Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị đả kích lòng tự trọng

Phiên bản Dịch · 2401 chữ

Edit: Hà Hố

Giang Du Bạch không cho phép Lâm Tri Hạ gọi cậu bằng ba chữ "Tiểu Giang tổng".

Cậu giải thích, Lâm Tri Hạ làm như vậy là trái với "Quy định bạn tốt ngồi cùng bàn" .

Cậu nhắc đi nhắc lại, cơ sở để trở thành bạn cùng bàn là tôn trọng lẫn nhau.

Lâm Tri Hạ lộ ra vẻ mặt mờ mịt: "Tớ gọi cậu là Tiểu Giang tổng, chính là không tôn trọng cậu sao? Tại sao vậy?"

Giang Du Bạch rất thích nghe Lâm Tri Hạ nói "Tại sao" —— hiển nhiên, điều này đại diện cho việc, Lâm Tri Hạ cũng phải hướng cậu thỉnh giáo vấn đề. Cậu đàng hoàng trịnh trọng giải thích: "Cậu gọi tớ Tiểu Giang tổng, ai có thể biết cậu là bạn học của tớ? Trực tiếp gọi tên đi”

Lâm Tri Hạ gật đầu: "Giang Du Bạch."

Giang Du Bạch ngồi thẳng thân thể, cất tiếng thận trọng: "Lâm Tri Hạ."

Lâm Tri Hạ lại hô: "Giang Du Bạch!"

Giang Du Bạch lần thứ hai đáp lễ: "Lâm Tri Hạ."

Lâm Tri Hạ sử dụng khí âm, từ trong cổ họng phát ra một tiếng: "Giang Du Bạch..."

Giang Du Bạch đè thấp tiếng nói: "Lâm Tri Hạ..."

Lâm Tri Hạ ngửa tới ngửa lui, cười đến thật vui vẻ: "Giang giang giang Giang Du Bạch!"

Giang Du Bạch nói: "Bệnh thần kinh."

"Cậu không tôn trọng tớ!" Lâm Tri Hạ trả đũa, "Cậu trái với Quy định bạn tốt ngồi cùng bàn!"

Giang Du Bạch không cãi lại được Lâm Tri Hạ, lỗ tai đỏ ửng. Cậu lần thứ hai lấy ra notebook môn toán, xem lướt qua số phức giải toán. Cậu nhìn một nhóm lại một nhóm ví dụ mẫu, giả bộ chìm đắm với toán học, không nghe thấy âm thanh của Lâm Tri Hạ.

Kỳ quái chính là, Lâm Tri Hạ thật sự ngậm miệng, trầm tĩnh không nói.

Cô cũng đang đọc sách.

Giang Du Bạch lặng lẽ nghiêng mặt sang bên. Cậu phát hiện quyển sách trong tay Lâm Tri Hạ kia, tên là 《Nghiên Cứu Nguyên Tử Cùng Phần Tử Lượng Tử Cơ Học 》. Cô vừa lúc mở ra một tờ, tất cả đều là công thức lít nha lít nhít, chỉ là một công thức suy luận liền hết nửa mặt giấy.

Lâm Tri Hạ dùng bút chì note vào trong sách. Nét chữ của cô cũng rất quái lạ, ngổn ngang không thể tả, không hề trật tự, thậm chí khả năng không phải tiếng Trung.

Giang Du Bạch hỏi cô: "Cậu viết tiếng Trung?"

"Đây là ngôn ngữ tớ tự nghĩ ra, " Lâm Tri Hạ thành thực đáp, "Cậu muốn học không? Có muốn tớ dạy cho cậu hay không? Loại ngôn ngữ này là căn cứ vào ngôn ngữ vật lý sơ cấp, vẫn chưa thể dùng để giao lưu, chỉ là dùng để đơn giản hoá những gì tớ đã học."

Ngôn ngữ tự nghĩ ra?

Đó là vật gì?

Giang Du Bạch lại một lần gặp đả kích.

Trước đây, Giang Du Bạch kiên định cho rằng mình là một đứa trẻ thông minh. Hiện nay, niềm tin của cậu hơi có chút dao động.

