Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người sắp chết

Phiên bản Dịch · 2181 chữ

"Lời ta nói, ngươi đã nhớ kỹ chưa?"

Lấy lại tinh thần trong thoáng chốc, Shane có chút mù mịt nhìn mọi thứ trước mắt. Một giây trước trong trí nhớ, hắn đang giúp bạn tốt xử lý hậu sự, chỉ một giây sau, liền đã xuất hiện ở đây.

Chỗ này là một căn phòng ngủ. Tuyệt đối không phải là phòng ngủ ở thế kỷ hai mươi mốt. Ánh sáng vàng trong phòng cũng không phải rất mạnh, sàn nhà bằng gỗ có chút chuyển đen, nhưng vẫn coi như sạch sẽ, còn vách tường thì đã có chút ố vàng. Trong góc tường chồng chất một chồng sách, được đặt lên xiên vẹo nhìn giống như sắp đổ sập, bên cạnh chồng sách thì đặt một vài bình ấm bằng kim loại cùng cách loại khung hình trang trí.

Tất cả khung hình đều là ảnh trắng đen.

Trên vách tường ngoài trừ tranh sơn dầu, còn có hai đường ống sắt. Trong ánh sáng mờ mờ, cũng có thể nhìn thấy những chỗ nối trên đường ống đã có chút rỉ sét, một đường ống tương đối nhỏ trong đống đó kéo ra đến bàn đọc sách. Bên trên bàn đọc sách màu nâu bằng gỗ ấy tràn đầy trang giấy, ngăn kéo hai bên bàn đã mở ra một nửa, từ ngoài có thể nhìn thấy văn kiện bên trong.

Trên bàn sách, chiếc đèn bàn nối liền với đường ống màu đồng đó vẫn đang tỏa sáng, miệng kèn của chiếc đèn bàn trầm trọng có kiểu dáng vô cùng mới lạ.--

"Hả? Không phải đèn điện? Đèn khí gas ?"

Chỉ quan sát rất khó phân rõ có phải là đèn khí gas hay không, nhưng những đường ống bám trên vách tường, và chiếc đèn nối liền với những đường ống ấy, nhìn thế nào cũng sẽ không phải đèn điện.

Tia sáng vàng ấm từ chiếc đèn không tính sáng tỏ ấy, nó chỉ có thể chiếu sáng khu vực bàn đọc sách, nhưng lại làm Shane cảm giác ấm áp một cách khó hiểu.

Nhờ ánh sáng này, hắn thấy được tranh sơn dầu đang trang trí trên vách tưởng, thấy được ảnh chụp trắng đen của một người trên bàn sách, thấy được tờ báo bị mở ra trong góc tối dưới sàn nhà. Không thấy rõ được phần nội dung nào trong tờ báo, nhưng có thể nhìn rõ, ở trên đó không phải chữ tượng hình, mà là chữ latin.

Loại cảm giác cổ xưa này.... mặc kệ chỗ này là chỗ nào, nhưng cũng chắc chắn không phải là quê hương của hắn.

Một loại hương vị hư thối trôi nổi trong không khí, nó rất giống hương vị trong nhà tang lễ. Shane nhớ kỹ mùi vị đó, dù sao chỉ vừa một khắc trước, hắn vẫn còn đang trợ giúp người bạn tốt không may qua đời.

"Lời ta nói, ngươi đã nhớ kỹ chưa?"

Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, Shane giờ mới hoảng hốt mà tỉnh táo lại. Người trẻ tuổi nhanh chóng cảm giác được có người nắm lấy cổ tay phải của mình, ý thức và cơ thể hắn đã hoàn toàn dung hợp, hắn cúi đầu nhìn xuống.

Người trẻ tuổi đứng bên giường của người đàn ông này, trong căn phòng thế kỷ mười chín (có lẽ) của ổng. Giường là gường tứ trụ, nhưng chỉ có ba mặt mang theo màn trướng. Đầu giường cùng thân giường lộ diện một phần dưới ánh sáng đèn khí gas, lấp lóe ánh sáng của kim loại.

Chiếc đèn ngủ đó mang hình dáng một vị thiên sứ đang nâng đỡ miệng đèn, Shane bị tạo hình tinh xảo này hấp dẫn trong một chớp mắt.

Người lôi kéo tay của hắn, chính là người đàn ông đang nằm trên giường. Người đàn ông (nhiều khả năng là chủ nhân căn phòng) mặc một bộ đồ ngủ màu đậm, ngoài trừ đầu và tay phải, còn lại toàn thân đều giấu vào trong chăn.

Rõ ràng là khuôn mặt kiểu người da trắng, chỉ có điều hai mắt lõm sâu, hai má rủ xuống, cánh tay phải đang năm lấy Shane thì còn gây nhom dọa người. Bộ dáng này, hình dung đơn giản chính là người đang bị bỏ đói đến chết, Shane thậm chí tin là nếu nói chuyện lớn tiếng một chút, chính hắn phải cầu nguyện cho người đàn ông đừng đột ngột tắt thở.

