Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu lầm. Nguy cơ cực lớn

Tiểu thuyết gốc · 2006 chữ

Mấy tuần sau.

Hôm nay gió xuân nhàn thổi, không khí thoáng đãng dễ chịu, từng đám mây trắng trôi lững lờ trên bầu trời xanh thẳm. Trên mặt đấu, những khóm cỏ non phủ lên mặt đất ẩm ướt tơi xốp trông như một tấm thảm mềm mại.

Buổi sáng Trần Ái Nhi bị ca ca gạt ra ngoài, lấy lý do là rủ nàng đi dạo chơi săn bắn, ăn mừng chiến thắng quân ta. Lúc này trái tim đã có chốn về, ít ra là cô thiếu nữ này nghĩ vậy. Trần Ái Nhi đang cảm thấy cực kỳ vui vẻ, do vậy nàng cũng không muốn tỏ ra quá khắt khe với người thân duy nhất của mình.

Tuy nhiên, cái nàng nghe được lại làm nàng phải há mồm

“Huynh nói lung tung gì vậy?” Ái Nhi hét lớn.

“Muội không đi ra ngoài sau?” Trần Công Vinh, anh nàng hỏi với ánh mắt nghiêm túc.

“Huynh muốn muội ở nhà mà” Ái Nhi trả lời thản nhiên

“Được rồi vậy trả lời ta. Có phải muội đã là người của tên Lý Anh Minh đó rồi phải không.”

…………………………..

“Lý Anh Minh đêm mưa cùng mỹ nữ

Bậc hiền tài giêng đến nạp thiếp xinh”

Không biết từ đâu ra nhưng câu thơ này đã lan rộng khắp nơi, đặc biệt là thành An Hội.

Trong khi đó, Anh Minh có biết cái gì đâu. Sau khi cô gái bí ẩn tên An Chi kia bỏ đi, hắn cuối cùng cũng được quân Bách Việt tìm thấy cùng với Ái Nhi. Khổ nổi y phục Ái Nhi với cả Anh Minh sau một ngày chạy trối chết công với lạc trong rừng thì không chỉnh tề được. Binh lính thấy hết thứ mà họ cho là đã thấy. Tuy nhiên, đó không phải là trách nhiệm của họ

Tuy nhiên, 3 tuần Anh Minh không về nhà nên không ít tin đồn thất thiệt. Thực ra thì chuyện này là do Lê Trấn tìm hắn để hỏi đủ thứ trên trời dưới đất. Ông ta nhận lệnh hoàng đế nên cũng có thể xem là đại diện hoàng đế. Do đó, dù không thích thì Anh Minh cũng phải đi từ sáng tới tối. Do đó, tin đồn bắt đầu.

Không biết tên lính miệng rộng nào lại lộ ra các sự kiện trên. Một đông năm, năm đồng mười, mà mười thì có thể nhân lên cả vạn. mà chuyện qua miệng nhiều người thì các phiên bản sẽ được thay đổi rất nhiều. Scandal ái tình của “hiền tài” như Anh Minh luôn là đề tài mà mọi người thời này rất quan tâm. Trong cái thời buổi mà không có tivi, internet giải trí thì các scandal loại này sẽ nóng bỏng còn hơn cả tin Đại Hoa đem quân đến biên giới. Đến độ sau ba tuần đã có những bài thơ miêu tả sinh động về scandal trên. Mà một số đoàn đoàn kịch cũng đã kể về chuyện này.

Bản thân Ái Nhi, dù bản tính mạnh mẽ nhưng lòng nàng cũng có chúc dao động.

Nói thật lòng, Anh Minh đánh giá hơi thấp về ảnh hưởng của “một đêm trò chuyện”. Nói chung sự kiện này, cùng với sự “anh hùng” của Anh Minh đã gây nên sự rung động rất lớn trong tâm hồn một cô gái trẻ lãng mạn. Nó không đến mức khắc cốt ghi tâm không thể quên nhưng trong thời gian ngắn thì dư âm của nó là rất lớn đấy. Nhất là khi Anh Minh đã kết hôn cùng Anh Như, đệ tử của một pháp sư hùng mạnh, như một con dao khoét sâu vào trái tim bé bỏng của cô gái trẻ. Nói như thế nào nhỉ, nếu như người đính hôn là Luise thì chắc gì nàng đã hạnh phúc thực sự. Từ rung động đến tình yêu sau đó là hôn nhân sống cùng nhau là một quá trình xa lắm. Nhưng trong hoàn cảnh người đính hôn cùng Diêu thiếu là người khác thì những kí ức sẽ luôn ùa về không ngừng. Cảm giác nụ hôn kia, cảm giác trong vòng tay người đàn ông kia lướt dưới ánh trăng ngày càng rõ ràng hơn, chân thực hơn. Cảm xúc của con người đôi khi là khó có thể lý giải theo khoa học cho được. Càng đắm chìm trong kí ức thì Luise sẽ càng đắm chìm trong mộng cảnh đó và nàng sẽ càng thêm gục ngã trong một thứ ngộ nhận tình yêu mà thôi.