Giang Du Bạch cầm lấy một xấp giấy nháp, khớp xương ngón tay đều ở trở nên trắng. Cậu tỉnh táo cự tuyệt nói: "Không cần. Tớ không học. Tớ không thích đơn giản hoá những thứ đã học. Tớ yêu thích sự phức tạp, cậu không hiểu."

Lâm Tri Hạ rất nghi hoặc: "Tại sao?"

Rốt cục, Giang Du Bạch lại nghe thấy Lâm Tri Hạ hỏi một tiếng "Tại sao" .

Giang Du Bạch trả lời cao thâm khó dò: "Nếu như tớ có thể giải quyết vấn đề của cậu, tớ hẳn là người lớn."

"Rất nhiều người lớn đều rất kỳ quái, " Lâm Tri Hạ dựng thẳng lên sách vở, nói chắc như đinh đóng cột , "Người lớn không thể tiếp thu việc chúng tớ phát hiện sai lầm của bọn họ, như vậy bọn họ sẽ không còn mặt mũi. Mặt mũi so với chân tướng còn quan trọng hơn. Tớ chán ghét người lớn như vậy."

Giang Du Bạch phụ họa nói: "Cũng có rất nhiều tiểu hài tử, sẽ ở trước mặt người lớn cố ý giả ngu."

Lâm Tri Hạ tán thành: "Đúng vậy! Biết rõ, nhưng giả vờ như không biết. Rõ ràng không biết, lại muốn giả vờ biết." Cô tới gần Giang Du Bạch: "Còn cậu? Giang Du Bạch, đến cùng là cậu có biết về vật lý học hay không? Cậu nghiên cứu qua phần tử, nguyên tử, hạt nhân, nơtron, cùng điện tử sao?"

Ngoài cửa sổ bầu trờ sáng trong, những đám mây tĩnh lặng như sợi bông.

Giang Du Bạch như kẽ băng dần nứt toác. Cậu không muốn thừa nhận mình đối vật lý không biết gì cả. Cậu không hiểu Lâm Tri Hạ từ nơi nào học được nhiều danh từ kỳ quái như vậy... Lẽ nào đều là giáo viên trong trường dạy sao? Lẽ nào giáo dục trong nước đã mạnh đến mức này sao?

Giang Du Bạch rất hối hận mình ở Singapore lãng phí ba năm thời gian quý giá.

Cậu hơi cúi đầu, trầm mặc một lúc.

Môn học tiếp theo, là lớp tiếng Anh.

Cô giáo tiếng Anh là một cô giáo trẻ mới từ tốt nghiệp đại học. Cô họ Trịnh, các học sinh trong lớp đều gọi cô "Miss Trịnh" . Ngày hôm nay cô Trịnh ở trong lớp yêu cầu diễn một đoạn hội thoại, bối cảnh ở công viên —— kết hợp với bạn ngồi cùng bàn, mỗi một tổ chọn một cặp ngồi cùng bàn lên bục giảng biểu diễn.

Cô Trịnh nói: "My dear students, today we are gonna learn how to ask for directions and how to give directions ."

Sau đó, cô giải thích: "Các bạn học thân mến, ngày hôm nay, chúng ta sẽ học cách hỏi đường và chỉ đường. Bối cảnh phát sinh ở công viên. Tôi sẽ làm mẫu trước. Các tổ thảo luận, mỗi tổ tôi sẽ chọn một cặp ngồi cùng bàn lên biểu diễn. Các bạn phải chăm chú nghe giảng, không được ngủ gà ngủ gật."

Các bạn học đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn giáo viên. Riêng Lâm Tri Hạ lại nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cô phát hiện một con chim sẻ ở đầu cành cây nhảy nhảy nhót nhót. Cây hoè nở hoa rồi, chim sẻ nấp sau khe hở cánh hoa và lá cây. Cô không khỏi thầm nghĩ, chim sẻ, cây hoè, thế giới trong mắt mình nhìn thấy, có thật sự như vậy không?

Lâm Tri Hạ biết, thế giới mà cô bé nhìn thấy, cũng không phải là hình dạng vốn có của thế giới này—— hai mắt của con người chỉ có thể phân biệt một số màu sắc, khứu giác người thậm chí kém xa chuột, không thể nghe thấy sóng âm cùng sóng siêu âm. Thế nhưng, đó là sự tồn tại khách quan. Ở trong vũ trụ rộng lớn, ý thức của nhân loại...

