Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô đề 6x

Tiểu thuyết gốc · 1492 chữ

Sau một hồi xã giao chào hỏi qua lại, Ngọc Mai cũng ra về. Thấy thế, Huy mới quay sang hỏi Nhi:

- Này Nhi, Ngọc Mai là bạn cũ của cậu hả?

Nghe vậy, Nhi thoáng lặng im và lộ vẻ cay cay đáp:

- Ừ! Những năm cấp 1 khi học ở Hà Nội, tui với cậu ta là bạn.

Tới đây, nàng ngừng lại và nhìn chằm chằm hắn, dùng tông giọng nghiêm túc nói:

- Kể từ giờ, trước mặt mọi người, cậu là người yêu của tui.

Huy thở dài một cái khi biết bản thân không thể thoát khỏi tình cảnh này. Gõ gõ ngón tay vào mặt bàn, hắn như cười như không hỏi:

- Vậy là chỉ cần tên kia từ bỏ, tui với cậu không cần phải đóng giả làm người yêu của nhau?

Nghe lời này của hắn, hai tròng mắt của Nhi run run hiện nét bối rối.

Thấy thế, Huy không nóng không lạnh nói tiếp:

- Nhi đưa tất cả thông tin của hắn cho tui.

Trên đường trở về nhà, mặc dù hai mắt của Huy nhìn về phía trước, còn hai chân thì đạp. Nhưng lúc này, trong não của hắn là một mớ hỗn độn.

Cũng may vào lúc 18 giờ, đoạn đường này vắng tanh, nên con chiến mã của hắn không có lao vào bất kỳ ai.

Suy ngẫm lại tất cả mọi hành vi biểu cảm của Nhi, hai tay của Huy nắm chặt lấy ghidong xe đạp.

- Nhi thích mình thật ư? Hay là trong lúc suy sụp nhất, nhỏ chỉ đang tìm kiếm một nơi để tựa vào?

- Haizz! Chắc mình nhầm, vì bản thân có cái quái gì đâu? Tiền không, sắc không, gia thế không, sức khỏe không,… Nhỏ mà thích mình thì cũng tài thật ý.

Thầm xin lỗi một câu, Huy hồi phục tinh thần và nhanh chóng đạp xe về nhà.

Tắm rửa cơm nước xong xuôi.

Hắn liền gọi điện cho anh Tuấn: (Chủ quán net mà năm xưa hắn hay chơi)

- Alo! Em Huy nè.

- Ừ! Anh nghe đây.

- Tối nay, anh có rảnh không? Em với anh uống café.

- Ok! Chú nhắn địa chỉ cho anh. Giờ anh đi ăn cơm cái, con sư tử cái réo dữ quá…AAA… Tha cho anh..aa

- Anh đang nói chuyện với con nào, Hả?

- Tút tút…

Cười cười, Huy mở hộp thoại zalo của anh Tuấn và nhắn thời gian địa điểm về cuộc hẹn này.

Như nhớ ra gì đó, hắn liền bật zalo của cô Mai Anh lên và nhắn:

- Cô ơi! Trưa mai, cô hẹn Vân xuống phòng nhé. Chúng ta cần bàn chiến lược cho trận chiến sắp tới.

- OK! Học bài đi. Sáng mai tui dò bài anh đấy.

Vừa thấy dòng này, Huy chợt nhớ lại tiết Tiếng Anh hồi chiều, cô Lan Anh nhất ngôn cửu đỉnh.

- Ngay khi đặt cái túi xách lên bàn, cô liền đập bàn một cái “rầm” và kêu mình lên dò bài.

-Tất nhiên, bản thân làm quái gì có thời gian để học. Cho nên, kết quả là ăn Zero và khiến lớp bị giờ C.

- Cũng may do có nhiều hơn năm cái tên dính sổ đầu bài trong tiết Tiếng Anh, nên 30 điểm trừ kia sẽ được chia cho 5 và tất cả thành viên trong lớp đều sẽ bị trừ điểm.

Hồi phục tinh thần, Huy chợt rùng mình khi nhớ tới những lần trả bài trước của tiết Địa.

- Bà La Sát cũng không phải hư danh a.

- Mình mà không thuộc bài, chắc cô Mai Anh hành mình tới chết mất.

Hơn 19 giờ, tại quán café Genz.

Huy tới sớm và đang ngồi đờ đẫn ngắm nhìn dòng người tấp nập hối hả ở ngoài đường.

Đột nhiên, một người đàn ông tầm 30 tuổi bước tới và vỗ vai của hắn.

- Tới sớm thế Huy. Gọi nước chưa?

Bị vỗ vai, Huy giật mình quay đầu lại. Thấy người này có khuôn mặt hình vuông và sở hữu dáng người lực lưỡng (tập gym) hắn mới đứng dậy và mỉm cười nói:

- Dạ em gọi rồi. Anh uống gì, để em gọi cho.

Dứt lời, hắn kéo cái ghế đối diện ra và mời anh Tuấn ngoài.

- Ừ! Cho anh một ly đen đá không đường.

- Chị gì ơi, cho bàn của em một ly café sữa.