Lúc này Shane cái gì cũng không biết, hắn cần hiểu rõ tình trạng hiện tại dựa vào người đàn ông trước mặt.

"Chẳng lẽ, đây là xuyên việt ?"

Hắn trong lòng tự nhủ, đại khái cũng xem như là đối với tình trạng hiện tại một loại dự đoán.

Cũng may, người đàn ông mặc dù suy yếu, nhưng ít ra trên người không có hoen tử thi. Bằng không thì Shane phải lo lắng cho tình cảnh hiện tại của mình.

"Lời ta nói, ngươi đã nhớ kỹ chưa?"

Trên giường, người đàn ông suy nhược hỏi lần thứ ba, ánh mắt màu nâu hãm sâu trong hốc mắt, vẫn nhìn chòng chọc vào Shane. Shane mặc dù không biết vì cái gì đột nhiên lại xuyên qua chỗ này, nhưng ít ra hắn biết, bây giờ tốt nhất là diễn tiếp, ít nhất phải hiểu rõ hiện trang, rồi mới có thể tính toán đường ra tương lai.

Hắn mở miệng muốn nói, lúc này mới chợt ý thức được đối phương không nói tiếng Trung, cũng không phải bất kỳ loại ngôn ngữ nào mà hắn từng biết, nhưng Shane lại lạ kỳ mà nghe hiểu được. Muốn dùng đúng ngôn ngữ để đáp lời, nhưng chỉ có thể giương mồm, hắn nghe hiểu nhưng căn bản là không biết nói.

"Không thể nào? Nghe hiểu được lại không thể nói?"

Trong nháy mắt, lỗ tai xuất hiện tiếng ù ù, sau lưng bắt đầu ngứa ngáy vì khẩn trương. Không cách nào nói ngôn ngữ của cư dân bản địa, không phải là việc hắn có thể ngờ tới, đây đúng là tình huống tồi tệ nhất.

Đầu xuất hiện tiếng ông ông, hắn chợt ý thức được, thanh âm này căn bản không phải xuất hiện bởi vì chính mình khẩn trương, hắn nghe hiểu được âm thanh trong đầu, là giọng phụ nữ, một cô gái đang nói chuyện, đó là tiếng thì thầm:

【 Đệ lục kỷ , lịch pháp thông dụng năm 1853 , hạ, ngày Ngân Nguyệt lập lòe, ngươi đi tới thế giới âm u này. Ngươi hiểu rõ chính mình cần một thân phận, cho nên ngươi phải thừa kế hết thảy của thân thể bí ẩn này. Bây giờ là bước đầu tiên, đi chứng minh, chứng minh mình có thể tiến vào thế giới này.】

"Hệ---"

Bản năng phản ứng là, đây chính là hệ thống trong truyền thuyết, nhưng lại lập tức ý thức được đây tuyệt đối không phải.

Âm thanh của cô gái tao nhã dị thường, nhẹ nhàng, thư giản, giống như là đang dùng phương thức thì thầm để ngâm nga một bài thơ, để người ta vì đó mà say mê. Nhưng ngôn ngữ nàng sử dụng, khác tiếng Trung, khác ngôn ngữ của người đàn ông suy nhược trên giường, hoàn toàn khác nhau.

Ngôn ngữ kia càng thêm cỗ lão, càng thêm sâu thẳm, phảng phất như ngọn gió nhẹ từ thời xưa cũ, xuyên qua tấm màn che thời gian, thổi đến thời bây giờ. Bản thân ngôn ngữ đó đã cụ tượng của hai chữ thần bí, dù cho chỉ là hiểu được hàm nghĩa của ngôn ngữ, Shane phảng phất thấy được bóng tối sâu xa thăm thẳm nhất.

Mặc dù Shane lại nghe hiểu thêm loại ngôn ngữ thứ hai này, nhưng cũng chỉ là nghe hiểu nó thôi, liền để đầu của hắn ông ông như búa bổ, dạ dày của thân thể mới cũng sinh ra phản ứng nôn mửa.

Đây là tinh thần bị đè ép, ngôn ngữ mà âm thanh trong đầu hắn sử dụng, bản thân nó đã mang theo sức mạnh phi phàm.

"Đây là hệ thống ngôn ngữ của thế giới này! Trong đầu không phải hệ thống, thứ này vốn liền tồn tại sẵn trong thân thể này."

Shane đưa ra phán đoán, con ngươi hơi hơi thu nhỏ, đồng thời, từ những gì đã thấy, hắn sinh ra nghi ngờ đáng sợ hơn:

"Thế giới mới, thế giới có thể đang trong thời đại hơi nước Victoria này, là thế giới mà siêu phàm và quỷ bí tồn tại!"