Cô ngoái đầu lại, bắt đầu suy nghĩ "Ý thức" .

"Cậu thất thần." Giang Du Bạch nhắc nhở cô.

Lâm Tri Hạ gật đầu: "Đúng, tớ chính là đang thất thần."

Giang Du Bạch lập tức hỏi cô: "Cậu lại đang suy nghĩ gì?"

Lâm Tri Hạ nằm nhoài trên bàn, đề nghị: "Cậu nhắm mắt lại, tớ sẽ nói cho cậu biết."

Cô tuổi rất nhỏ, tiếng nói non nớt, hai mắt nước long lanh tưạ như con thỏ nhỏ, hàng mi vừa dày vừa cong tạo thành chiếc bóng hạ xuống đáy mắt. Đề nghị của cô không có bất kỳ lực uy hiếp nào, nhưng Giang Du Bạch lại lựa chọn thuận theo.

Giang Du Bạch ở trong tiết tiếng Anh nhắm mắt, cậu nghe thấy Lâm Tri Hạ chậm rãi nói: "Cậu hãy nghĩ xem mình từ đâu xuất hiện trên thế giới này? Khi cậu nhắm hai mắt lại, có thể cảm nhận được bản thể của chính mình hay không? Tớ thường thường đang nghĩ, tớ là tớ, vậy tớ đến tột cùng là ai? Vấn đề này, quấy nhiễu tớ rất lâu nha, tớ không hiểu."

Giang Du Bạch bị cô nói đến hôn mê. Cậu chỉ có thể nói lắp ba lắp bắp trả lời: "Cậu... Chính là cậu, đều giống nhau..."

Cậu cùng Lâm Tri Hạ nói nhiều lời như vậy, quả nhiên khiến cô Trịnh chú ý.

Cô Trịnh dùng một cái khăn lông lau chùi hai tay. Mười móng tay đều sơn thành màu phấn hồng mỹ lệ, đầu ngón tay hướng Giang Du Bạch: "Ồ? Bạn học này, em là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta nhỉ. Vừa vặn, em cùng bạn ngồi cùng bàn tất cả lên, cho mọi người hiểu cách làm sao ở trong công viên hỏi đường. Tôi thấy em vừa nãy có chút buồn ngủ, đúng không?"

Không có.

Giang Du Bạch không có mệt rã rời.

Cậu giờ phút này, so với bất cứ lúc nào đều càng tỉnh táo!

Sân nhà của cậu đến rồi!

Cậu vững vững vàng vàng đứng lên, đi ở phía trước, tiếp thu chú ý của cả lớp.

Lâm Tri Hạ đi sau lưng Giang Du Bạch, nhạy bén nhận ra được Giang Du Bạch có ý đồ. Bởi vì cậu quay đầu lại nhìn cô hai lần, so với binh lính theo dõi trên chiến trường còn căng thẳng hơn, chỉ lo cô lâm trận bỏ chạy mất dạng.

Lâm Tri Hạ không rõ ràng tình hình, còn tưởng rằng Giang Du Bạch không quá nói được tiếng Anh, nên ngóng trông cô có thể giúp đỡ cậu.

Hóa ra là như vậy! Lâm Tri Hạ tự nhận là đã hiểu được vấn đề. Cô không đợi Giang Du Bạch mở miệng, tới liền hỏi: "Excuse me? Sorry, I am a little turned a round and could you tell me if there is an under ground station nearby?"

Cô Trịnh hào phóng phiên dịch: "Lâm Tri Hạ lạc đường. Hỏi Giang Du Bạch gần đó có trạm tàu điện ngầm hay không. Rất tốt a, bạn học Lâm Tri Hạ của chúng ta, nói một cụm từ, I am a little turned a round ở khẩu ngữ ý nghĩa là tôi lạc đường, không nhận rõ phương hướng."

Giang Du Bạch trả lời: "Sure. Now you can see we are basically on the corner of the road. Continue going down until you reach the traffic lights and then make a right. You will know where your destination is."

