Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ. Ác chiến trên biển

Tiểu thuyết gốc · 2053 chữ

Nội thành Thăng Long, Bách Việt Đế quốc.

Đền Thờ Kinh Dương Vương, Lộc Tục, cha của Lạc Long, tổ tiên của người Bách Việt vẫn đông người như mọi khi. Hai đôi vợ chồng trẻ phải đợi rất lâu mới có thể vào trong. Do thời gian hẹn với người của công ty thương mại Castilla vẫn còn sớm nên hai vợ chồng tranh thủ đi dạo.

Sau Một ngàn năm tăm tối và Tám mươi năm tăm tối thì di sản của Thiên Long Giáo, tôn giáo của người Bách Việt đã không còn nhiều. Trái lại, Nho Đạo xuất phát từ Đại Hoa lại có dịp lên ngôi. Cũng may là người Bách Việt vẫn biết mình là nòi giống rồng tiên chứ không chuyển qua thờ Thiên Oa.

Tiên thể, phần lớn mà cũng có thể nói là toàn bộ pháp sư Bách Việt đều có dính dáng và tôn thờ Thiên Long Giáo. Tuy không ghét Nho Đạo và luôn muốn hai tôn giáo hòa hợp, nhiều pháp sư vẫn luôn hi vọng có ngày Thiên Long Giáo trở lại thành quốc giáo như giai đoạn nhà họ Võ còn trị vì.

Do đó, dù đợi lâu, Anh Như vẫn muốn thấp nhan cúng bái Kinh Dương Vương.

“Nếu huynh đệ không phiền thì cùng ta bàn luận vài câu”

Lúc này, Anh Minh trông thấy một thư sinh trẻ tuổi, mặt như thoa phấn, tay cầm một cây quạt thếp vàng đang nhìn y cười hì hì. Tiểu thư sinh này có vóc người cao hơn Như một chút, mặt mày sáng láng

Tiếp đó, Anh Minh dời mắt, thấy bên cạnh tiểu công tử trắng ngần này là một vị trung niên đầu đội mũ mềm, vận quan phục ống tay rộng. Ông ta có mái tóc đã nhuộm gần hết màu bạc. Cái đôi mắt như cung tên từng nhìn thấy qua nhiều sự việc. Bộ lâu quay nón như một khu rừng già che phủ phía dưới khuôn mặt.

“Nhìn huynh đệ đây chắc cũng là dạng phong lưu nhỉ” Ngươi thư sinh kia lên tiếng

Hắn chính là không phục một tên thư sinh ở thành trì sát biên giới lại được phụ hoàng hắn xem trọng như vậy. Dĩ nhiên, hắn chính là đương kim thái tử.

- Con chớ có ăn nói lung tung!

Tuy là mở miệng trách móc, nhưng giọng ông ta lại rất nhẹ nhàng, cả khuôn mặt toát lên vẻ hiền hậu của người cha, hiển nhiên là rất cưng chiều con mình.

Dĩ nhiên ông biết là con trai mình đang ganh tỵ. Dù vậy, ông cũng muốn tạo cơ hội cho hai đứa nói chuyện. Một hiền tài như vậy, nếu trung thành thì sẽ là phước lớn cho xã tắc.

Văn sỹ trung niên chậm rãi đi theo sau con trai. Một lão bộc ăn mặc như gia nhân bước đến bên cạnh dìu ông ta, nhỏ giọng nói:

-Bê hạ….

Người trung niên vẻ mặt không vui nhìn vào tên gia nhân.

Biết tội, người kia lên tiếng.

- Lão gia, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta hãy quay về thôi!

Văn sỹ trung niên mỉm cười bảo:

- Ha ha, đứa nhỏ này ngày thường ngay cả một người bạn chơi cùng cũng không có, hiếm khi có được người cãi vặt cùng thế này, cứ để nó chơi thêm một chút đi!

Bỗng nhiên từ phía điện Thiên Vương ở gian sau vang đến những âm thanh huyên náo. Vẻ mặt người văn sỹ trung niên chợt trở nên căng thẳng, chân bước nhanh hơn, giọng lo lắng:

-Mau đi xem, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Dương Chiêu lên tiếng.

