Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 3 :Tranh Đoạt Huyết Liễu 31

Tiểu thuyết gốc · 1713 chữ

Trong khi Đô Lương và Bách Việt đang tập trung vào con thỏ bị cây ngãi nuốt xác thì ở đâu đó trong khu rừng , một hình bóng vật vờ đi giữa các tán cây . Người này toàn thân bị thương , tóc bị cháy xém đi vài chỗ ,quần áo tả tơi đầy những vết máu . Bác thở dốc , tay chống lấy một thân cây gần đó rồi nghiến chặt răng cố nuốt lại ngụm máu đang trào lên từ cổ họng , :

- May là mình nhanh trí ,dùng con vượn gần đó làm vật thế thân . Hy vọng bà ta chưa kịp phát hiện ra

Bác cố gắng lê cái thân hình rã rời đi về phía con suối gần đó, nhưng khi mới đi được gần 3 bước thì cả người run lên , đầu óc quay cuồng , đôi mắt của bác nhòe đi . Và trước khi gục xuống bất tỉnh thì chỉ kịp nhìn thấy một hình dáng mà bác đã từng gặp ở đâu đó , nhưng chưa kịp suy nghĩ thì đã gục xuống . Đứng trước mặt bác là một người mặc áo choàng đen , người đó cúi xuống nhìn bác rồi cúi xuống đặt tay lên cổ của bác kiểm tra mạch còn đập không . Rồi vác bác lên lưng rồi từ từ đi sâu vào khu rừng . Lúc này , Đô Lương rút ra một cái bao tay đan bằng sợi dừa khô , sau đó dán một lá bùa rồi từ từ tiến đến gần con thỏ ,nhưng chỉ kịp đi được vài bước thì một chữ Nôm ập đến , tung người tránh đi . Nôm tự cũng làm cho con thỏ sợ hãi mà chạy mất , Bách Việt cũng không vừa , từ trong tay anh ta cầm cây bút lông rồi họa tiếp một Nôm tự rồi tay kia kết ấn đẩy Nôm tự về phía con thỏ . Đô Lương thấy vậy liền lao đến , rút ra con dao nhỏ của mình đưa lên , miệng đọc chú rồi hạ mạnh xuống Nôm tự đó .Một tiếng nổ lớn vang ra , khiến cho cả hai đều lui lại nhìn nhau . Đô Lương mở lời :

- Theo dõi ta nãy giờ chắc cũng mệt rồi, làm vài chiêu cho thư giãn gân cốt đi tên đeo kính kia

Bách Việt lạnh lùng đáp :

- Ta muốn biết thực sự ngươi là người hay là tà yêu trá hình .Mau nói đi

Đô Lương vươn cánh tay khô quắt , sần sùi đầy lông lá của mình với những đầu ngón tay thon nhọn , sắc bén , anh ta mỉa mai :

- Chắc mày cũng biết đây là thứ gì đúng không ? Là cánh tay của cương thi đấy .

Bách Việt cũng nhận ra , nhưng anh ta nghiêm đôi mắt lại :

- Người chẳng ra người , ma chẳng ra ma . Để ta diệt đi cái thứ như ngươi

Rồi anh ta lấy ra một cái lọ chứa nước đặc chế của mình đổ lên cây bút lông , rồi nhìn Đô Lương , đưa thẳng nó lên và vẽ một Nôm tự , anh ta đọc lớn :

- Diệt

Nó bay vụt đến về phía Đô Lương , nhưng anh ta cũng không hề hấn gì . Từ trong tay áo , xuất hiện một cái sọ người được phủ một lớp ánh lên sắc đỏ kim khí . Anh ta đưa cái hộp sọ lên ,rồi đọc chú khởi lên . Từ trong đó , xuất hiện một khuôn mặt vặn vẹo cùng với nhiều hình bóng khác lao ra, đối chọi với chữ diệt kia . Cả hai bên quấn vào nhau , rồi từ từ triệt tiêu lẫn nhau . Đô Lương đẩy cái hộp sọ lên rồi nhìn Bách Việt :

- Tại sao , chúng mày luôn tự cho mình là chính nghĩa . Tìm cách đuổi cùng diệt tận những người như tao . Chúng mày không thấy mất công bằng à?

- Nhiều lời ,

Bách Việt tung ra một tấm bùa về phía Đô Lương rồi hay đan ấn vào nhau , lao đến , bàn tay của Bách Việt như bóp méo không khí . Đô Lương hừ lạnh , rồi vươn cánh tay cương thi của mình ra ,rồi cầm lấy hộp sọ , rồi cũng lao về phía Bách Việt . . Lá bùa đụng vào hộp sọ phát ra những tiếng ken két như sắp có thứ gì đó vỡ vụn . Hai người gằm mặt , đối diện nhau , cả hai bên đều không bên nào nhường bên nào . Đô Lương buông cái hộp sọ ra , rồi lấy ra một tấm bùa đỏ đầy chú ngữ khó hiểu , dán lên tay mình rồi vỗ mạnh về hường Bách Việt . Khi Đô Lương vừa động vào người thì Bách Việt cũng rời ra ,lấy cái ấn phủ vàng của mình đọc thần chú rồi hạ mạnh xuống . Một tiếng nổ đinh tai điếc óc nổ ra , khiến cho cả hai hất văng về phía sau . Khi màn khói mờ đặc chưa tan đi hết thì Đô Lương đã cầm sẵn một cây đèn dầu, anh ta đổ máu của mình vào ngọn đèn , sau đó dán lên đó một tấm bùa rồi đưa trước mặt , hướng về phía Bách Việt :

