Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3009 chữ

Về đến khu trại thì trời cũng tờ mờ sáng. Mọi người ai cũng mệt, sắc mặt không được tốt vì thức cả đêm. Ba mình thấy vậy, cũng bảo:

- Hôm nay, khoan hãy dọn đồ ra bán. Ae nghỉ ngơi chút rồi đã.

Ai nấy về lều, lăn vào ngủ. Riêng bác thì lặng lẽ đi về phía vách đá. 10 giờ sáng, mọi người mới lục đục ra ngoài dọn đồ để bán. Ba với chú có ra chỗ vách đá nhưng không thấy bác đâu. Tầm trưa, thì trời bỗng đổ mưa rất lớn. Mọi người phàn nàn, vì đây đang là mùa khô,thì mưa thế quái nào được. Trong cơn mưa, chú mình chăm chú nghe thì bảo ba:

- Anh có nghe thấy tiếng sáo không? Tiếng nó lạ lắm.

Ba cũng lắng tai nghe thì đúng là có thật: nhưng nó khác với tiếng sáo thông thường, nó não nề ai oán, nghe khiến con người ta mơ màng, khó chịu. Tới chiều thì trời dứt mưa, tiếng sáo cũng biến mất. Chập tối, đang ăn cơm. Thì nghe trong bản có tiếng quát lớn. Mọi người chạy vào. Thì thấy người dân đang vây đánh con trâu nhà lão mo, hỏi ra mới biết: tự dưng nó lên cơn điên, lao vào động đực với lão. May là có người dân tới kịp, không thù lão mo đã khốn. Chú mình cười:

- Quả thật, chỉ có súc vật mới xứng với lão mo.

Ba mình chỉ im lặng. Lão mo lúc này thở hổn hển, thân bị trầy xác nhiều. Lão ra lệnh người dân đâm chết con trâu đó đi. Lát sau, con trâu đã chết, lão tiến lại gần. Mồm lẩm nhẩm, tay liên tục sờ đầu nó. Lão lấy ra tấm bùa màu vàng, trên bùa là các nét vẽ ngoằn ngèo khó hiểu. Lão định đốt, thì bỗng con trâu mở mắt, vùng lên húc lão. May là phản xạ nhanh, lão tránh được thoát được. Nhưng vẫn bị văng ra xa. Xác trâu thì đổ gục xuống,da thịt bắt đầu thối rữa như đã chết từ lâu. Lão mo cau mày, bảo mọi người mổ xác trâu ra. Lúc mổ xong, bên trong toàn là giòi. Lão thò tay vào trong moi ra một tấm vải trắng, trên có hình mặt cười. Lão trầm mặt, bảo mọi người đi về hết đi. Lúc ra về, chú mình cười:

- Chắc anh Hai làm rồi ( bác mình ), mà sao không hạ thủ nhanh đi. Đm, thấy thằng già đó làm em muốn băm nó.

Ba bảo:

- Chuyện anh Hai cứ để ảnh lo, chắc ảnh có trù tính.

Đang nửa đêm, dân làng đó lại một phen sáng đuốc. Con gái lão mo mất tích ( gia đình lão gồm lão, vợ, một đứa con trai và một đứa con gái ). Dù không muốn nhưng người trong đoàn vẫn phải phụ tìm. Lão mo thì quay vô trong nhà, cầm đồ của con gái lão rồi đốt cháy. Sau đó, rải một loại nước thuốc lên làm nó bùng lên dữ dội. Lão mừng rỡ:

- Không sao, nó vẫn còn sống.

Nói xong, lão lấy ra một cái quả bầu khô, lão lẩm nhẩm niệm phép thì miệng bầu bật ra. Bên trong chui ra một con giun đất lớn, toàn thân đỏ như máu. Sau đó, con giun chui xuống đất biến mất. Lão cầm ra một cây đèn dầu bằng đồng, đổ vào thân đèn một loại chất lỏng vừa bay mùi dầu lửa nhưng kèm theo đó là mùi tanh của máu. Đèn cháy lên, nhưng màu của nó là xanh. Lão ngồi trước ngọn đèn, tay liên tục kết pháp. Chợt lão mở mắt ra nói:

- Đi về phía sau con suối, con lão ở đó.