Băng qua sảnh điện, chỉ thấy trước điện có vài thánh nữ của Tiên Long Giáo mặc hồng bào, đội mũ cao đang đứng trên nguyệt đài. Tóc xõa, người khoác nhiều lớp áo mỏng đơn màu cùng váy xám bằng vải thô.. Họ hoàn toàn mang dáng vẻ tự nhiên thuần khiết

Phía dưới có năm người con gái Tây phương xinh đẹp, cùng với vài người hộ vệ Tây Dương to lớn. Các nàng đều khoát trên mình bộ áo choàng màu trắng bạc. Ngoài ra, còn một người bẩn thỉu, gầy gò nằm dưới đất

Do đều là đại diện tôn giáo nên hai bên cãi nhau cũng khá nhẹ nhàng. Hai bên đều dùng tiếng Việt. Trong khi đó, một số nam nhân thì mong họ cứ đứng đó để được ngắm lâu hơn.

“Không biết tiểu thư cần gì” Anh Minh lên tiếng.

“Tên ta là Jasmine De Jong. Tín đồ Quang Thần, đại diện của công ty thương mại Castilla. Đúng lúc thấy người này bị bệnh định đưa vào trong nền thờ cứu chữa nhưng họ không cho vào” Jasmine nói.

Nàng có vẻ ngoài cực hấp dẫn với mái tóc vàng kim của người phương Tây. Khuôn mặt cân đối như một tuyệt tác từ phương đông

“Không phải bọn ta không cho vào mà người này bị bệnh, pháp lực bọn ta không đủ, lại không có pháp sư biết trị bệnh. Do đó, bọn ta không đưa hắn vào được”

Trên lý thuyết, một vài phép thuật có thể trị bệnh. Dạnh phép ánh sáng bảo vệ binh sĩ mà Anh Minh từng thấy cũng có thể xếp vào dạng này. Tuy nhiên, nó cực kì tốn sức lại không thể áp dụng quá lâu. Do đó, mọi người thường tìm thầy thuốc. Bản thân pháp sự cũng thường tư bó thuốc hơn.

Anh Như nhìn sang phía Anh Minh định hỏi ý. Nàng muốn dùng thân phận pháp sư nói chuyện xem sao. Phép thuật của nàng thiên về chiến đấu nên không chửa bệnh được. Tuy nhiên, có lẽ thánh nữ sẽ nể mặt.

“Nếu các vị không phiền thì ta nguyện tặng 3000 lượng cho quý vị” Công tử kia đột nhiên lên tiếng.

“Xin lỗi công tử, vàng bạc tuy đáng quý nhưng chúng tôi không thể đánh liều mạng của mọi người trong đền được”

“Xin lỗi các vị. Cho ta hỏi người này bệnh lâu chưa” Minh hỏi

“Khoảng vài ngày cho tới một tuần” Jasmine nói.

“Theo ta đoán bệnh người này không lây qua đường hô hấp. Nếu không, cả thành đã bị nhiễm từ lâu. Nhất là khi anh ta đang ở giai đoạn phát bệnh. Do đó, chỉ cần không tiếp xúc với dịch từ cơ thể, đeo bao tay với khẩu trang, ý ta là miếng vải bọc quanh miệng và mũi là được. Sau đó, gọi thầy thuốc tới trị bệnh” Anh Minh nói.

“Không biết vị đây trên gì” Jasmine hỏi

“Ta là Lý… Phạm Anh Minh. Nếu ta đoán đúng cô tới đây để tìm ta” Minh nói

“Cụ Cố đã nhắc về ngài. Đội thuyền chúng tôi đã chuyển giao tới cho quý vị. Chuyện thuê mươn hay mua cần bàn bạc kỹ thêm.”

Sau đó, nhìn thấy Anh Như không để ý, nàng tới gần:

“Chỗ trọ của tôi ở gần đây. Nếu rãnh ngày nhớ tới chơi”

Anh Minh cười khổ. Linh cảm nói cho hắn biết nàng cần vũ khí mới mà hắn đang sử dụng.

Quân đội Lục địa Tây Thổ lúc này vẫn đang sử dụng súng kíp. Kíp là viên đá lửa đập vào mặt kim loại, làm cháy thuốc ở cốc mồi. Ai mà sở hữu mẫu súng của hắn coi như là thủ lãnh. Anh Minh không tin đám thương nhân vốn nhạy tin tức lại không biết gì. Việc họ chấp nhận bán tàu chiến, không biết xài được hay không, đã là một dấu hiệu. Việc đại diện thương mại và tôn giáo của một cường quốc như Castilla tán tỉnh hắn, bất chấp việc biết hắn đã có vợ, thì đúng là cố vấn đề.

Trong khi đó, hai cha con họ Dương đang quan sát tình hình:

“Phụ hoàng, tên này đúng là có vấn đề lớn nha” Thái tử lên tiếng.

