Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới

Phiên bản Dịch · 1940 chữ

Thế giới

Đương nhiên, cuối cùng thì Shade không có bỏ chạy. Nhiệm vụ 3 tháng quý ngài Hamilton để lại, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ lạ, Shade đã bị cuốn vào, trước lúc thám tử chết không đi, bây giờ thì càng không có khả năng đi.

Nhưng việc điều tra nhiệm vụ kia, cùng với điều tra bí mật của Hamilton, đều là việc sau này. Mấu chốt bây giờ, là trước tiên lấy được tiền để sống qua một tuần, rồi mới có dự định khác.

Mang báo cáo điều tra cùng với địa đồ, cũng không thể quên la bàn và đồng hồ bỏ túi trong ngăn kéo bàn đọc sách, cân nhắc vấn đề an toàn, mặc dù không tìm thấy súng ống, nhưng gậy đi bộ cũng có thể dùng để làm vũ khí, đương nhiên không thể quên cầm theo một con dao gọt trái cây.

Quần áo thì lựa chọn áo khoác cùng quần dạ đen không chút bắt mắt, loại này rất phù hợp với phong cách ăn mặc của thành phố Tobesk khoản mới vào hè.

Phòng số 1 lầu hai có tất cả hai phòng ngủ, Shade tại căn phòng còn lại tìm được quần áo phù hợp với vóc người. Đáng tiếc căn phòng có vẻ thuộc về nguyên chủ không có các loại vật phẩm như nhật ký, cũng không có bất kỳ nhắc nhở nào mà nguyên chủ để lại bằng bể từ vựng đáng buồn của hắn, nếu có thì sinh hoạt có thể sẽ dễ dàng hơn chút.

Làm tốt hết thảy, đồng hồ tại xó xỉnh phòng khách đã gần điểm mười một giờ.

Shade tìm được chìa khóa cửa phòng cùng cửa lớn dưới lầu trong tủ chén bát. Hắn cẩn thận khóa kỹ cửa, hít sâu một hơi, cắn răng bứt một sợi tóc từ trên đầu. Cúi người sát sàn nhà giữa cánh cửa và cầu thang, đem tóc đặt tại khe cửa bên dưới, mắt trái híp lại, xác nhận kỹ tóc đã chỉ thẳng trong gian phòng.

Đóng lại cửa sổ bên cầu thang, lầu một cũng được đóng kín, đóng lại toàn bộ cửa sổ trong phòng, không cần lo tóc sẽ bị gió thổi lệch vị trí. Lúc Shade trở về, không cần bước mạnh ở cửa ra vào, vị trí của tóc sẽ chỉ rõ có người đi qua hay xâm nhập vào phòng hay không.

Muốn đứng lên, nhưng nhìn về phía cửa phòng số “2” ở sát vách. Suy nghĩ một chút, nhịn đau rút thêm một sợi tóc, đem tóc kẹp trong khe cửa, ngay tại vị trí song song với ổ khóa.

Hamilton để lại quá nhiều bí mật, cẩn thận một chút lúc nào cũng tốt hơn.

Đi dọc xuống cầu thang, trong khoảng không yên tĩnh, tiếng bước chân giẫm đạp cạch cạch cạch, chẳng biết vì sao lại lần nữa làm Shade khẩn trương.

Trên lan can cầu thang không có tro bụi, tranh sơn dầu trang trí trên tường trông có vẻ cũng được lau chùi thường xuyên. Càng gần đến lầu dưới, Shade càng cảm thấy nhịp tim mình gia tốc.

Hắn tự hiểu là không có gì cần hốt hoảng, nhưng dù sao đây cũng là bước đầu ra khỏi đây, bước đầu tiên thật sự bước vào thế giới này.

Đứng trước cửa phòng, thay xong giày, tay cầm lấy mũ phớt đen trên kệ áo đội lên đầu, chờ nửa ngày tay mới nắm chốt cửa, vặn chốt đẩy cửa phòng ra.

Trong nháy mắt căn phòng mở cửa, tim càng đập nhanh hơn, cảm giác đã triệt để tiến vào hoàn cảnh xa lạ, tiếp nhận sự thật mình đã xuyên qua này, thật sự không hề dễ chịu.

Bước qua cánh cửa, nhưng không có lập tức nhìn hướng bên ngoài, mà là nhanh chóng cúi đầu đi ra, tiếp đó quay người khóa kỹ cửa phòng.