Mọi người ùa ra đó, nhưng chỉ thấy một vũng máu đen hôi và không thấy ai cả. Bỗng đùng một tiếng nổ lớn vang lên. Mọi người chạy về làng. Thì biết, ngọn đèn của lão phát nổ hất văng lão ra ngoài. Lúc này, mặt lão mo đã tái đi vì sợ. Mọi người cùng lấy nước dập tắt lửa nhưng càng lúc càng cháy lớn. Thấy vậy, lão hô hoán mọi người mau giúp lão chuyển đồ ra ngoài. Chú mình cười:

- Đúng là tiếc của mà.

Nhưng chỉ có dân bản là giúp lão. Lão mo cũng bất chấp lao vào lửa, một lúc sau thì thấy lão ôm một cái hộp gỗ, cùng nhiều cái túi đeo ra ngoài. Lửa cháy càng lúc càng lớn, sau 1h đã thiêu rụi căn nhà sàn. Lão đành dọn qua nhà rông. Sáng sớm hôm sau, lại một phen tỉnh giấc. Vì nghe có tiếng la lớn, vô thì thấy con trai lão, mắt trợn trắng, mồm gầm gừ, chảy dãi đang cầm dao rượt chém lão mo. Chú mình khoái chí:

- Chém nó, chém chết cmn đi. Hay lắm.

Ba vội bịt miệng chú lại:

- Mày cẩn thận cái mồm, họ nghe được thì không hay.

Con trai lão chém lão không được thì quay sang chém dân làng. Ai nấy hoảng sợ, tìm cách khống chế lại. Sau một hồi vật vã, dân làng mới trói được anh ta lại. Lão mo lúc này đã tức đến xì khói, lão đến trước đứa con trai. Anh con trai thấy lão thì càng vùng vẫy, muốn chụp cắn xé lão. Lão hỏi:

- Mày là ai, muốn gì ở tao ?

Anh con trai vẫn vậy, gầm rú. Lão nói người tìm máu chó mực, sau đó pha thêm ít nước thuốc, rồi trộn với máu chó mực rồi tạt vào người anh ta. Anh con trai càng gầm gừ dữ hơn, không xi nhê. Chợt anh ta gục xuống, bất tỉnh. Mọi người mới hết lo. Chợt anh ta lên tiếng, nhưng là một giống khàn khàn, xa xăm:

- Đây chỉ mới là bắt đầu, mày đó thằng mo già. Chờ t hành hạ đến chết đi.

Nói xong thì anh ta gục xuống, bất tỉnh. Trời lại đổ cơn mưa, nhưng nhỏ. Đến trưa, thì người dân trong bản chạy ra chỗ đoàn mua thuốc. Không hiểu chuyện gì, người dân chợt đổ bệnh hàng loạt: sốt, mê man, người nổi mụn nước, và nôn ói. Lão mo cũng bị dính bệnh nhưng nôn ra toàn bùn đen. Lão dùng một lá bùa đỏ, sau đó đốt cháy và nuốt vào người. Lão đã hết nôn ra bùn đen. Chợt anh con trai đang bị trói vang lên giọng hôm trước:

- Mày đừng dùng bùa phép mà làm giảm bệnh, càng làm vậy càng khiến mày thống khổ hơn thôi.

Nói xong lại gục xuống. Lão mo chợt ôm bụng la lớn rồi lại ói, lần này là đỉa. Từng đàn nhúc nhúc chúc tuôn ra ngoài. Lão vẫn cố chấp, lấy ra một nắm lá khô, lão lại đốt pha với máu chó mực. Dùng đó làm mực để vẽ bùa, vẽ xong. Lão bắt một nồi thuốc lớn, châm lửa rồi vứt tấm bùa vào lửa đỏ. Chờ thuốc chín nguội rồi lão bắt đầu cầm ấm thuốc tu một mạch. Lão cười khà khà:

- Xem phép của mày cao hay phép của tao cao.