- Đèn u minh dẫn lối quỷ thần , đến trợ pháp cho tôi

Từ ngọn đèn , bắt đầu cháy mạnh hơn , trong đó xuất hiện những tiếng cười khúc khích , ghê rợn , rồi từ trong đó chui ra một cánh tay rồi đến toàn thân . Một hình bóng khát máu , điên loạn , ngẩn ngơ nhìn Bách Việt . Đô Lương kết quỷ thủ rồi tóm lấy cái hình bóng đấy đưa vào trong cánh tay của mình , sau đó dùng lá bùa trên đèn dán lên vai của mình . Nhìn Bách Việt ,anh ta cười tà tà :

- Muốn giết ta phải không? Đâu có dễ thế được .

Rồi Đô Lương lao đến, đưa cánh tay gầy gò , khô quắt của mình lên định tóm lấy đầu của Bách Việt . Nhưng chưa kịp thành công thì Đô Lương bị một thứ vô hình hạ mạnh xuống , buộc anh ta phải dừng lại , đưa cánh tay lên đón lấy . Bị đòn bất ngờ , Đô Lương bị hất văng về phía sau . Nhìn về phía Bách Việt , mới phát hiện trong tay của anh ta là một cặp rìu bằng gỗ , chạm khắc rất tinh xảo những hình thần của người Việt Cổ , từ dao động của pháp khí , Đô Lương biết chắc đây là một món pháp khí rất mạnh, chuyên dùng công phạt . Cả hai cùng thu dãn khoảng cách , Bách Việt nhìn Đô Lương rồi nói :

- Có phải thứ thuật mà ngươi vừa dùng là đèn dẫn quỷ , dùng máu của bản thân làm vật dẫn , mượn nhờ pháp khí được luyện từ khí cực tà sau đó dùng thứ mà ngươi dẫn ra , tăng thêm pháp lực. Nếu ta đoán không nhầm thì đây là bí thuật của các dòng thầy pháp tà tu ở khu vực sông MêKong

Đô Lương cũng nhìn Bách Việt rồi cười lớn :

- Cũng có chút hiểu biết đó, nhưng trong điển tịch là vậy đó . Mà ta cũng rất hứng thú với thứ pháp khí của ngươi . Ta có nghe đến những gia tộc pháp sư lâu đời , lưu giữ những pháp thuật , pháp khí rất quý giá . May mắn gặp được ngươi coi như là mở mang tầm mắt

Bách Việt đưa cặp rìu lên rồi nói :

- Đây là Chiến Rìu Bổ Thiên ,được mô phỏng theo cặp thần rìu của Đức Thánh Chèm Lý Ông Trọng. Mà đây là thứ mà ta mượn từ ông nội nên chưa phát huy được hết uy lực của nó

Đô Lương nhìn rồi , lắc lắc cái cổ :

- Hôm nay , chỉ đến đây thôi. Ta không muốn phí công sức và thời gian chỉ để so pháp thuật với ngươi. Còn muốn phân thắng bại thì chờ chuyện về cây liễu ngãi này chấm dứt đi . Ta sẽ tiếp ngươi tới cùng

Bách Việt đứng nhìn anh ta khuất bóng vào sâu trong rừng , lúc này mới đưa bàn tay đang chảy máu của mình lên , tự nhủ :’ Lâu rồi mới gặp được một kỳ phùng địch thủ như hắn “ . Rồi cũng lui người , quay lưng đi về phía huyện . Mặt trời đã bắt đầu nhú lên trên đỉnh núi , bắt đầu một ngày mới . Tiếng chim chóc , động vật hoạt động vào ban ngày cũng bắt đầu rộ lên, trong một cái hang núi được ẩn sâu vào giữa đám cây thì bác đang nằm trên một đống lá cây, chiếc áo đã bị thay đi , rồi được băng bó lại , trên đầu bác là một cái mảnh vải ướt đặt lên đó . Bác dần hé mắt ra nhìn xung quanh , rồi chợt nhận ra hoàn cảnh xung quanh , định ngồi dậy thì cả người đau nhức , ê ẩm không thể nào chịu nổi . Bác nghi ngờ nhìn xung quanh rồi nói thầm :

- Quái lạ thật , sao mình lại ở chỗ này được chứ . Là ai cứu mình đây

Thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vào thì bác vơ lấy cái túi rồi cầm sẵn một lá bùa tím , căng thẳng nhìn ra cửa hang . Bước vào là một người cao mảnh khảnh , với cái áo choàng phủ kín người, trê mặt cũng bịt một lớp vải mỏng nữa . Bác nghi ngờ nhìn rồi lui lại phía sau, hỏi người đó :

- Rốt cục ngươi là ai . Chúng ta có quen biết nhau từ trước rồi à

Ngươi đó đặt một cái chén , trong đó là canh thịt với rau rừng , rồi từ từ mở lớp bịt mặt ra rồi nói :

- Không nhận ra ta à –Bác giật mình khi nghe thấy âm thanh đó và khi người đó lộ mặt

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.