Nghe hắn gọi món, anh Tuấn (=_=) chị Nhân Viên đang bưng trà đá tới (O.O).

Nhận thấy biểu cảm của hai người, Huy gãi gãi đầu mỉm cười và giải thích:

- À anh thông cảm. Hồi nãy, vợ của anh có căn dặn em như vậy.

- Con quỷ cái! Tới đi uống café mà nó cũng quản. Mệt thiệt.

Thầm mắn vài câu, anh Tuấn hồi phục tinh thần, nhìn Huy và hỏi:

- Hôm nay gọi anh ra có việc gì không?

Nghe thế, hắn cầm lấy điện thoại và gửi một vài thông tin cho anh Tuấn. Những thứ này gồm vài bức ảnh, tên tuổi và địa chỉ.

- Tên con trai là người yêu cũ của nhỏ bạn em. Nhưng dạo gần đây, tên này cứ suốt ngày làm phiền và đòi nối lại tình xưa với em ấy.

Nhận tin nhắn, anh Tuấn mở ra xem và nhanh chóng đáp lại:

- OK! Anh hiểu ý của chú rồi.

Thấy hai ngón tay của anh ra dấu, Huy mỉm cười đáp:

- Yên tâm! Giao dịch của chúng ta vẫn tuân theo luật cũ. Cọc trước một nửa, một nửa còn lại thì sẽ được gửi nếu như việc này thành công.

“Cạch cạch” Huy thọc vào trong túi và móc ra năm tờ 500k. Sau đó, hắn đưa cho anh Tuấn.

Nhận lấy tiền cọc, Tuấn cười “ha hả” nhoài người tới vỗ vai của hắn và nói:

- Chú mày yên tâm. Bạn của mày cũng như bạn của anh. Dám làm phiền tới bạn anh, thằng này chán sống rồi.

Nghe thế, Huy cười cười đáp lại:

- Em tin tưởng vào nghiệp vụ bên anh. Đừng em làm thất vọng nhé.

- Haha! Nghiệp vụ bên anh, chú mày cứ yên tâm.

Như nhớ ra gì đó, hắn nghiêm mặt lại và hớp một ngụm café sữa, hỏi:

- À mà anh Tuấn. Khoảng gần 19 giờ hôm thứ tư, người của anh đi dạo ở khúc cua Dạ Vũ hả?

Nghe hắn hỏi thế, anh Tuấn cau mày suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra nhấn nhấn.

Vài phút sau, giọng của anh cất lên:

- Lúc đó, không có một nhóm nào của bên anh đi dạo ở đoạn đường đó. Có việc gì hả Huy?

Gõ gõ những ngón tay vào mặt bàn, Huy trầm mặt lại khi nghe những lời này.

- Là người của Băng khác? Hay là một Băng mới?

Từ trong suy nghĩ đi ra, hắn lắc đầu và đáp lại:

- Dạ không có gì.

Thấy hắn không nói, anh Tuấn cũng không nhiều chuyện.

Không còn việc gì khác, hai người ngồi trò chuyện qua lại và tia mấy em váy ngắn tóc xoăn đến hết buổi, rồi mới ra về.

Sáng hôm sau, thứ sáu, ngày 19 tháng 8 năm 2016.

Trong tiết Địa.

Mai Anh đưa tay lên chỉnh chỉnh gọng kính, liếc nhìn Huy đang đứng dưới bục giảng và lạnh lùng nói:

- Tiết trước học bài gì?

Huy há hốc mồm và lộ vẻ ngạc nhiên khi cô nói vậy.

- Không phải cô nói dò bài ư?

- Tối qua, mình có học vẹt qua nội dung của tiết trước, nên cũng gọi là thuộc sơ sơ.

- Thế quái nào câu đầu tiên, cô lại hỏi tên của bài học? Mình có nhớ quái đâu.

Thấy hắn im bặt và cau có mặt mày nhìn mình, trong lòng của Mai Anh thầm cảm thấy vui không ngớt.

Tức nhiên, ngoài mặt, nàng vẫn đang bốc ra sát khí nằng nặc.

- Em em..

- Em không biết?

Nhìn cái đầu của thằng nhóc gật gật, nàng hừ lạnh và vỗ vào một bàn một cái thật mạnh, quát to:

- Ngay cả tên của bài học hôm trước mà cũng không nhớ, vậy thì anh nhớ cái gì, hả Huy?

Nghe tiếng đập cái “rầm” và giọng quát to của cô, năm mươi con tim bé nhỏ ấy chợt run rẩy kịch liệt.

Nuốt nước bọt một cách khó khăn vì sợ cô nghe thấy, Huy muốn nói nhưng lại không dám nói.

Thấy hắn lưỡng lự như vậy, hai mắt của Mai Anh tóe lửa, môi đỏ há hốc:

- Anh nói đi?

Bị cô gây áp lực, Huy tháo mồ hôi hột, gương mặt đen ấy chẳng mấy chốc ướt đẫm.

Lau đi vài hạt muối ấy, hắn hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó đọc lại hết một lượt những gì bản thân nhớ.

- ABC..XYZ..

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.