Quả thật, lão đã hết đau bụng và nôn ra đỉa sống. Chợt lão ngứa, toàn thân nổi mụn nước to như bi xe đạp. Lão dùng tay gãi, càng gãi da thịt lão bong tróc càng nhanh. Các bọc nước bị vỡ, chui ra càng nhiều kiến đen. Chúng thi nhau cắn lão, thấy không ổn. Lão ngừng gãi, đuổi đám kiến ây xuống. Lũ kiến với cái càng chắc khoẻ, cắm sâu vào thịt. Đồng nghĩa với việc, một con rơi xuống lại có thêm một ít thịt đi theo. Lúc này, lão mo đã không thành hình người. Giọng nói từ anh con trai lại vang lên:

- Hà hà hà, đau không, thống khổ chứ. Chưa hết đâu, vẫn còn nhiều điều chờ mày đó.

Mọi người trong đoàn thấy lão mo bị vậy đều rùng mình. Quá kinh khủng. Dân làng chỉ bị nhẹ, không đáng sợ như lão, nhưng uống thuốc vẫn không hết. Quá đau đớn, lão gầm lên túm lấy anh con trai đánh liên tiếp. Lão rú lên như chó tru:

- Nói mày là ai, muốn gì ở tao. Tao nguyền rủa mày. Đồ khốn.

Anh con trai vẫn im lặng, bất chợt có con chim bay về phía lão. Miệng ngậm tờ giấy, nó nhả ra rồi bay mất. Lão nhặt lên, thấy nội dung muốn hẹn một mình lão tại vách đá tối nay. Lão rùng mình, vì đã nét chữ giống với một người lão từng hại. Người con gái bị lão bỏ bùa yêu 4 năm trước.

Sau khi nhận được tờ giấy, lão mo đã ngờ ngợ tất cả chuyện mình gặp phải. Lão cười:

- Khá lắm, cuối cùng mày cũng chịu lộ mặt. Được để tao coi mày định làm gì tao.

Nói rồi, lão mo dường như trút đi những muộn phiền, cất bước vào nhà rông. Lúc đó, chú có ra vách đá tìm bác. Lần này, gặp bác thật. Toàn thân choàng một tấm vải đen lớn, đầu gục xuống, nét mặt có chút xanh xao, mệt mỏi. Chú lại gần phát hiện trên tay bác đang cầm cây sáo bằng xương hôm trước, Chú hỏi:

- Anh làm sao mà sắc mặt kém vậy? Có cần em sắc cho nồi thuốc bổ huyết không?

Bác ngẩn đầu lên, chú mình hơi hoảng:

- Mắt anh làm sao vậy ? Để em xem.

Mắt bác chảy máu. Bác cười:

- Do anh dùng thuật gọi thần. Lại cưỡng chế hắn tạo mưa. Những cơn mưa tạo bệnh dịch là cấm kỵ trong vu thuật. Anh đã giảm xuống mức thấp nhất rồi. Nhưng vẫn bị thương.

Chú hơi lo:

- Vậy anh còn hẹn lão mo làm gì ? Khoẻ hẳn rồi làm gì thì làm.

Bác nghiêm trọng:

- Anh đã phát hiện, người đó đang đến gần. Nhanh hơn anh tưởng.

Chú hỏi:

- Là người mà anh nói hôm trước.

- Ừ, là người đó. Hắn đi rất nhanh, đó không phải là tốc độ của con người nên có. Nhưng không hiểu sao, anh lại nhận thấy có thêm 1 người nữa. Tạo cảm giác bất an cho anh.

Chú cũng hơi lo lắng. Bác bảo:

- Tối nay, chú về thu dọn đồ đi. Tiễn xong lão mo thì ae mình về xuôi liền.