“Hắn chỉ đang tìm mua chiến thuyền cho chúng ta thôi. Hơn nữa, nếu hắn quá hoàn mỹ thì ta mới lo”

Quân vương cần hiền tài phụng sự. Đó là sự thật. Nhưng nếu thần tử này quá hoàn hảo thì liệu có một ngài hắn sẽ giành ngôi của mình không? Đó là đạo lý làm quân vương cơ bản.

Tên nhóc trước mặt thì còn quá trẻ. Hắn chào phụ hoàng mình rồi vào trong thắm nhan.

“Tiếc là Thanh Mai đi tới Hoàng Trường để điều tra Huyết Hỏa Ngục. Nếu không chắc cũng sẽ thích tên tiểu tử này cho xem. Tiếc thay, hắn đã cho vợ. Ta cũng không thể ép hắn bỏ vợ, càng không thể để công chú Bách Việt làm thiếp” Dương Chiêu nghĩ thầm

Lúc này, đột nhiên, một thị vệ cùng với Lưu công công tới gần nói nhỏ với Dương Chiêu

Sau khi nghe xong, sắc mặt ông ta tối sầm lại

“Đám Ma cà rồng biển to gan. Dám xâm phạm cương thổ Bách Việt ta. Lại còn định bắt cóc con gái trẫm”

Sau đó, ông lên tiếng

“Nhanh chóng hồi cung. Đúng rồi, gọi Thái tử và Phạm Anh Minh vào Ngự Thư Phòng tấn kiến”

“Dạ” Đám nô tài cung kính đáp lời.

………………………….

Đảo Phượng Hoàng, Quần đảo Hoàng Trường.

“Chúng đã đến rồi!”

Thanh Mai nắm chặt hai tay, dõi mắt nhìn theo những bóng đen đang chậm rãi di chuyển trên mặt sông rộng, hôm nay là một ngày nắng ráo, khí trời có chút oi, quả thật không phải là ngày có khí hậu lý tưởng cho một trận ác chiến.

Nàng có mái tóc dài xõa xuống bờ vai. Đôi mắt sáng như ánh trăng. Nước da trắng hồng như mây trời. Từng đường nét của nàng như dòng sông uống lưỡng quanh co.

Mấy tháng trước, nàng có một giấc mơ kì lạ về một nguy cơ cực lớn. Từ trước tới giờ, giấc mơ của nàng chính là điềm báo. Vì lẽ đó, theo lời chỉ dẫn của các pháp sư, nàng tới đảo quần đảo Hoàng Trường để tìm câu trả lời.

Trong khi đó, quân lính trên đảo cũng đang trong trạng thái sẵn sàn chiến đấu. Họ vẫn chưa trang bị vũ khí kiểu mới của Anh Minh mà vẫn dùng vũ khí kiểu cũ.

Phía Ma cà rồng biển cũng bắt đầu tấn công. Chúng đeo là cờ màu hồng có đầu lâu màu trắng ở giữa.

Mở đầu, chúng cho chiến thuyền dàn ngang tiến tới như một bức lũy song song đối xứng với tường trại quân Bách Việt, dù không thể tiếp cận quá sát tường trại vẫn có thể khiến đại pháo trên thuyền lâu dựa vào ưu thế vượt trội về quân số áp đảo binh lính Bách Việt.

Sau đó, bọn chúng lại sai thuyền nhỏ len lỏi vào giữa các cây cọc gỗ, ba phen bốn bận tìm cách thanh lý đám rào cản chướng mắt này.

Sau đó, dưới sự yểm trợ của chiến hạm, những con nhên khổng lo to như con voi nhưng lại mang càng cua cùng hơn trăm hải tặc xác sống đổ bộ. Tuy là xác sống, chúng không lây qua vết cắn mà được tạo ra bằng ma thuật. Phía trên, một đám dơi to gấp đôi ngựa chiến đang di chuyển. Chúng như một tấm thảm đen bao phủ toàn bộ hòn đảo. Thêm vào đó, những con quái vật màu xanh to bằng năm người đàn ông to khỏe với hình dạng nữa thân người trước cùng cái lưỡi dài

Trong khi đó, quân Bách Việt đang dàn trận bắt chấp việc bị pháo kích. Hàng trăm người bị thổi bay lên trời như bị một bàn tay khổng lồ khống chế.

Những cây súng của hai phe đồng khai hỏa. Phe Ma cà rồng biển dùng đá lửa áp đảo súng mồi bắng xe của Bách Việt. Sau đó, một trận chiến giữa con người và quái vật chính thức bắt đầu. Những cuộc chiến đánh sáp lá cà luôn là những bản nhạc tử thần đẫm máu.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.