Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền thuyết về nam nhân hoàng gia

Phiên bản Dịch · 1675 chữ

-Tiểu thư, người ra rồi, nãy giờ người làm gì trong đó mà lâu vậy? – An Lệ sốt sắng hỏi khi vừa thấy nó bước ra đến cửa. Thực sự nàng lo lắm, cho dù nó có là tiên nữ đi chăng nữa nhưng tính khí của hoàng thượng lâu nay trong cung không ai không biết.

Hoàng thượng ghét nhất là những nữ nhân không an phận, không biết tốt xấu mà đi lại lung tung. Nhất là, dù vô tình hay hữu ý, nữ nhân tuyệt đối không được bén mảng đến gần nơi người làm việc. Vậy mà ngày hôm nay, nó lại ngang nhiên bước qua cánh cửa Ngự thư phòng kia một cách quang minh chính đại, đủ biết hoàng thượng coi trọng tiên nữ nó như thế nào. Có điều, nói gì thì nói, An Lệ nàng lo lắng cũng không có thừa. Hoàng thượng tính khí thất thường như thế, lỡ đâu nó nói gì đó không phải, chọc giận hoàng thượng, đến lúc đó chỉ e người sẽ không phân biệt là tiên nữ hay phàm nhân mà cứ thế nổi trận lôi đình rồi trút cơn thịnh nộ lên đầu nó thì khổ. An Lệ nàng tuy không thân thích ruột rà gì với tiên nữ, nhưng ở bên cạnh nó suốt tuần qua, nàng biết, nó là một tiên nhân tốt. Thậm chí, còn hơn cả tốt, nó lúc nào cũng năng động tinh nghịch như một chú chim sẻ suốt ngày nhảy nhót hát ca. Sự trẻ trung vui vẻ của nó như làn gió mát lành thổi bừng lên một sức sống mới cho cả hoàng cung Nam triều này. Nhiều lúc, nàng dường như quên mất nó là tiên nữ mà đối xử với nó chiều chuộng, yêu thương như chính tiểu muội An Lộ của nàng vậy…

-Hihi, có gì đâu, em nói chuyện với Gia Kỳ một lúc ý mà… – Nó cười tươi trả lời An Lệ, rồi khoác tay nàng kéo đi – Thôi mình về đi chị, em đói bụng rồi!

Thời gian trôi qua nhanh thật, nó mới nói chuyện với Gia Kỳ có xíu xiu mà đã gần trưa rồi. Thiệt tình, cái hoàng cung này xây to như vậy làm chi không biết? Chỉ tổ làm nó mỏi chân…

-A… em mỏi chân quá! – Nó ngồi phịch xuống ghế trong một đình nghỉ mát than thở. Đi nãy giờ còn chưa về tới Bách Hoa Cung nữa, nó hết năng lượng đi tiếp rồi.

-Tiểu thư, lần sau người nên để nô tì sai người chuẩn bị kiệu, hoàng cung rộng lớn như vậy, đi bộ sẽ rất mỏi… – An Lệ đề nghị, cũng tiện trách móc nó luôn, ai bảo nó lúc đầu cứ nằng nặc đòi cuốc bộ chứ, nàng đã sớm chuẩn bị một chiếc kiệu lớn 8 người khiêng cho nó thỏa sức tham quan Lạc Dương thành, ngờ đâu nó cứ khăng khăng rằng mình có chân thì mình tự đi, thật là…

-Ai da… Thôi không cần đâu – Nó xua tay. – Chỉ vì một mình em mà hành xác tới 8 người khác, em mang tội chết!

-…

An Lệ chỉ đành bó tay với suy nghĩ kỳ cục của nó, nô bộc dĩ nhiên phải hầu hạ chủ nhân, điều này có gì lạ đâu. Nhưng hình như trong suy nghĩ của tiên nữ nó không hề có khái niệm chủ - tớ này. Có vẻ như với nó ai cũng đáng quý như nhau hết. Đúng là tiên nữ, tấm lòng thật bao dung… Dành tình yêu thương của mình trải rộng khắp cả thiên hạ, mọi thân phận, dù là quân vương quyền uy tối thượng hay bá tánh vô danh nhỏ bé…

-Chị! Chị nghĩ gì mà mơ màng thế? – Nó quơ quơ tay trước mặt An Lệ, miệng vẫn không quên nở nụ cười tinh nghịch.

-Không có gì! Tiểu thư, chúng ta về thôi… – An Lệ nhẹ lắc đầu cười lại với nó.

-Ok! Let’s go!

Nó nghỉ nãy giờ cũng khỏe ra nhiều, nên đã lấy lại được sức sống dồi dào thường nhật, hăng hái kéo An Lệ đứng dậy tiếp tục hành trình trở về Bách Hoa Cung…

Trời trưa vốn là rất nắng, nhưng giữa những lối đi chính nối các cung đều có mái hiên che chắn, thế nên nó đi giữa trưa nhưng không hề dang nắng xíu nào. Vì thế nó cũng rất biết tranh thủ mà ngắm nghía hoàng cung diễm lệ này thêm một chút. Đẹp và đáng kinh ngạc là tất cả những gì nó có thể nói về Lạc Dương thành. Chao ôi, nếu có thể dùng từ nào kinh thiên động địa hơn để lột tả cái vẻ đẹp ở nơi đây thì nó sẽ dùng bằng hết. Thật đấy! Đây là hoàng cung cổ đại nhưng nó nhìn cứ như biệt thự khổng lồ của thế kỉ 21 vậy. Thậm chí nếu thế kỉ 21 có xây dựng một biệt thự tầm cỡ thế này cũng không thể đẹp bằng. Bởi lẽ sự kết hợp giữa hiện đại và truyền thống trong kiến trúc ở đây có thể coi là đạt tới trình độ hoàn hảo tột bậc. Thật hâm mộ vị kiến trúc sư thiết kế hoàng cung này quá đi…

