Khiêm.

Một tiếng quát tháo đã cắt đứt suy nghĩ của Phục Ba.

Ông ta căm hận trừng mắt với Mã tướng quân, dọa ông ta sợ mồ hôi chảy đầy đầu, trong lòng nơm nớp không yên.

“Nói mau.” Phục Ba lạnh lùng ra lệnh.

“Tại hạ trao đổi với một tên đạo nhân ở gần Âm Sơn giản, nơi ẩn thân của người này cách đây không xa.”

Lục Khiêm hóa thân thành một yêu quái đầu ngựa, dáng vẻ nơm nớp lo sợ.

“Người kia có bề ngoài thế nào?” Phục Ba tỏa ra khí thế khiến cây cối xung quanh mấy trăm trượng đều muốn bị nhổ khỏi mặt đất.

Bởi vì bị người ta đánh cho một trận, đầu óc người này trở nên không tỉnh táo lắm.

Nghe thấy tin tức về Lục Khiêm, trong lòng càng lúc càng nôn nóng.

Lục Khiêm miêu tả lại dáng vẻ của mình.

“Quả nhiên là hắn, quả nhiên là hắn.”

Phục Ba tự lẩm nhẩm, hai mắt dần đỏ lên như huyết, huyết khí như lang yên.

“Mau dẫn ta đến.” Phục Ba không có tâm trạng dò hỏi tỉ mỉ, chỉ cần tìm được tin tức của kẻ thù là được, những cái khác không cần quản nhiều.

Lục Khiêm tiện tay chỉ ra một phương hướng.

Phục Ba cuốn lên một đoàn huyết vân.

Khí huyết sôi trào, nóng rực tựa như hơi nước sôi.

Ông ta không để ý tinh huyết đang tiêu hóa, bay đi với tốc độ cực hạn.

Mã tướng quân bị bỏ lại tại chỗ, Phục Ba không mang ông ta đi.

Mã tướng quân không trở về ngay mà dừng chân tại chỗ, tranh thủ thời gian chờ Lục Khiêm.

Chưa tới một khắc đã phi hành được mấy trăm dặm.

Lục Khiêm chỉ vào ngọn núi trước mặt, nói: “Đạo nhân xuất hiện ở phụ cận nơi này.”

Phục Ba mở mắt, hai mắt bắn ra xích mang.

Xích mang bắn phá đại địa.

“Có rồi!” Phục Ba giương mắt, lắc mình biến thành hình thái của nhân loại.

Ông ta tóm vai Lục Khiêm nhấc lên phía trên.

Hai người lắc mình đã tới trước mặt một tòa sơn động.

Phục Ba bắn ra một luồng hắc quang bao phủ lên khí tức của hai người.

“Ngươi vào trong dò đường.” Phục Ba nhìn Lục Khiêm.

“Đại nhân, không được đâu a.”

“Nhanh!”

Lục Khiêm nơm nớp lo sợ bước vào trong.

“A a!!”

Không bao lâu, một tiếng hét thảm thiết vọng ra ngoài.

Chỉ thấy yêu quái đầu ngựa bay ngược ra, trên người chi chít những vết thương lớn nhỏ.

Trên miệng vết thương còn quanh quẩn từng sợi kim khí.

“Quả nhiên ở đây!”

Phục Ba nhún người nhảy, vô số Hỏa Cầu Độc Thủy bay vào trong cửa động.

Rầm rầm rầm!

Đất rung núi chuyển.

“Ồ?” Phục Ba ngạc nhiên, bên trong lại không có động tĩnh.

Trong lòng Phục Ba lúc này cảm thấy dè dặt, lại thả pháp thuật một lần nữa, cát vàng cuộn lên ngàn trượng.

Ầm!

Vẫn không có động tĩnh gì.

Phục Ba bay thẳng vào trong.

Trong khoảnh khắc bay vào ấy, kim quang tỏa sáng ngoài cửa động bỗng nhiên thu lại.

Một sợi Kiếm Nang kim sắc lơ lửng giữa không trung.

Đây không phải sơn động gì, rõ ràng là Huyền Kim Kiếm Nang.

Sau khi tiến vào trong, Phục Ba bỗng cảm thấy toàn thân bị đâm đến đau nhói.

Kim quang đầy trời trút xuống như hải dương.

Huyền kim khí điên cuồng cắn xé huyết nhục của Phục Ba.

Sức mạnh này mặc dù không đáng kể với một cường giả Chân Hình Hiển Hóa như Phục Ba, nhưng thắng ở chỗ số lượng nhiều vô kể, kim khí thẩm thấu đến từng lỗ chân lông.

“A!!” Đau đớn như lăng trì khiến Phục Ba kêu thành tiếng.

“Súc sinh! Ngươi ở đâu, ta muốn giết ngươi.” Bốn thân của Hà La Ngư rung mạnh bên trong Kiếm Nang.

Càng va chạm càng chịu nhiều thương tổn, đâu đâu cũng có kim khí hải dương.

Kiếm Nang của Thất Trọng Thiên đã có uy lực đạt tới đỉnh cao của Dưỡng Thần cảnh giới.

Nếu là Bát Trọng Thiên mãn cấp thì còn có thể chiến đấu với một vài Đạo Cơ.

Huống hồ tu vi Phục Ba đã bị hao tổn hơn phân nửa, còn chưa phát huy được năm phần mười của tu vi.

Lần này ông ta đã trực tiếp bị trấn áp bên trong Kiếm Nang.

Huyết khí mà Lục Khiêm đã tiêu hao không hề lãng phí, mà ngưng tụ thành một hạt châu nhỏ, một ngụm nuốt vào trong miệng.

Lục Khiêm đã biến về nguyên dạng, chỉ thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, một lúc lâu mới dần tản đi mất.

“Thứ tốt.” Lục Khiêm thỏa mãn thở dài nói.

Phục Ba hấp thu huyết khí của mấy trăm vạn người không thiện lương gì, tuy rằng đã hao tổn một phần nhưng tổng lượng vẫn rất lớn.

Lần này hắn đã gia tăng thêm hơn mười phần.

Phỏng chừng đợi đến thời điểm Thủy Nhãn mở ra, hắn thực sự sẽ có cơ hội bước vào cảnh giới Chân Hình Hiển Hóa.

Đến lúc đó coi như đã nắm giữ tu vi cảnh giới Đạo Cơ.

Rầm rầm!

Kiếm Nang lơ lửng giữa không trung không ngừng rung lắc, phần miệng tựa như có dấu hiệu buông lỏng.

Lục Khiêm vận chuyển chân khí kiên trì chống đỡ Kiếm Nang.

Luyện Thể tu sĩ Chân Hình Hiển Hóa quả nhiên lợi hại.

Cho dù không ở trong trạng thái, Lục Khiêm dựa vào sức mạnh của pháp khí cũng chỉ miễn cưỡng áp chế được.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.