Nhắm mắt lại, lúc này mới chậm rãi quay người, mặt đối đường cái, rồi lại tựa lưng vào cửa phòng, đầu tựa vào bảng cửa “số 6” lạnh như băng.

“Không cần khẩn trương, chỉ là bước vào thế giới khác, khả năng cao là không trở về được thôi mà.”

Hắn tự nhủ, cố gắng đè nén hơi thở gấp gáp, ngẩng đầu, mở mắt thật to, dựa lưng vào cửa, nhìn xem tất cả trước mặt.

Chút sương mù lượn lờ trong không khí, so với lúc sáng sớm, thời tiết càng thêm âm u. Nhưng quảng trường huyên náo vẫn chen chúc vô số dòng người đông như dệt, những quý ông thân mặc âu phục đầu mang mũ dạ, những quý cô trang điểm kỹ lưỡng thân mặc váy dài, công nhân bốc vác lưng đeo rương gỗ, đứa nhỏ chân trần lớn tiếng rao báo, gái bán hoa ngại ngùng kéo khách, xe ngựa bốn bánh vội vàng chạy qua, bà chủ gia đình đội mũ rộng vành ôm theo túi giấy cồng kềnh,...

Một mùi khét lạ trôi nổi trong không khí, trên đường phố dọc quảng trường muôn hình muôn vẻ người xen lẫn nhau trong khói mù lượn lờ, âm thanh rao hàng ầm ĩ cùng tiếng la hét giao vào nhau. Ở nơi xa, một bên khác của quảng trường, có vô số phòng ốc giống với nhà ba tầng sau lưng hắn, trên bức tường leo trèo rậm rạp chằng chịt vô số đường ống sắt, tựa như dây leo, lại tựa như mạng nhện, lấp lóe phản chiếu bóng sáng từ ánh nắng yếu ớt giờ ngọ.

Suối phun với dáng hình thiếu nữ nâng đỡ bình nước đứng vững ở giữa quảng trường, suối phun hiện không phun nước, trên pho tượng đã có chút vàng ố. Nhân viên cảnh sát tuần tra mang theo huy hiệu ngồi cạnh bên suối phun, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về hướng Shade, thông qua ánh mắt người trung niên hỏi thăm hắn có cần trợ giúp hay không?. Shade vội vàng thay đổi ánh nhìn.

Cậu bé bán báo đi ngang qua trước mặt, âm thanh ma sát của lòng bàn chân dính đầy cát sỏi và mặt đất, làm hắn nổi hết da gà; Xe ngựa bốn bánh đi ngang qua cửa, tiếng chuông ngựa kêu leng keng leng keng vang dội, ánh mắt hiếu kỳ xuyên thấu qua cửa sổ xe ngựa, tất cả mọi thứ đều khiến tốc độ bơm máu của trái tim Shade tăng tốc.

Cảm nhận nhịp đập trái tim, hai bàn tay mở ra áp chặt cánh cửa sau lưng, theo bản năng mà ngửa ra sau, sợ hãi đến từ mọi chân thực đang hiện diện trước mặt. Huyết áp tăng nhanh, nhịp tim tăng tốc, âm thang chuông vang đột nhiên vọng tới từ nơi xa, tựa như một quả bom ầm vang, khiến Shade suýt chút bất tỉnh.

Chân thực như thế, không thể tưởng tượng như thế, vi phạm thường thức 20 năm cuộc đời như thế. Đây chính là thế giới khác, hắn đã thực sự rời khỏi cố hương, đi tới một thế giới hoàn toàn xa lạ.

“Không nên kinh hoảng! Không nên kinh hoảng!”

Shade lặp lại không ngừng trong đầu, nhưng bản năng cơ thể lại không dễ dàng áp chế như vậy.

“Không sao, ta sẽ quen thuộc tất cả ở đây, ta sẽ dung nhập vào nơi này!”

