Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai con chim nói chuyện bảo vật, hồ yêu biến thân(1)

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Chương 276: Hai con chim nói chuyện bảo vật, hồ yêu biến thân(1)

Biển mây trải dài liên miên, bạch hạc xuyên qua bên trong đó.

Khí tức của Lục Khiêm biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một con hạc trắng bình thường.

Bay trên cao mệt rồi thì lao xuống bên dưới.

Tốc độ không nhanh, chỉ có thể xem là tương đối bí mật, không để người khác phát hiện.

Mặc dù nơi này không có kẻ thù, ít nhất cẩn thận một chút vẫn không dư thừa.

Đằng trước là một khu rừng rộng lớn cao vút.

Cây nào cũng thẳng tắp, cao trăm trượng, vỏ cây đỏ rực.

Tử đàn không có bao nhiêu cành cả, bóng râm kéo dài một khoảng, giống như đại lục trôi nổi.

Các loại chim chóc sinh sống ở trong bóng râm, cách đám mây không đến mấy trượng.

Lục Khiêm thấy thế thì trong lòng cảm thấy kỳ lạ, hắn dừng lại ở trong bóng râm.

Hạc trắng vững vàng đáp xuống trên chiếc lá thật dày, mấy con chim sẻ bị dọa đến bay tán loạn.

“Loài chim đẹp quá, đã rất lâu rồi không nhìn thấy bạch hạc.”

“Thôi đi, có gì đẹp chứ, trắng xóa một màu, một chút màu sắc cũng không có.”

Ở một bên truyền tới thanh âm nói chuyện của cặp trai gái.

Thanh âm có chút già nua trầm khàn, giống như tuổi tác khá lớn.

Lục Khiêm quay đầu liếc nhìn, lọt vào mắt là hai con vẹt.

Hai con vẹt đứng ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, miệng thì không dừng lại.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nam tử à. Tiểu bạch kiểm.” Vẹt Hồng Ban ở bên trái khó chịu nói.

“Lão đầu này còn mỹ nam tử, ta nhổ vào! Nhóc con, đừng để ý đến hắn.”

Vẹt Hoa Ban ở bên phải giang cánh vỗ vào đầu của bạn đời, thanh âm giống như là một bà lão hiền từ.

“Nhóc con ngươi biết nói chuyện không?”

Vẹt Hoa Ban nhảy xuống, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bạch hạc do Lục Khiêm hóa thân.

Cùng lúc này, các loài chim muông bay tới bên cạnh, vây quanh Lục Khiêm.

“Ngươi không biết nói chuyện sao?”

“Xin chào!” Bạch hạc bỗng nói chuyện, dọa bầy chim giật mình.

“Thì ra ngươi biết nói chuyện, gọi ta là Tiểu Hoa nãi nãi là được, ngươi năm nay mấy tuổi, tên là gì, có thể gọi ngươi là Tiểu Bạch không?”

Vừa nhìn thấy Lục Khiêm biết nói chuyện, vẹt Hoa Ban giống như phát hiện đại lục mới, điên cuồng đưa ra một chuỗi câu hỏi.

Lục Khiêm một câu cũng không trả lời, vẹt thật sự không hổ là loài vật lắm lời nhất.

Vốn muốn hỏi đường, kết quả lòng vòng cả nửa ngày, không có tìm được tin tức gì hữu dụng.

Đến lúc này, Lục Khiêm cũng không muốn phí lời, chuẩn bị rời đi.

“Đúng rồi, ngươi nói đến Âm Sơn giản, trên đường nhất định phải cẩn thận, dạo này có một hung nhân đến đó, đã ăn thịt rất nhiều người. Còn nữa, trên đường có một sơn động lớn cũng đừng đi vào, mấy ngày nay cứ luôn phát sáng.”

“Bà thì biết cái rắm gì, trong sơn động là bảo vật, rất đáng tiền đó.”

Con vẹt lông đỏ giống như đã nhịn nửa ngày, nhìn thấy chỗ trống thì vội chen lời.

“Bảo vật, bảo vật có quan trọng hơn tính mạng không? Có đồ tốt cũng phải có mạng mới hưởng được chứ.” Tiểu Hoa nãi nãi lườm đối phương.

Hai con vẹt lại bắt đầu tranh cãi.

“A? Người đâu rồi?” Đợi khi hoàn hồn, Lục Khiêm sớm đã không thấy bóng dáng.

“Sơn động sao?” Lục Khiêm vừa bay vừa nghĩ.

Trong sơn động phát ra ánh sáng, điều này rõ ràng là hiện tượng bảo vật xuất thế, hoặc là tu hành giả đang tu hành.

Mặc kệ như thế nào, nếu đã đến rồi thì thăm dò thực hư, xem thử đó là thần thánh phương nào.

Bay được một khoảng.

Xung quanh đều là rừng rậm u ám cực kỳ ít người.

Mặt đất bên dưới căn bản nhìn không thấy.

“Hửm? Thật sự có ánh sáng?” Lục Khiêm nhìn đằng trước, trong lòng thầm nói.

Chỉ thấy dưới tán cây thấp thoáng có ánh sáng, giống như đom đóm trong đêm tối.

Không xem xét kỹ thì thật sự có chút nhìn không ra.

Xoạt!

Thân ảnh bạch hạc đáp xuống, Hạc Thảo Chân Hình bài xoay trái, huyễn hóa thành nhân thảo ba tấc, cẩn thận đi về phía đó.

“Khà khà, uy lực mười tám đạo Bích Hỏa Phi Đao của ta như thế nào?”

Người còn chưa đến, từ xa đã nghe thấy tiếng cười hống hách của nam tử.

Lục Khiêm xuyên qua khe hở của lùm cây nhìn qua, chỉ thấy đằng trước là một sơn động.

Cửa động của sơn động phóng ra kim quang yếu ớt.

Ở cửa có một nam tử tóc đỏ đang bay.

Bên cạnh nam tử tóc đỏ lơ lửng mười tám đạo ánh sáng lửa xanh.

Bên dưới là một nữ tử xinh đẹp mặc áo khoác màu trắng, mặt mày của nữ tử tái nhợt, khóe miệng dính máu, vô cùng đáng thương.

“Đi chết đi!”

Tay của nữ tử bắt ấn quyết, đằng sau hiện ra một cái đuôi màu trắng.

Bầu trời đêm bỗng nhiên xuất hiện hai mặt trăng, rơi về phía nam tử.

“Hửm? Hồ yêu, thú vị! Cơ thể của ngươi Đào Hoa đạo nhân ta muốn rồi.”

Vù!

Vừa dứt lời, mười tám đạo ánh sáng lửa xanh bên cạnh nam tử lướt từng đường quỹ đạo theo vầng trăng khuyết hình thành bức tường ánh sáng kín mít, cắt vầng trăng rơi xuống trên bầu trời thành đom đóm đầy trời.

Kình khí bắn ra đánh tan cây cỏ trong phương viên trăm trượng thành bột mịn.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.