Chú nghe bác, chạy về khu trại. Bác cười khẽ:

- Tao phải khiến mày phải chịu nỗi đau năm đó của tao. Hết mục đích để sống. Nói rồi lại thổi cây sáo xương.. Lúc mọi người đang thu dọn đồ đạc. Thì nghe thấy thét lớn. Chạy vào bản, tiếng thét phát ra từ nhà rông. Trong nhà rông là thi thể người con gái. Một người đi rẫy phát hiện cô bị một đám thanh niên lạ mặt cưỡng bức. Lúc chạy đến, chúng liền chạy mất, bỏ lại cô gái. Người đó phát hiện cô đã chết. Lão mo bần thần, vò đầu bức tóc, tru tréo lên. Vợ lão thì la trời than đất, bỗng mụ xủi bọt máu. Lên cơn co giật dữ dội. Chưa kịp phản ứng thì mụ đã cắn đứt lưỡi mà chết. Lão mở to mắt, chứng kiến người thân yêu chết trước mặt mình. Lão lên cơn điên, vừa cười vừa nói:

- Lại là mày, mày đáng chết.

Chợt lão nhớ đến thằng con trai đang bị trói. Lão hốt hoảng chạy đến, lão lay anh ta. Bịch. Hai cánh tay rơi xuống. Thì ra, anh ta đã chết. Thân xác đã mục rữa từ lâu. Nhìn vào bên trong toàn là giòi bọ. Lão quỵ xuống. Tất cả người thân của lão đều chết hết rồi. Già làng bản đó cũng trầm ngâm, than khẽ:

- Quả báo tới rồi đó, tao đã khuyên mày nên bỏ bùa ngải đi. Lo mà làm người tốt. Nhưng mày có nghe tao đâu.

Nói xong, già làng bảo mọi người phụ đóng quan tài cho 3 người. Lão mo gầm lên:

- Được, mày khá lắm. Tao sẽ phanh thây mày ra.

Nói rồi, lão chạy như điên dại ra phía sau núi, lão vô 1 cái hang, tay xách hộp gỗ, vai đeo mấy cái túi. Già làng thấy vậy liền nói:

- Không ai được đi theo lão mo, chuyện đó là của riêng lão. Nếu ai trái lệnh, phạt nặng.

Nói xong, quay đi bảo mọi người đóng thêm một cỗ quan tài. Lão chạy đến vách đá. Thấy một người đã chờ sẵn. Mắt lão long lên sòng sọc:

- Là mày làm đúng không ? Thằng khốn ?

Bác quay mặt lại, cười thân thiện:

- Lâu rồi, mày quên tao nhanh đó.

Lão mo nheo mắt nhìn bác:

- Mày là... là...

Lão trợn mắt:

- Là mày, mày là thằng chồng của con điếm đó!

Bác mình lại cười:

- Vợ tao không phải là để mày gọi bằng từ thô thiển đó. À, thời gian dạo này mày vui chứ.

Lão gầm lên:

- Mày là ma quỷ, là cầm thú. Mày giết nhiều người vậy, không ghê tay sao hả đồ chó.

Bác ôm bụng cười, và gằn giọng:

- Ghê tay, ma quỷ. Vậy tao hỏi mày, năm đó mày bỏ bùa, hại vợ tao chết thảm. Mày biết là mày đã giết mất nguồn sống của tao không hả ? Mày biết cô ấy quý hơn mạng sống của tao không ?. Tao biết mày còn hại nhiều người nữa. Để cho ngải mày thờ mau thành phép thiêng. Tao nói không sai chứ.

Lão mo đờ người, lắp bắp:

- Sao.. sao.. mày biết được ?

Bác nghiêm mặt:

- Không nói nhiều nữa, hôm nay tao với mày giải quyết hết thù hận tại đây. Một là tao sống, hai là mày sống.

Lão bỏ cái thùng gỗ xuống, cười:

'' Được, vậy thì tao cho mày toại nguyện. Khà khà.

Bác cười:

- Vậy để tao chặn đường rút của cả hai, để khỏi có ai bỏ chạy.

Nói xong, kết ấn pháp đọc chú. Thì ra, bác đã dán sẵn những tấm bùa trên thân cây. Đọc chú xong thì những ngọn lửa nhanh chóng bùng lên bao trùm lên cây. Rầm... rầm những cái cây bắt đầu ngả đổ xuống. Chắn mất lối thoát duy nhất. Lão mo càu mày:

- Thuật mày học không phải ở Việt Nam đúng không ?