Hắn không phải loại người khó chấp nhận hiện trạng, tất nhiên xuyên qua đều có, như vậy tồn tại siêu phàm, cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp nhận. Chỉ là bây giờ nhiệm vụ thứ nhất, vẫn là biết rõ ràng tình trạng trước mắt, trả lời vấn đề của người đàn ông, biết rõ ràng thân phận của mình.

Thế là, Shane cố hết sức dùng chính mình ngôn ngữ hướng về âm thanh trong đầu truyền đi tin tức:

“Dù không biết ngươi là ai, xin hãy nghe kỹ. Ta muốn tiếp nhận thân thể này hết thảy, nhưng ta không có ký ức của thân thể này, cũng không có thói quen giao tiếp của hắn”

【 Bây giờ, ngươi có .】

Phảng phất có một cục gạch cưỡng ép nhét vào trong đỉnh đầu, đồng thời ác ý khuấy đều mấy lần. Shane cho rằng quả thực là kỳ tích khi mình không ngất đi.

Hắn không có thu được ký ức vốn có của thân thể, mà là bị cưỡng ép nhét vào đầu một chút tri thức, liên quan tới “ngôn ngữ thông dụng vương quốc nhân loại phương bắc, Delarion vương quốc ngữ” tri thức. Nhưng phần này tri thức chỉ là tồn tại, giống như là máy phiên dịch, hắn không thể lập tức dung hội quán thông, biết được tất cả từ địa phương, tiếng địa phương, tông giáo văn hóa, điển cố hay là thói quen giao tiếp.

“Xin lỗi thưa ngài, trạng thái của ta có chút không tốt, ngài có thể lặp lại mọi việc một lần được không, để ta nhớ kỹ.”

Dựa vào phần này tri thức, hắn đứt quãng đem Hán ngữ tại trong đầu phiên dịch trở thành dị giới “Tiếng thông dụng của loài người phương bắc”, tiếp đó nói ra miệng. Nam nhân suy nhược nắm lấy tay Shane chợt dùng sức, rất khó tưởng tượng cổ tay nhỏ như thế, lại có lực lượng như vậy:

“Ngươi vẫn là cái dạng này, đầu không tốt lắm. Được rồi, ta lặp lại lần nữa.”

Có vẻ từ đầu nguyên chủ đầu cũng không bình thường, Shane nhờ vậy mà tạm thời không có gây nên hoài nghi.

nguyên chủ: chủ nhân ban đầu của cơ thể.

“Shane (Shade)”

Tên phát âm phương thức rất giống.

“Ta sắp phải chết, ta sớm đã biết mình sắp chết từ 3 tháng trước, bởi vậy đã lựa chọn ngươi từ trong đám những kẻ lang thang. Thay đổi cuộc sống của ngươi, cho ngươi tên mới, giúp ngươi ít nhiều nhận biết chữ viết, biết được một chút thường thức. Mà tại sau khi ta chết, ngươi sẽ thu hoạch được hết thảy của ta, thám tử văn phòng của ta, tất cả tài sản của ta. Nhưng ngươi cần làm một chuyện vì ta, một chuyện rất đơn giản ——”

Mặc dù ngữ khí vô cùng suy yếu, nhưng cặp mắt dọa người của hắn,giống như một con sói sắp chết, nhìn chằm chằm Shane. Ánh mắt bên trong hiển lộ sự kinh dị khủng bố, làm người xứ khác vốn không hiểu rõ thế giới này, trong lòng có chút sợ hãi.

Dù Shane tận lực bảo trì hô hấp bình ổn, lại không có dũng cảm nhìn thẳng hắn. Cũng không phải là thời khắc này Shane sợ hãi, mà là từ vừa rồi trong câu nói kia, đã sơ bộ biết tình cảnh của nguyên chủ.

Bởi vậy, hắn lúc này, tuyệt đối không nên đối mặt với người đàn ông, mà là hẳn là sợ sệt dời đi ánh mắt, lúc này mới phù hợp thiết lập nhân vật của nguyên chủ.

“Kế thừa văn phòng thám tử của ta, mặc kệ ngươi phải dùng chỗ này làm gì, ít nhất phải duy trì chỗ này mở cửa kinh doanh. Mãi đến ba tháng sau, tức ngày 5 tháng 9 năm 1853, khi đó ngươi sẽ thu được một lá thư, đem thư thu hồi rồi thiêu hủy, đây chính là đánh đổi để ngươi thu được toàn bộ di sản của ta”

“Đây là ta, Sparrow · Hamilton, đem di sản lưu cho ngươi, Shane · Hamilton yêu cầu duy nhất.”

Bạn đang đọc Bài thơ thì thầm (Nỉ non bài thơ) (Bản dịch) của Hàm Ngư Phi Hành Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RailiaR
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.