Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày gió

Tiểu thuyết gốc · 690 chữ

Tạ Di Giai đứng trước cửa sân bay quốc tế của thành phố A, hối hận vì đã tin lời của Cảnh Kỳ chờ đến đón. Đã hơn nửa tiếng trôi qua, một mình cùng với ba cái vali loại lớn đương đầu với những cơn gió lạnh buốt, cô đã thăm hỏi họ hàng của Cảnh Kỳ không biết đến bao nhiêu lần thì mới thấy người tới.

Từ xa chạy tới, Cảnh Kỳ thấy mỹ nữ đang đứng chờ, thầm nghĩ quả không hổ danh người đẹp. Dù ánh mắt đầy nóng bỏng có những tia lửa của cô nàng đang nhìn mình đủ để quay mình như con gà tây qua lớp kính đen to và dày thì cũng không lấn át được dáng vẻ mỹ miều đó.

Là một người đàn ông thành đạt trong giới showbiz, Cảnh Kỳ gặp không thiếu mỹ nhân, từ phong trần đến thoát tục, hay mị hoặc đến tươi sáng. Nhưng dù Tạ Di Giai không phải người đẹp nhất, nóng bỏng nhất, nhưng cô là người có thể gây ấn tượng nhất. Cô ấy có thân hình và chiều cao tiêu chuẩn của người mẫu cùng với khuôn mặt thời thượng rõ nét và làn da trắng, khó có thể hình dung ra tuổi thực của cô ấy. Điều đặc biệt nhất của Tạ Di Gia có thể là đôi mắt sáng có hồn và khí chất của người phụ nữ thành đạt càng khiến mọi người phải ngước theo, quả không hổ là tuýp người càng nhìn càng đẹp.

Cảnh Kỳ thấy biểu cảm chỉ hận không thể chém mình thành trăm mảnh của Di Giai, anh chỉ có thể cười làm hoà, chân chó hết cỡ mới có thể khiếm vị tổ tông nguôi giận. Sau khi xếp từng vali lên con BMW của Cảnh Kỳ, hai người lái xe tìm đến quán lẩu nổi tiếng ở khu trung tâm thành phố để lấp đầy cái bụng cho bữa tối.

Sau khi nồi lẩu cay nghi ngút khói và nguyên liệu được bê ra, Di Giai không thể chờ hơn nữa mà bắt đầu nhúng lẩu. Cô quả thật rất đói vì không ăn được đồ trên máy bay, mất hơn 12 tiếng bay và thời gian đến chỗ ăn cũng đã làm cho bụng cô có thể dán vào lưng luôn rồi. Một mình cô ăn hết suất dành cho hai người khiến Cảnh Kỳ không tin vào mắt mình, chỉ có thể ngả mũ thán phục.

Trên đường về, Cảnh Kỳ hỏi Tạ Di Giai.

“ Có về chỗ cũ không?”

“ Không, đến khách sạn đi. Tạm thời cứ ở đấy đã.”

Cảnh Kỳ làm bạn với Di Giai được hơn mười năm, biết chuyện nên cũng không hỏi tại sao mà đổi chủ đề.

“ Định ở thế trong bao lâu? Còn cái nhà kia thì thế nào?”

“ Bán thôi chứ làm sao. Cứ như thế tiếp đã. Ngày mai sẽ đi xem nhà mới nên chắc hết tháng mới có thể chuyển vào được.”

“ Nói đi. Có cần giúp gì không?”

“ Chỉ cần bán giúp căn kia là được. Tôi chả buồn đụng đến nó đâu.”

“ OK. Bán trong khoảng bao nhiêu? Tiền chuyển khoản nhá?”

“ Bao nhiêu cũng được, không cần chuyển đâu. Đem hết tiền đi quyên góp luôn đi.”

Cảnh Kỳ cũng không tiếp tục nữa mà đánh tay lái rẽ vào khách sạn T bên trái.

Sau khi giúp làm thủ tục nhận phòng và hẹn tối mai đi ăn, Cảnh Kỳ rời đi luôn nhưng anh cũng không quên hỏi.

“ Bọn họ có biết không? “

Di Giai trả lời, ánh mắt không một gợn sóng.

“ Biết thì sao mà không biết thì thế nào?”

Sau khi tiễn Cảnh Kỳ đi, Di Giai ngâm mình trong bồn tắm ngắm cảnh đêm của thành phố A, thầm nghĩ:

“Không hổ là trung tâm của cả nước Z, thành phố A vẫn luôn nhộn nhịp về đêm giống như trong ký ức của cô vậy, dù cho người ngắm giờ đã khác.”

Bạn đang đọc Bạch Nhật sáng tác bởi ninhhinh@story
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninhhinh@story
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.