Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dẫn sói vào nhà

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Lúc này, quản sự đan viên đi ra, nhìn thấy hai người cũng lập tức cười nói:

“Hai vị đại nhân, đan viên đã chăm sóc xong, còn có chỉ thị gì sao?”

“Ngươi hỏi phó chấp sự đi, hỏi hai chúng ta làm gì?” Lộc Dương hừ mũi một cái.

Quản sự vườn đan xấu hổ nhìn về phía lục khiêm, Lục Khiêm cũng không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu.

Quản sự như trút được gánh nặng rời đi.

“Đại nhân, còn chỉ thị gì sao?” Lộc Dương cười nói, dáng vẻ biểu cảm kiểu như ngươi có thể làm gì được ta.

“Không có việc gì, ngươi cút được rồi.”

Ầm!

Trên người Lục Khiêm bộc phát ra khí thế dồi dào, sau đó lắc mình đến trước mặt hai người.

Thái Âm Kim Đồng nhìn chằm chằm vào hai người, trong miệng đầy răng nhọn, hai người nhìn đến nỗi nội tâm run lên, một cảm giác nguy hiểm ập vào trong lòng, dường như giây tiếp theo sẽ phải bị con mãnh thú này ăn sạch.

“Thật sự cho rằng ta không dám giết các ngươi sao?” Lục Khiêm cười nói, từ lúc làm phó chấp sự, mỗi ngày hắn cũng lấy vẻ ngoài Luyện Thể để gặp người khác.

Hai người há miệng thở dốc, bỗng nhiên lại phát hiện không dám nói ra.

Lúc này Lộc Dương mới ý thức được, vị trước mắt này cũng là cao thủ cảnh giới Dưỡng Thần.

Mồ hôi lạnh làm ướt phía sau lưng trong vô thức.

“Cút!” Lục Khiêm quát.

Hai người lập tức như trút được gánh nặng, cuống quýt chạy trốn.

Không biết đã chạy bao xa, Lộc Dương mới hồi phục tinh thần lại, nhìn chằm chằm Lục Khiêm ở phía sau lưng bằng ánh mắt oán độc, gằn từng chữ một: “Ngươi chờ đó, trước cứ để ngươi được đắc ý mấy ngày.”

Tưởng tượng đến vừa nãy mình bị dọa thành dáng vẻ kia, hai huynh đệ không khỏi lên cơn giận dữ, hận không thể rút gân lột da Lục Khiêm.

Nhưng người này cũng không nhảy nhót được bao lâu nữa.

Tưởng tượng đến cái này, trong lòng Lộc Dương cũng cân bằng một chút.

Sau khi nhìn thấy hai huynh đệ đã đi rồi, Dương Hưng có hơi lo lắng nói: “Đại nhân, sau lưng bọn họ là chấp sự Lộc Đài, chấp sự Lộc Đài là có tiếng bênh vực người mình, ngươi làm như vậy, có phải là có chút …”

“Không sao.” Lục Khiêm cười nói.

Nói không thèm để ý là không thể nào, dưới sự bày mưu đặt kế Lộc Đài, hai huynh đệ này khiến quyền lực của mình trở thành không khí.

Muốn vớt những thứ béo bở cũng không có chỗ vớt, ân oán này hắn sẽ tự mình ra tay chấm dứt.

Chỉ là chưa đến thời cơ.

Nhưng nhìn biểu cảm của hai tên kia, chắc là vẫn còn thủ đoạn gì đợi chờ mình nữa.

Nghĩ đến đây, Lục Khiêm nhìn về phía Dương Hưng, nói: “Dương quản sự, ta thấy ngươi muốn nói lại thôi, chắc không phải không có chuyện gì đang muốn báo cáo chứ?”

Lời vừa nói ra, Dương Hưng dừng một chút, cuối cùng vẫn nói: “Đại nhân, gần đây ngươi nên cẩn thận một chút, có thể bọn họ sẽ động tay chân từ kho hàng hoặc là trên tàu biển.”

Căn cứ vào quy định của Lăng Ba Lâu, một khi kho hàng bị mất, người phụ trách sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, Phục Ba sẽ không dễ dàng tha thứ cho những việc như vậy, trước kia cũng có không ít chấp sự đã chết vì cái này.

“Thì ra là thế.” Lục Khiêm chắp tay cười nói: “Cảm ơn Dương quản sự, bây giờ cũng không còn sớm, tại hạ đi về trước.”

Trong động phủ, Lục Khiêm im lặng ngồi xếp bằng.

Lò luyện đan cháy hừng hực, vừa trông coi hỏa hầu, vừa cho khoáng thạch vào, dùng Huyền Kim Kiếm Nang hấp thu kim khí phía trên.

Một trận kim khí bay qua, khoáng thạch tản ra các loại ánh sáng lập tức hóa thành tro tàn.

Chư Thiên Huyền Kim Luyện Bảo Quyết (tiểu thành: 24/300)

Chư Thiên Luyện Bảo Quyết tiến vào tầng thứ hai giai đoạn Hư Không Thực Khí, không cần Chân hỏa để rèn đúc chỉ cần trực tiếp hấp thu kim khí là được.

Trong thu hoạch lần này có không ít kim loại khoáng thạch, phẩm chất tốt hơn gấp mấy lần kim khí bình thường.

Ong!

Sau khi hấp thu một bộ phận kim khí, Kiếm Nang bỗng nhiên chấn động kịch liệt.

Ánh sáng vàng quay vòng ở phía trên, khiến cả phòng phát ra ánh sáng, trong hư không có vô số phù lục màu vàng chiếu rọi.

“Tới rồi!” Hai mắt Lục Khiêm tỏa sáng.

Đột nhiên hắn lấy tay kết Kim Sương Ngọc Ấn Quyết, lẩm bẩm nói.

Đánh một cái phù lục.

Xì xì! Hào quang của Huyền Kim Kiếm Nang tỏa sáng.

Đã ngưng tụ xong tầng cấm chế thứ mười chín.

Mấy tầng trước ngưng tụ tương đối dễ, chỉ cần hấp thu nhiều kim khí là được.

Nhưng tầng thứ mười chín lại khác.

Căn cứ vào cách tính chín tầng là một trọng thiên, thì tầng thứ mười chín là Tam trọng thiên, có sức mạnh tương đương với Dưỡng Thần trung kỳ Ngưng Sát, cho nên tương đối khó hơn một chút.

Nhìn trên tay tản ra ánh sáng bóng loáng, kim khí sắc bén giống như sát khí.

Trong lòng Lục Khiêm rất hài lòng: “Pháp khí Tam trọng thiên, Lục Thần Thứ của người áo xanh cũng là Tam trọng thiên, đến lúc đó xem là ai tính kế ai.”

Mỗi quý đều có một lần nhập kho cỡ lớn, chắc chắn đối phương sẽ động tay chân ở phía trên.

Chẳng qua là mình có Huyết Chú trong người, e rằng khi chưa vào Ngưng Sát, thì không thể loại bỏ hoàn toàn.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.