Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia Đình Trần Nam (2)

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

Trong phòng khách mịt mù khói thuốc, năm người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế hút thuốc.

- Lão Trần, chúng ta là bạn cũ nhiều năm như vậy, thật ra tôi cũng không muốn tới đây đâu, nhưng... Bây giờ, việc làm ăn không dễ dàng, hơn nữa giá cả nguyên vật liệu tăng cao, tôi không thể giúp anh được!

- Ừm……

- Lão Trần, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh nên sẽ không ép buộc anh. Nói cho tôi biết anh định sẽ thanh toán trong bao lâu, anh nói cho tôi một câu, tôi sẽ lập tức đi ngay.

Trần Nam biết người đàn ông vừa nói chuyện này, ông ta tên là Triệu Hậu Tài, làm nghề kinh doanh nguyên liệu thuốc đông y, ngày thường hay đến nhà anh.

Trần Nam nhìn cha mình, Trần Kim Hà, qua cửa sổ, lúc này ông đã không còn hoạt bát như trước, râu lâu ngày chưa cạo, trên gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, ông nhìn xa xăm, lộ rõ sự chán nản, nhưng ánh mắt của ông vẫn vô cùng bình tĩnh..

Lúc này, Trần Kim Hà dập điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn đám đông và nói:

- Hôm nay mọi người đều ở đây, tôi cũng không muốn nói lời vô ích.

- Tiền chắc chắn không có, nhưng nếu không định trả lại tiền thì tôi đã khai phá sản từ lâu rồi!

- Nếu Trần Kim Hà tôi đã nói tôi sẽ trả nợ thì tôi chắc chắn không nghĩ đến việc chạy trốn!

- Cho tôi một năm. Sau một năm, tôi sẽ trả hết gốc lẫn lãi.

- Hiện tại, sức khỏe vợ tôi không tốt. Xin hãy hiểu và giúp đỡ cho tôi. Đừng để vợ tôi biết trong nhà nợ nhiều như vậy. Tôi sợ đó sẽ là một gánh nặng trong lòng cô ấy, điều đó không tốt cho sức khỏe của cô ấy.

- Mọi người về trước đi.

Trần Nam không vào phòng khách mà đi thẳng vào căn phòng phía Tây, nơi từng là phòng của ông nội, trong đó toàn là sách y học, Trần Nam đặt cặp sách xuống, nhìn mọi người khởi động xe rời khỏi qua cửa sổ.

Vào buổi tối, Trần Kim Hà nấu một bàn ăn.

Năm món mặn, ba món chay, một tô canh.

Một sự xa hoa hiếm có.

Sau khi công ty bị bán, cả nhà đã lâu không ngồi ăn đàng hoàng một bữa rồi, chứ đừng nói đến bữa cơm thịnh soạn như vậy.

Buổi tối, trong sân.

Gia đình ba người ngồi xuống.

Trần Kim Hà lấy ra vài chai rượu trắng, lấy một cái ly đưa cho Trần Nam và hỏi:

- Muốn uống một chút không?

Trần Nam cảm thấy bố có lời muốn nói nên gật đầu nói:

-Vâng.

Trần Kim Hà mỉm cười, rót cho Trần Nam một ly, rồi rót cho mình một ly.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt hốc hác từ trong phòng đi ra, bước đi nhẹ nhàng.

- Mẹ, mẹ không sao chứ?

Trần Văn Nhân mỉm cười:

- Không sao, bệnh cũ mà thôi. Nhiều năm qua lập nghiệp với ba con, mẹ đã mệt mỏi rồi. Cha con vung tay làm chưởng quỹ, ta làm lính đành phải chạy gãy chân rồi!

- Khoảng thời gian này không có gì làm, nghỉ ngơi thật tốt.

- Ăn cơm đi. Cha con nấu nhiều món ngon như vậy. Sao không uống với ông ấy một ly đi.

Trần Kim Hà không thể không mỉm cười.

Trần Nam nhìn ra được Trần Kim Hà có điều gì đó muốn nói.

Mọi người ăn cơm rất ấm áp và hài hòa.

Trần Văn Nhân liên tục gắp thức ăn cho Trần Kim Hà và Trần Nam, bà ấy ăn không nhiều, trong mắt có một cảm giác khó tả.

Trần Kim Hà uống rất nhanh, khi Trần Nam uống một ly thì ông đã uống hai ly.

Rượu không phải rượu ngon, nhưng thắng ở tấm chân tình.

Trần Kim Hà vốn là một người rất kén rượu, trước đó trong nhà ông có rất nhiều loại rượu đắt tiền, thật đáng tiếc tất cả chúng đã bị bán để lấy tiền chữa bệnh.

Nhưng hôm nay, ông lại uống loại rượu trị giá hàng chục tệ hết ly này đến ly khác, giống như lúc này ông uống không phải là rượu.

Đột nhiên, Trần Kim Hà nâng ly lên, rót đầy rượu và nghiêm nghị nói với Trần Nam:

- Con trai, cha kính con ly rượu này.

Trần Nam không nhịn được sửng sốt một lúc, sau đó anh ngây ngốc nâng cốc lên.

- Ngày mai cha sẽ rời khỏi...

- Ly này cha kính con, hy vọng trong một năm không có cha ở bên, con có thể gánh vác trách nhiệm gánh vác gia đình, chăm sóc mẹ con thật tốt!

Nói xong, Trần Kim Hà một ngụm uống cạn, đây không phải ly rượu nhỏ, mà là chén uống trà.

Chỉ là Trần Kim Hà đã uống hết và tiếp tục rót đầy ly mới!

- Ly này, ta kính mẹ con. Bà ấy không uống được, con uống thay. Cha có lỗi với mẹ con. Bao nhiêu năm thăng trầm, đến giây phút cuối cùng mẹ con vẫn ở bên cha, ủng hộ lựa chọn của cha, cuối cùng bị cha liên lụy!

Lại tiếp tục là một ly nữa, tiếp tục rót đầy!

- Ly này, con trai, cha kính con. Cha hy vọng con có thể hiểu những gì cha đã làm. Cha cũng chúc con gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. Biết nên làm gì và không nên là gì!

- Đại trượng phu đứng ở giữa trời đất, phải giữ được khí thế của một đấng nam nhi, làm chuyện gì cũng phải quang minh lỗi lạc!

Trần Kim Hà đã uống ba cốc liên tiếp, rõ ràng là ông ta đã uống quá nhiều.

Ánh trăng chiếu vào trên mặt ông, có thể nhìn ra say rượu.

Vào lúc này, người đàn ông hiền lành này mở cút áo ra, ánh mắt sáng như đuốc, cộng với bộ râu chưa cạo tăng thêm một chút táo bạo.

Chỉ là... Trong đôi mắt kia còn có nước mắt và sự dịu dàng.

Bạn đang đọc Bác Sĩ Trần, Đừng Sợ (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyensepi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.