Ế, nhưng mà kì nha… Nó đã ở trong Lạc Dương thành được hơn 1 tuần rồi, tuy những nơi nó đi qua cũng chẳng thấm vào đâu so với cái công trình đồ sộ này, nhưng cũng có thể tính là khá nhiều đó chứ. Vậy mà tại sao nó chưa gặp một vị phi tần nào cả nhỉ? Theo trí nhớ của nó thì hoàng đế thường có nhiều vợ lắm mà. Tam cung lục viện, hậu cung 3000 cung tần mỹ nữ đâu ta? Đúng là rất rất kỳ lạ… Suốt từ hôm tới giờ ngoài các cung nữ và thái giám thì nó cũng chỉ thấy có cấm vệ quân, chưa từng chạm mặt hoặc nghe nhắc đến vị phi tần nào cả. Sao thế nhỉ? Tên hoàng đế bạn nó cũng 19 tuổi rồi mà? Nếu hắn ở thời hiện đại thì chưa đủ tuổi kết hôn thật, nhưng đây là cổ đại, hắn lại đường đường là vua một nước, chưa có hoàng hậu thì cũng phải có vài cung phi rồi chứ? Không đâu, chắc chắn hắn có rồi! Tên này nhìn hiền hiền vậy mà coi bộ cũng xảo quyệt dữ. Giấu người yêu như giấu tiền á. (Shill: ax ax, đây là cái loại so sánh gì vậy trời…???) Hắn nhất định sắp xếp cho các phi tần của mình ở một nơi nào đó rất kín đáo, giấu kĩ như thế, chắc lại sợ nó ton hót nói xấu hắn với các nàng đây mà, đúng là ki bo! (Shill: Thông cảm, chị này dùng tư duy hiện đại áp đặt lên hoàng đế người ta, hix hix…)

Haizz… Chán quá đi… Nó còn tưởng rớt vô cấm cung cổ đại thì có thể tận mắt chứng kiến một màn tranh đấu hấp dẫn, thâm cung nội chiến quyết liệt giữa các phi tần chứ. Bình thường nó thấy trên phim ly kỳ lắm mà. Ai dè… Tên bạn chết tiệt kia lại keo kiệt như thế, đáng ghét!

Được lắm! Hắn không cho nó gặp thì nó không thể gặp chắc? Mai Châu này là ai chứ? Hahaha…

-Chị, chị, tẩm cung của những phi tần ở đâu vậy? Mình qua đó chơi đi! – Nó mắt sáng lấp lánh lay lay tay An Lệ.

-Sao cơ? Tiểu thư, người nói gì vậy? – An Lệ dĩ nhiên tròn mắt nhìn nó.

-Thì người yêu của Gia Kỳ đó mà, mình đến chỗ mấy bạn đó chơi, hihi…

-Người… người yêu? Bạn? – An Lệ càng chết trân.

-Đúng rồi! – Nó gật đầu lia lịa. – Đi đi chị!

-Tiểu thư… – An Lệ bó tay nhìn nó – Nô tì không hiểu người muốn nhắc đến ai, nhưng hoàng thượng chưa từng tuyển phi, cũng không từng có hứng thú với nữ nhân nào, nên căn bản Lạc Dương thành ngoài hoàng thượng và tiểu thư ra thì tất cả đều là hạ nhân…

-What? – Nó thiếu chút nữa bị câu nói của An Lệ làm cho sốc chết. Cái gì cơ? Hoàng đế - bánh bao không có vợ á? Đây chắc là chuyện kinh thiên động địa nhất mà nó được nghe qua từ trước tới giờ…

-Hắn… chắc không phải có “vấn đề” gì chứ? – Nó cẩn thận hỏi lại An Lệ. Thật sự, lúc này nó chỉ nghĩ được có lý do đó thôi.

-Tiểu thư, người không phải đang nói hoàng thượng đúng không? Người tuyệt đối không được có ý nghĩ phạm thượng như vậy nha, hoàng thượng anh tuấn bất phàm, oai phong lẫm liệt, tuyệt đối là cực phẩm nam nhân…

-Ứ! – Nó bĩu môi phản đối. – Thế sao hắn lại khác người như vậy? Tam cung lục viện mà không có lấy một người, bảo em không nghi ngờ bản lĩnh đàn ông của hắn cũng khó…

-Tiểu thư, người không được nghĩ thế, hoàng thượng mải chăm lo quốc sự mới không chú ý đến tư tình nam nữ, hơn nữa…

-Hơn nữa sao?

-Haizz… Nô tì vào cung đã được một thời gian rồi, cũng có nghe đến một số điều thị phi xung quanh hoàng thượng, không biết là thật hay giả…

-Hả? Chuyện gì vậy chị? Kể em nghe đi… – Nó là chúa nhiều chuyện, bắt được đài với tần số lớn như vậy liền phản ứng cực kỳ nhanh nhạy.

Và qua lời kể của An Lệ, nó đã phát hiện ra một bí mật của nam nhân hoàng gia, mà quan trọng là, một câu chuyện về hắn…

Bạn đang đọc Bạch Y Tiên Nữ của Shill
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgocHiusi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.