Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu lý yêu khí (*)

Phiên bản Dịch · 1355 chữ

(*)Yêu lí yêu khí : câu này mình tra trên Baidu thì có vẻ hơn tiêu cực, tạm hiểu trong bài này như là cách miêu tả một người phụ nữ ăn mặc lạ lùng, cử chỉ tùy tiện, hơi kiểu tà mị của yêu tinh.

Thẩm Hoa Nùng thừa dịp Hoắc Đình còn chưa có trở về, nhìn xem đồ ăn trong ngăn tủ cùng trong túi tiền, vốn dĩ là ăn không thiếu tiêu không thiếu, sau khi Hoắc Đình trở về phải thu hồi suy nghĩ đó rồi, cô cũng không có vội vã đang có bệnh mà đi kiếm tiền, càng miễn bàn tới tiết kiệm tiền, mà là dành chút thời gian ngắn ngủi nhàn nhã để dưỡng bệnh cho khỏe đã.

Thường thường, còn có thể được trêu chọc anh trai ngốc tự đưa tới cửa, ngày tháng cũng trải qua vui vẻ khó có được.

Nói ngược lại, từ đời trước cô đã bắt đầu vội vàng cùng cha ruột và mẹ kế xấu xa tranh đấu, bận rộn khổ luyện tay nghề nấu ăn, bận rộn đi học, cũng chưa có cơ hội nghỉ ngơi thật tốt, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi, lại không thể hiểu được mà chạy ù tới nơi này rồi tiếp nhận một đống việc rối rắm.

Không nghỉ ngơi cho tốt, bồi dưỡng thân thể, làm sao đối mặt được với những bận rộn tiếp theo đây?

Trời còn chưa có sập xuống, cũng chỉ còn có mấy ngày, Thẩm Hoa Nùng quyết định bồi dưỡng tốt thân thể xong lại nói.

Thấm thoát vậy mà đã đến giữa bảy tháng.

Nghiêm Mãn Hương sai con trai cả là Lỗ Hưng Trung đẩy tới một giỏ trái cây và trứng gà đầy ắp, đi tới thôn Hạ Loan tìm Thẩm Hoa Nùng.

Chị ấy là thiệt tình muốn cảm tạ Thẩm Hoa Nùng, cũng biết được chút tình cảnh mà thành phần như Thẩm Hoa Nùng gặp phải, một lòng muốn tranh chút sĩ diện cho cô, dọc theo đường đi chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống, một đường hỏi thăm chỗ ở của Thẩm Hoa Nùng, một đường cao giọng khen ngợi, hận không thể đem Thẩm Hoa Nùng khen thành anh hùng nhân dân chí công vô tư, không cầu hồi báo.

Chờ khi thấy được nhà ở của nhà Hoắc Đình, bên cạnh Nghiêm Mãn Hương đã kéo theo một đám thôn dân đi hóng chuyện, có người của thôn Hạ Loan, còn có mấy thôn dân chị ấy gặp ở bên đường cùng lại đây xem náo nhiệt.

Nghiêm Mãn Hương cao giọng cảm tạ mọi người đã chỉ đường, thấy cửa chính nhà Hoắc Đình đóng chặt, thuận miệng hỏi Trương Hoàn Tú nhà hàng xóm đang đi ra hóng chuyện, xác định đó là nhà của Thẩm Hoa Nùng, chỉ là cô ở căn phía tây, lúc này mới sau con trai cả đi vòng con hẻm nhỏ tới chỗ giếng trời gõ cửa.

Buổi sáng Thẩm Hoa Nùng vừa ăn cơm xong, vừa hái được hai sọt ngải hoa vàng đặt ở trước cửa nhà họ Thẩm, đây là đề phòng có người tới hỏi, lời cô đã nói qua ở bệnh viện thì chắc chắn phải nói được làm được, lại cắt thêm một sọt mang về nhà uống thuốc, tắm rửa xong thì ngủ nướng.

Còn đang ngủ say mê man thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bàn tán ầm ĩ, như là có người đang gõ của nhà mình, cô ngơ ngẩn một hồi, tiếng đập cửa kia càng lúc càng dồn dập, cô lúc này mới mặc quần áo xuống giường đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, vốn dĩ Lỗ Hưng Trung đang dần mất kiên nhẫn thì nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ trẻ tuổi, lập tức ngẩn ngơ, hai mắt cứ nhìn chằm chằm.

Thẩm Hoa Nùng buồn ngủ bị quấy nhiễu, nhìn cậu thanh niên xa lạ mà ngáp một cái, “Cậu là?”