Không biết có tên nào đó còn thối mồm đến độ còn biên thêm được chuyện Anh Minh và Ái Nhi đã cũng ở cùng nhau qua đêm từ rất lâu trước đó. Mỗi đêm, hai người vẫn liên tục lén lút gặp nhau. Vị kì tài Bách Việt điển trai kia mê mẩn Ái Nhi đến độ không rời xa được khiến cho có ý định bỏ Anh Như vì Ái Nhi không định làm thiếp.

…………………………..

“Cộc cộc”

Anh Minh ngẩng đầu lên, không ngờ hắn đã dặn thật kĩ là không thể làm phiền hắn lúc đang suy nghĩ và lập kế hoạch mới. Thật không biết ai còn có cái gan làm phiền hắn như vậy.

Lúc này, một người bước vào. Nhìn bên ngoài, đó là một người đàn ông to lớn mang dáng vóc tuổi trung niên với nước da ngâm đen cùng bộ râu che gần hết cả khuôn mặt.

“Anh Minh, ta là Trịnh Văn Dũng. Liệu ta có thể vào không?” Một âm thanh vang lên.

“Hóa ra là vị “nhạc phụ”, quả thật vị này có cái tư cách làm phiền ta đấy” Anh Minh nghĩ thầm.

Tuy là quan hệ sư đồ như Trịnh Văn Dũng luôn xem Anh Minh như con gái. Có lẽ vì cả đời đeo đuổi ma pháp mà ông không có lấy một người thân.

Lúc này, Anh Minh cười khổ mà bỏ cây bút dưới tay xuống, xắp xếp lại những tờ giấy lộn xộn trên bàn lại. Sau đó đứng lên đi mở cửa một cách tử tế.

“Xin mời ngài vào, xin lỗi nơi này hơi có chút lộn xộn.”

Nhìn qua căn phòng lộn xộn một cách thực sự, không phải lộn xộn theo kiểu sách vở giấy tờ ném tung tóe mà là các ghi chú bằng ngôn ngữ lại giữa chữ cái Lục địa Tây Thổ và tiếng Bách Việt.

“À đây là chữ quốc ngữ đấy mà” Anh Minh gãi đầu lên tiếng.

Hắn cũng định phổ biến chữ quốc ngữ. Tuy nhiên, hiện tại vẫn chưa phải thời cơ. Do đó, hắn đành ẩn mình chờ thời vậy.

“Minh cho tôi được gọi thẳng tên cậu. Nói theo cách nào đó, chúng ta cũng có thể xem là bố vợ con rể. Tôi xin nhắc anh một chuyện, tuổi trẻ phong lưu không đáng trách. Tuy nhiên, nếu cậu có ý định bỏ vợ, ta không để yên cho cậu đâu” Văn Dũng nói.

Nói theo cách nào đó, Bách Việt cũng tương đối tôn trọng phụ nữ, chỉ xếp sao Lục địa Đông Thổ. Tuy chế độ đa thê vẫn được chấp nhận nhưng người phu nữ cũng không tới mức làm nô lệ như ở chỗ anh hàng xóm phía Bắc.

Tất nhiên, nếu thực sự Anh Minh quyết làm thì lão cũng không cản nổi. Tuy nhiên, lão cũng không muốn làm đệ tử của mình buồn.

Anh Minh nghe lời răn dạy có phần hơi hà khắc của Văn Dũng thì ngớ người.

“Khoan ngày nói cái gì vậy. Tôi bị Lê Trấn tướng quân bắt làm việc ở quân doanh cả mấy ngày nay. Thời gian đâu mà dính chuyện tình cảm.” Anh Minh nói.