Bác nhếch mép cười:

- Vậy nên mày mới không giải và mò ra được !. Còn nhiều thứ thú vị lắm.

Cả hai nhanh chóng lập đàn.

Bác treo lên 4 lá phù lớn, mỗi mặt phù là một gương mặt quỷ, mỗi mặt lại có biểu cảm khác nhau: hỉ nộ ái ố. Rồi sau đó Bác lôi ra 9 lọ gỗ có chứa Cổ xếp chúng thành bài trận Cửu chuyển. Sau đó, dùng 2 bức tượng Atula bằng đồng, đặt áp trận. Dán phía sau mỗi tượng là một tấm phù có kinh tự của Cổ Phật Tây Tạng. Thắp sáng 5 ngọn nến lớn, đặt chúng thành ngũ giác. Sau đó, dán lên một tấm phù, trên có vẽ hình quỷ thần Dạ Xoa. Sau đó, lâý ra một cái cổng nhỏ bằng đồng, trên có khắc chữ Tạng Cổ đặt phía trước.

Bác ngồi vào vòng nến, lôi ra cây sáo bằng xương ra, Sẵn sàng cho trận đấu pháp sinh tử. Bên kia, lão mo cũng nhanh chóng bày đàn. Lão mở hộp gỗ, lấy ra một chậu cây, toàn thân cây bốc mùi tanh của máu, lá cây đen và có nhiều sọc đỏ. Lão lấy ra 3 cây đèn, mỗi cây hình dáng khác nhau. Đặt thành hình tam giác bao quanh cây. Lão dùng chỉ đỏ, quấn nhiều vòng lên thân đèn. Sau đó, lão lấy ra 6 bức tượng vừa bằng gỗ vừa bằng đất đặt thành lục giác bao quanh lại. Chúng là các tượng thần gác nhà mồ, được lão luyện lại. Sau đó, lão lấy ra một cái mõ hình sọ người bằng gỗ và một khúc xương dài.

Chưa hết, lão dốc hết những trang sức hình kiếm, cung tên, thanh đao, ngọn giáo, khiên và chùy đeo lên cho tượng thần gác mồ. Lão dùng 3 ngọn nến nhỏ, đặt lên đỉnh đầu và hai vai trên mỗi bức tượng. Sau đó, lấy ra một lọ gốm nhỏ chứa máu người, nhỏ lên nến. Và châm cho chúng cháy và bùng lên ngọn lửa xanh lè. Cuối cùng, lão lấy ra một tấm bùa lớn đã nhạt màu, nhưng nét bùa vẫn đỏ rực như máu. Sau đó, đeo lên người trợ phép. Xong xuôi, tay lão cầm mõ xọ người, tay kia cầm khúc xương lên. Bác đã đặt sẵn cây sáo xương lên môi. Cả hai cùng thét lớn:

- BẮT ĐẦU ĐI.

Cách đó, nửa ngày đường. Có vài người cũng đang tiến tới. Một bà lão râu tóc bạc phơ, đôi mắt cú vọ đỏ. Lưỡi lép mép và hàm răng nhọn đều lộ ra. Theo sau, bà ta là 2 đứa trẻ, 1 nam 1 nữ, tay cầm đuốc dẫn đường.Đăc biệt, bé trai đôi mắt có 4 con ngươi, bé gái thì có một gương mặt đầy đủ ngũ quan sau đầu. Bà ta cười khè khè:

- Hy vọng lúc già đến mày còn sống. Hé hé hé.

Cùng lúc đó, một lão tăng tay chống tích trượng, tay lần chuỗi hạt. Tăng y đã cũ, nhưng đôi mắt lão tăng vẫn sáng tỏ. Phía sau, là một đứa trẻ 16 tuổi, mắt quấn tấm vải vàng, trên có kinh tự nhà Phật, mắt bị quấn nhưng vẫn thoăn thoắt đi theo sau lão tăng. Lão lần chuỗi, niệm:

- A Di Đà Phật. Sát nghiệp nặng quá rồi.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 206

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.