Hắn liều mạng tự nhủ, nhưng cơ thể vẫn không tự chủ được mà dựa vào cánh cửa sau lưng, áo sau đã ướt dẫm mồ hôi,

Chợt tiếng nữ nhân thì thầm vang lên lần nữa, mặc dù âm thanh này cũng thuộc về thế giới khác, nhưng hình như đã hơi mang Shade trở lại thực tế, để hắn đối mặt mọi thứ tại đây. m thanh thì thầm, tựa như đang ngân nga bài thơ, tuyên cáo:

【 Ngươi thu được ‘gợi mở’.】

Thanh âm vang vọng trong lòng, tốc độ nhảy nhót của trái tim nhờ âm thanh này mà dịu lại, huyết áp tăng cao cũng bởi vì tiếng nói nhỏ thầm thì mà dần dần khôi phục bình thường.

“Cái gì là gợi mở?”

Cũng không phải hắn không nghe rõ, mà là không hiểu ý nghĩa của câu nói này 【 Gợi mở 】tựa như cũng thuộc về bốn yếu tố thần bí mà thám tử đã mơ hồ nhắc tới trước khi chết, nhưng Shade cần được giải thích rõ ràng hơn. Hắn lúc này đã cực kỳ xác định, âm thanh trong đầu tuyệt đối không phải là hệ thống, âm thanh kia, có thể là một phần thuộc thể hệ thần bí của thế giới này.

【 Ngươi chính là ta, ta liền là ngươi. Người xứ lạ, ngươi đứng trước rèm điều khiển hướng đi của vận mệnh, vận mệnh mở ra vì ngươi; Ta ở sau tấm màng tiếp xúc sự thật của thế giới, ngươi mạnh mẽ bởi vì ta . Dù cho ngươi sẽ nghi ngờ, nhưng chúng ta cùng là một, chúng ta không có khác nhau.】

Hỏi một đằng, giọng nữ nhân trả lời một nẻo, nhưng Shade cũng không tức giận, ngược lại còn hơi vui vẻ.

Suy đoán của hắn đúng, trong thể hệ thần bí học thế giới này, khả năng cao âm thanh trong đầu chính là một khâu để tiếp xúc cùng sử dụng thần bí. Thế giới quan ở đây có vẻ gần giống với Cthulhu và thuyết bất khả tri, có sức mạnh thần bí và siêu phàm, bản thân sự tồn tại có thể ảnh hưởng phàm vật, cho nên mới cần một loại sức mạnh giúp đỡ người phàm tiếp xúc những thứ nguy hiểm quỷ dị kia.

“Ngươi chính là ta, ta liền là ngươi. Mặc dù nói như vậy, nhưng tình huống của ngươi tuyệt đối không bình thường.”

Hắn muốn chứng thực ý nghĩ của mình với tiếng thì thầm trong đầu, nhưng thứ lấy được chỉ là nữ nhân cười khẽ.

Mặc kệ như thế nào, ít nhất hắn đã tiếp xúc với thần bí của thế giới này, dù cho không hiểu gì, nhưng ít ra hắn đã đứng tại đây, có mục tiêu của riêng mình.

Kinh hoảng vừa rồi từ từ lắng lại, phảng phất chính mình gần hơn một chút với thời đại hơi nước sương mù lượn lờ này. Cảm giác chân mình đạp đất này, giúp Shade bình tâm hơn, hắn tự nhủ phải từ từ tiếp nhận mọi việc, mà không phải kinh hoảng vô dụng.

“Kiếm lời một phần tiền ủy thác, điều tra cố sự của Hamilton, tụ tập bốn yếu tố, tiếp tục nghiên cứu thanh âm trong đầu, không nên kinh hoảng.”

Không ngừng lặp lại trong lòng, cuối cùng cũng để lưng rời khỏi cửa phòng. Từ bỏ ý tưởng trở về thay quần áo, Shade cẩn thận, vô cùng cẩn thận đi xuống từ trên ba bậc thang trước cửa nhà, đi tới đứng tại đường phố nằm dọc theo quảng trường, ẩn trong dòng người mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn thế giới này, như muốn để hình ảnh của thế giới in vào hai mắt hắn:

“Mặc kệ như thế nào, đi về phía trước.”

Hắn tự nói trong lòng, hơi ngừng lại một chút, sau đó dựa theo kế hoạch trong lòng, cất bước đi trên con đường dọc quảng trường, rồi rẽ sang một bên hướng về nơi khác.

Bạn đang đọc Bài thơ thì thầm (Nỉ non bài thơ) (Bản dịch) của Hàm Ngư Phi Hành Gia

Truyện Bài thơ thì thầm (Nỉ non bài thơ) (Bản dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RailiaR
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.