Lỗ Hưng Trung phục hồi tinh thần, phát hiện chính mình nhìn người ta tới choáng váng, còn bị bắt tận mặt, tức khắc mặt cũng đỏ lên, lắp bắp nói: “Tôi là cùng mẹ tôi, à, là mẹ tôi muốn tới cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu em trai tôi.”

Nói xong tay chân lúng túng không biết để đâu, còn gật gật đầu.

Thẩm Hoa Nùng không hiểu ra sao, Lỗ Hưng Trung còn đang âm thầm bực bội vì hành động ngu ngốc ngẩn người của mình lại bị cô bắt gặp, mặt càng thêm đỏ, bối rối gãi gãi tai lại càng nói không nên lời.

Cũng may mẹ của cậu ta cuối cùng cũng chen ra từ đám người, giải phóng tình cảnh quẫn bách của con trai.

“Em gái à!”

Nghiêm Mãn Hương cùng đám người kia cáo từ, vui mừng hớn hở giơ cao cánh tay bước lại đây, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hoa Nùng thì dừng một chút.

Nghiêm Mãn Hương cũng chưa từng được đọc sách, chỉ học qua một lớp trong đợt phong trào xóa nạn mù chữ, cũng học được vài chữ khiến bản thân chị ấy giữa đám phụ nữ trong thôn có chút quyền uy, cũng thuận tiện xử lý vài việc của hội phụ nữ.

Lúc này thấy Thẩm Hoa Nùng, vốn từ chị ấy có cằn cỗi, nhưng đột nhiên toát ra bốn chữ: Yêu lí yêu khí .

.

Trước kia Nghiêm Mãn Hương thấy qua những người phụ nữ trang điểm hoa hòe lộng lẫy rêu rao khắp nơi, sau lưng không tránh khỏi sẽ nói một câu yêu lí yêu khí, hiện tại nghĩ đến thật đúng là quá đề cao những người đó.

Cái gì gọi là yêu lí yêu khí, chị ấy xem như đã biết.

Yêu lí yêu khí chính là cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng ở nơi đó, chỉ cần mặc một chiếc áo choàng màu trắng bằng vải bố, một chiếc quần cũng bằng may vải bố cũ mèm mà đã khiến cho con trai ngốc nhà mình nhìn tới ngây người!

Căn bản không cần đến phải giả vờ lòe lọt, chỉ cần cặp mắt kia, đã khiến người ta như bị móc câu, mê hoặc lòng người.

Nghiêm Mãn Hương chỉ sửng sốt trong một cái chớp mắt, liền phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên gạt ngay cậu con trai ngu xuẩn chân như bị đóng đinh, mặt đỏ như đít khỉ ra, âm thầm dùng chiêu sở trường, dùng cùi trỏ thúc đứa con một cái, chị ấy đứng ở trước mặt Thẩm Hoa Nùng, mới cười hai tiếng rồi vỗ đùi, nói: “Em gái à, em đây là chiếm tiện nghi của bà chị già này nha, chị nhìn tuổi tác của em thì gọi chị là thím cũng còn được ấy chứ, ngày đó em ở bệnh viện vẫn luôn rũ cái đầu, nói thật là còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng của em, cả nhà kia đều gọi em là thím, chị thật sự nghĩ em và chị cũng sêm sêm tuổi tác, thật đúng là không nghĩ tới……”

Thẩm Hoa Nùng nhìn thấy chị gái này thì hoàn toàn thanh tỉnh, thấy trong ánh mắt chị ấy cũng không có coi khinh, thản nhiên cười: “Chị gái Nghiêm cũng đừng chê cười em.”

Nói chuyện, cô đẩy cửa lớn ra, “Tiến vào nói chuyện nhé?”

Nghiêm Mãn Hương “Ai” một tiếng, hướng về phía sau rống lên, “Đại Mao, mau đi đẩy xe đẩy tới đây đi.”

Lỗ Hưng Trung thấy Thẩm Hoa Nùng nhìn mình, trên mặt đỏ như sắp cháy tới nơi, trong lòng trách mẹ tại sao lại gọi nhũ danh của mình lúc này, trên chân lại đi nhanh ra ngoài như chạy trốn, chờ đến khi đi ra khỏi giếng trời, mới âm thầm ảo não không thôi.

Không ai để ý tới chút tâm sự nhỏ của cậu thiếu niên.

Bạn đang đọc Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70 của Nhục Nhiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rora
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 360

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.