Lâm Tri Hạ cười nói: "Many thanks. A few minutes ago I walked across the park but I could not find anyone to help me . . . ."

"Được rồi được rồi, " Cô Trịnh đột nhiên ngắt lời nói, "Hai người các em làm sao còn giả vờ diễn kịch? Có điều, bạn học Lâm Tri Hạ dùng một cụm từ, mọi người phải chú ý, walk across the park cùng walk through the park đều có nghĩa là một người từ trong công viên đi qua. Như vậy, across cùng through là hai giới từ, dùng phân biệt ở ngữ cảnh bên trong công viên, khác nhau ở chỗ nào? Bạn học nào biết?"

Giang Du Bạch tại chỗ nhấc tay.

Cô Trịnh mỉm cười: "Giang Du Bạch, em nói."

Giang Du Bạch chăm chú đáp lại: "Nếu dùng across làm giới từ, nghĩa là Lâm Tri Hạ trực tiếp xuyên qua công viên, không thấy cảnh sắc công viên. Trong tình huống bình thường, through thông dụng hơn."

"Đúng, " Cô Trịnh liên tiếp gật đầu, "Được rồi, các em về chỗ ngồi đi."

*

Năm bốn tuổi, Giang Du Bạch có một gia sư tiếng Anh. Giáo viên thứ nhất của cậu là người nước Anh. Sau đó mẹ của cậu lại thuê ba vị giáo viên người Mỹ. Bốn người gia sư tạo thành một tổ nghiên cứu tiếng Anh , chuyên cùng Giang Du Bạch dạy học.

Như vậy, tiếng Anh của Giang Du Bạch thế nào?

Cậu cảm thấy chính mình bình thường, đều là như vậy. Giáo viên người Mỹ cùng người Anh kết hợp dạy khiến cậu thỉnh thoảng sẽ lẫn lộn tiếng Anh- Mỹ cùng Anh- Anh.

Cậu cảm thấy Lâm Tri Hạ khẩu âm khá tốt. Không tính là hoàn mỹ, nhưng khá chuẩn.

Cậu liền hướng Lâm Tri Hạ hỏi: " Phát âm của cậu, học thế nào?"

Lâm Tri Hạ trả lời như chuyện đương nhiên: "Tớ sao? Tớ tự học."

"Tự học?" Giang Du Bạch rất kinh ngạc. Cậu nhịn một chút, nhưng lại không thể nhịn được nữa: "Không thể. Cậu gạt tớ."

Lâm Tri Hạ gãi gãi đầu: "Thật sự, tớ lừa gạt cậu làm gì? Tớ học ngoại ngữ, liền mua sách ở thư viện về nhà nghe băng ghi âm, lên mạng xem video. Phàm là tớ xem qua, chỉ cần tớ muốn nhớ kỹ, tớ sẽ không quên, vĩnh viễn sẽ không quên."

Giang Du Bạch thở dài nói: "Cậu là thiên tài sao?"

Lâm Tri Hạ lặng lẽ hướng cậu tiết lộ: "Lúc tớ bảy tuổi, mẹ mang tớ đi kiểm tra chỉ số thông minh, ở bệnh viện trung tâm thành phố. Lúc đó ở đó đang có hoạt động, vì thế làm kiểm tra miễn phí. Lúc đó chỉ số thông minh của tớ là 174... Bác sĩ nói, con số này còn sẽ tiếp tục tăng lên. Chỉ số thông minh của cậu là bao nhiêu, so với tớ thì thế nào?"

Giang Du Bạch cầm một sấp giấy nháp, đột nhiên che lên mặt của mình.

Bạn học trước sau trái phải tất cả đều quay sang, ngơ ngác nhìn hành động của Giang Du Bạch.

Giang Du Bạch nhàn nhạt đáp lại: "Tớ không có chuyện gì."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Giang tổng: Năm đó tôi chín tuổi, tôi mới quen vợ tôi, mỗi ngày trải qua rất gian nan.

———————————————————————————

Spoi tập sau: ( Khiếp sợ! Gia đình giáo dục ra thiên tài, đến tột cùng là hoàn cảnh thế nào! )

Bạn đang đọc Bạn gái thiên tài- Edit của Tố Quang Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNguyen1207
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.