Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơn Lĩnh đại vương, Cổ Duyễn sơn mạch (1)

Phiên bản Dịch · 1114 chữ

Chương 281: Sơn Lĩnh đại vương, Cổ Duyễn sơn mạch (1)

Huyết tinh chi khí phóng thẳng lên bầu trời, nhuộm đỏ cả khoảng không.

Huyết tinh trộn lẫn với vô số sinh linh lệ khí, khiến cho người ta có loại cảm giác chán ghét khó chịu.

Tiếng kêu thảm thiết của người phàm bên dưới vậy mà truyền đến tận bầu trời cao đến hàng trăm trượng.

Lục Khiêm đáp xuống đám mây xanh, vô thức nhìn qua.

Một màn trước mắt này khiến hắn hơi sững người.

“Chuyện này...” Lục Khiêm kinh ngạc nói.

Cảnh tượng này ngược lại không phải quá máu me gì cả, hắn đã từng thấy cảnh tượng còn máu me hơn thế này.

Mấu chốt là cự thú cao trăm trượng ở phía bên dưới.

Cái đầu quái dị có hình dạng giống như cá, mọc đầy lân phiến màu vàng, phía sau đầu cá lại liên tiếp mọc ra bảy cơ thể khác.

Thân thể của ba con còn lại còn lại thì bị đứt một khúc.

Yết hầu của con quái ngư này phát ra tiếng gào khó nghe.

Hai mắt đỏ rực, toàn thân quanh quẩn là huyết khí nồng đậm.

Lúc này quái ngư đang nằm bò trên tường thành, trong miệng phát ra một lực hút, phát ra vô số thanh âm la hét thảm thiết của người phàm bị hút vào trong miệng của quái ngư.

Sau khi đã ăn no đủ lượng huyết tinh, cơ thể thứ tám của quái ngư dần dần mọc ra huyết nhục.

“Phục Ba...” Lục Khiêm kinh ngạc nói.

Đây quả thật là một người quen cũ.

Nhớ khoảng thời gian trước còn chơi khăm ông ta một vố.

Chẳng trách người của Thiên Hà Hội không tìm được ông ta.

Hóa ra là đã chạy đến đây rồi.

Bên dưới có mười mấy tòa thành, hơn nửa thành trì đã bị Phục Ba ăn sạch rồi.

Đoán chắc phải có mấy trăm vạn sinh linh.

“Loại phương pháp huyết thực này, lẽ nào không sợ bị người khác truy sát hay sao?” Lục Khiêm thầm nghĩ nói.

Đến đây đã mấy ngày, phần lớn thành trì đều có thế lực quản lý.

Có điều, Phục Ba nói thế nào thì cũng là tu sĩ Luyện Thể tu vi Chân Hình Hiển Hóa.

Cộng thêm trạng thái điên cuồng này, những thế lực nhỏ bình thường thật sự không giải quyết được ông ta.

“Lại là tên điên này, lần trước còn ăn một đội nhân mã của ta.” Mã tướng quân căm hận nói.

“Tên điên?”

Lẽ nào tên điên mà hai con vẹt nói chính là Phục Ba sao?

“Dạo gần đây tên điên này đi đến nơi nào cũng ăn người đến đó, hành sự vô cùng điên cuồng, rất nhiều cao thủ cũng không muốn trêu chọc đến hắn.”

Mã tướng quân giải thích.

Bởi vì phần lớn người bị ông ta ăn đều là người phàm, cao nhân Đạo Cơ không muốn đối đầu với tên điên này, vì vậy cứ để mặc ông ta ngông cuồng tới bây giờ.

“Loại người này không đắc ý được bao lâu đâu.” Mã tướng quân nói.

“Đi thôi.” Lục Khiêm liếc nhìn, sau đó bay đi.

Nhưng khi hai người bay chưa được bao xa.

Phía sau liền truyền đến một thanh âm rất lớn.

Lục Khiêm quay đầu nhìn, mấy đạo Cương Sát âm vân và mấy chục đạo ánh sáng vây lấy Phục Ba.

Không đến nửa khắc, hai bên đánh nhau đến nghiêng trời lệch đất, thành trì tan nát thành tro bụi.

“Cuối cùng cũng có người tìm tới cửa rồi.” Mã tướng quân khoái chí nói.

“Nhìn đằng sau đi, đoán chắc không chết được.” Lục Khiêm cười nói.

Mạng của Phục Ba này rất lớn, hơn nữa đã thôn phệ nhiều sinh linh như vậy, tuy không phải là cơ thể trọn vẹn, nhưng sợ rằng tu vi đã mạnh hơn trước kia.

Hai người bay cả chặng đường.

Đằng trước bỗng nhiên trở nên ảm đạm.

Mây đen đầy trời, quang ảnh ảm đạm.

Dãy núi sừng sững ở phía xa xa kia, không có ánh sáng chiếu vào, chỉ nhìn thấy những bóng râm dày dặc, giống như thân ảnh của yêu ma đáng sợ.

“Đây là đâu?” Lục Khiêm hỏi.

“Đạo trường của Sơn Lĩnh đại vương, Cổ Duyễn sơn mạch.” Mã tướng quân nhìn dãy sơn mạch này, trong mắt vụt qua một tia kinh sợ.

Cổ Duyễn là chiến trường cổ của vạn năm trước, từng có vô số sinh linh chết ở nơi này.

Máu tươi chảy khắp cả dãy sơn mạch, huyết dịch ngưng đọng biến thành màu đen, mới tạo thành dãy sơn mạch đen kịt như bây giờ.

Âm vân trên núi thật ra là do âm khí của vong hồn hóa thành.

Âm khí ngưng tụ vạn năm thậm chí hình thành nên Tiên Thiên Hồn Phách Âm Sát.

Mỗi năm sẽ có một số người đến Âm Sơn tặng lễ vật, tìm kiếm Sát khí để hấp thụ.

Tiến vào trong Âm Sơn, một bầu không khí ngột ngạt truyền đến.

Dường như bước vào trong khu vực nào đó, cảm thấy chân khí toàn thân vận chuyển một cách chậm lại.

Lục Khiêm vốn cho rằng cái người gọi là Sơn Lĩnh đại vương, chỉ là thủ lĩnh chiếm cứ một vùng giống như Mã tướng quân.

Bây giờ xem ra không đơn giản như vậy.

Tu vi của người này không thua kém Thông U đạo nhân, có khả năng cũng là cao nhân Đan Kiếp chi cảnh.

Trong dãy núi không hề có một nguồn ánh sáng nào.

Trên bầu trời có hai đoàn hỏa cầu đỏ sẫm, mang theo một tia sáng quỷ dị.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, đây không phải là nguồn ánh sáng.

Mà rõ ràng là hai con mắt cực lớn, mỗi một con mắt không biết rộng bao nhiêu.

Hơn nữa, Lục Khiêm lúc này mới phát hiện những sơn mạch này, vậy mà thấp thoáng như hợp thành một cơ thể con người.

“Ngươi chắc chắn là Sơn Lĩnh đại vương mời ngươi chứ?” Lục Khiêm quay đầu nhìn Mã tướng quân.

“Khụ khụ, thật ra ai cũng có thể đến, nhận được lời mời về cơ bản đều là cao nhân cảnh giới Đạo Cơ.” Mã tướng quân có hơi xấu hổ.

Đằng trước xuất hiện một hang động.

Vừa bước vào hang động, một luồng khí nóng đột nhiên ập tới.

Mùi máu tanh, mùi rượu, mùi thuốc, mùi của nữ nhân…

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.