Anh Minh nói đến chân thành. Biểu hiện kinh ngạc của Anh Minh là không giả. Văn Dũng đành từ từ kể câu chuyện mà trên đường phố đang theei dệt, rồi kể cả các vở kịch dân gian. Lại kể về tình hình hai cô gái. Lần này Anh Minh mộng đến không thể mộng hơn được nữa, ở đâu cũng có những kẻ ăn không ngồi rồi đơm đặt chuyện bậy bạ. Tệ nhất là cái tin đồn hắn đòi bỏ vợ vì Ái Nhi không chịu làm thê thiếp. Hắn lúc này thực sự muốn chửi thề.

Ngừng một lúc, hắn lại lên tiếng.

“Mà ngài tới đây chắc không phải chỉ có mỗi chuyện này. Tôi đoán đúng chứ” Anh Minh lên tiếng.

“Cả thế giới này đang gặp nguy. Cậu trai trẻ” Văn Dũng lên tiếng.

“Gặp nguy” Anh Minh nhíu mày

Hắn cảm thấy mình bắt đầu làm nhân vật chính trong một bộ phim viễn tưởng nào đó.

“Cậu từng nghe nói tới giai đoạn một vạn năm trước chứ” Văn Dũng nói.

“Ý là là lúc mà loài rồng không cánh chưa tuyệt chủng” Anh Minh nói.

Hắn đã biết tới nhiều sinh vật ở thế giới này. Tuy lạ lẳm nhưng vẫn theo quy luật khoa học. Tuy nhiên, một con rồng không cánh thì chỉ có thể dựa vào ma thuật.

“Đó cũng là lúc mà số pháp sư đạt con số kỷ lục. Lúc đó, con người vẫn còn ăn lông ở lỗ. Giống loài thống trị lục địa lúc đó là Người Lùn, Thánh Thiết Tộc và Thi Tộc. Đó cũng là lúc mà trận ác chiến với loài quỷ từ thế giới khác diễn ra” Văn Dũng nói

Ông không trách thái độ nghi ngờ của Anh Minh. Ngay cả pháp sư cũng xem mọi thứ chỉ là truyền thuyết chứ đừng nói một thiếu niên như Lý Anh Minh. Dù vậy, ông biết ngày đêm tối bao phủ thế gian sắp sửa đến. Đó là nguy cơ mà không ai tránh nổi.

……………………………………

Ở một thế giới kỳ lạ những vẫn cùng vũ trụ, chính xác là cùng luôn hệ sao, với màu đen qủy dị và màu đỏ máu,sự kết hợp hài hòa và ăn ý để tạo nên sự tà dị bên trong, cùng với gió tuyết bất tận. Phía dưới bầu trời màu đen âm tà kia đôi lúc còn nghe thấy tiếng thú kêu,sự tàn bạo trong những cơn gió,nơi này thật sự không thích hợp để cho sự sống tồn tại. Tại một tòa lâu đài nằm đâu đó trên hành tinh này và có vẻ như không đơn giản chỉ là tòa lâu đài khi mà xung quanh có rất nhiều lính gác,doanh trại cũng có,chắc đây là tổng hành dinh

So với nó, thành trì của vương quốc Mattoon ở Trung Địa hay thảo nguyên của Thánh Thiết Tộc ở phía Bắc Đại Hoa, vốn luôn gây sự sơ hãi, chỉ như một con mèo đem so với một con sư tử.

Lúc này, giữa cái lạnh giá tới mức đáng sợ, một thiếu nữ với thân hình tuyệt mỹ xuất hiện. Mái tóc nàng nhuộm màu trắng như xương người chết. Khuôn mặt được điêu khắc tới mức tuyệt mỹ không gì sánh bằng.

“Chủ nhân. Đã vạn năm trôi qua nhưng ngày vẫn trẻ như thuở nào.” Người phụ nữ kia lên tiếng.

Đối diện ả là một sinh vật mang nước da trắng như tuyết cùng một dáng người khổng lồ. Lịch sử đã quên mất hắn là ai. Bản thân hắn có lẽ cũng quên luôn rồi. Tuy nhiên, tham vọng của hắn thì không.

“Hãy tới Bách Việt Đế quốc. Giết chết công chúa và cả tên Thiên mệnh kia đi”

“Vậy còn hai kẻ còn lại thì sao” Ả kia lên tiếng

“Không sao. Ta đã có tính toán”

Thực sự, nếu đại quân của hắn mà ra được khỏi đây thì không ai có thể đánh nổi hắn. Tiếc là đời không như là mơ. Do đó, hắn phải đợi.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.