Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 6 : Hóa Phàm 23

Tiểu thuyết gốc · 1789 chữ

Bác nghe vậy thì sững người , cả hai cùng im lặng trong thoáng chốc, cô huệ lên tiếng phân bua,mặt xịu xuống :

- Tôi học hơi lâu , nên chỉ mới có nhiêu đó thôi , ông định cười chứ gì

Bác lắc đầu , thảo nào cô ta chỉ biết chạy và chạy, đám pháp sư kia cũng không quá cao , mà chả thấy tên nào bị thương cả , . Bác nắm lấy cổ tay của cô ta rồi mắt bác nghiêm lại, cô huệ như tưởng bác định làm gì thì nói to :

- Ông định làm gì, định giở thú tính à

Nhưng bác ngước mặt lên rồi nói:

- Ta dạy cô pháp thuật , được không

Cô huệ nhìn bác với ánh mắt tròn xoe khó hiểu. Bác cũng không thể nói mình là âm hồn được, nói ra chắc cô ta nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết . Bác nói đơn giản :

- Hiện giờ ta không thể dùng được pháp lực của mình , ta dạy cô ,để có sức phòng thủ, chờ đến khi ta khôi phục lại là được

Cô gái nhìn bác rồi rụt rè nói :

- Ông không dạy tôi thành một dưỡng thi rồi chờ tôi đủ lớn thì ăn chứ, tôi nghi ông lắm

Bác nhìn cô ta rồi nói chắc :

- Ta không làm chuyện đó, tin hay không thì tùy . Ta cũng không việc gì phải thề, tin tưởng thì ta dạy .

Cô gái lo sợ mình bị bác âm thầm cho luyện pháp thuật rồi coi mình như một cái củ sâm nuôi lớn rồi chờ khi đủ thì sẽ hút và hấp thụ tu vi của mình . Đây không phải là chuyện hiếm mà là thường xuyên xảy ra , các tà tu luôn biết cách mê hoặc và làm người khác phải tin tưởng, Cô đề phòng cũng không sai mà hoàn toàn là đúng , nhưng bác lại không thể không dạy cô ta được , vì bác đang cần một người có ích chứ không phải ăn hại .Cô gái suy nghĩ , nếu bác hại mình thì chắc lúc nãy đã chạy một mình thì việc gì phải cất công cứu mình, nếu không có mình thì lại có kẻ khác thôi . Một hồi đắn do suy nghĩ thì cô ta cũng lên tiếng:

- Vậy ông định dậy tôi pháp thuật gì

Bác chỉ nói:

- T dạy cô điểm nguyên thuật

Cô gái nghe vậy thì hào hứng lên ngay, vì trước giờ chưa nghe tới chuyện này . Đây là một kỳ thuật mà bác đã sưu tầm , nhưng vẫn chưa có thời gian tu luyện . Bác chủ tu là vu thuật và phật pháp để bổ trợ , và lúc này lại là kinh niết bàn . Thì nên chọn tinh 1 thứ rồi mới qua thứ khác, không nên ham nhiều mà loãng tạm đi.Đó la tối kỵ của người tu đạo, điểm nguyên thuật của bác là lấy từ ở khu vực rìa ở Đại Lôi âm tự . Năm đó tiến vào nơi thần bí đó , nhưng bác chỉ đi tới giữa chừng thì thương bệnh lại phát tán , nên buộc dừng lại và quay trở ra . Lúc quay về thì bác lại vô tình nhặt được một cuộn da dê đã cũ nhiều và có phần đáng lưu tâm. Trên đó là văn tự của người tây tạng cổ, bác lang bạt ở khắp các quốc gia trung quốc, tây tạng, ấn độ , mông cổ … Nơi nào bác cũng đi tới và sưu tầm được một số kỳ thuật , nhưng bác chỉ cất nó ở trog bộ não , chứ chưa từng luyện qua . Cô gái nghe thấy thì hỏi bác :

- Nó là pháp thuật gì vậy

Bác nói:

- Điểm nguyên thuật là dựa vào vạn vật xung quanh mà dẫn tới sát phạt cho kẻ thù .Như ta tồn tại ở trần gian,đi trên đất ,bơi trên nước, leo lên núi đá,…..Và cô cứ nghĩ mọi thứ đều được xếp chồng chéo lên nhau và có thứ bậc rõ ràng,. Nói cho dễ hiểu thì ta đứng ở một đỉnh của một tháp gỗ và chỉ cần rút một vài thanh là nơi đó sẽ sập , đồng nghĩa với việc nơi đó sẽ thành sát khu tự dìm chết kẻ thù. Nói vậy hiểu không

Cô gái ầm ực rồi ngồi ngẫm lại bác nói:

- Có phải xung quanh vạn vật mình đều là bẫy, mình chỉ cần biết kích hoạt nó lên không

Bác gật đầu :

- Hiểu được là tốt, nào để ta dạy cô những thứ căn bản nhất .

Cả hai người ngồi trên ghe và nói chuyện ,bác chỉ dạy cho cô ta từng thứ cơ bản , từng kiến thức và cách thức , và cô huệ cũng chăm chú lắng nghe bác nói. Bác cũng phải công nhận là cô gái này vô cùng thông minh, chắc là vị nữ tu kia chưa biết khai phá hết tiềm năng của cô ta . Cô huệ cũng khâm phục về độ hiểu biết của bác , dường như là một bách khoa toàn thư, và luôn làm người khác tò mò .Cả hai ngồi vừa dạy , vừa học tới khi trời hừng sáng lên . Phía trước bác là một con kênh lớn và có cả người chèo ghe đi trên đấy . Bác đứng dậy lớn tiếng nói:

- Anh hai ơi, cho hỏi đây là đâu vậy

Người chèo ghe phía trước nhìn thấy bác đi từ hướng đó thì kinh ngạc vội chèo tới rồi nhìn bác, anh ta nói:

- Anh và cô này đi từ rừng u minh hạ theo đường này, thì gan lớn lắm đó .Tôi nghe có người thường mất tích khi đi qua hướng đó lắm . Mà an toàn là tốt , đây là huyện U Minh thượng thuộc An Giang , phía trước là ra sông Trẹm

Bác nói lời cảm ơn rồi cả hai đi về hướng sông Trẹm . Tới gần 7h30 thì cả hai mới lên tới bờ ,bác và cô huệ nhìn hơi rách rới và có phần đáng nghi ngờ . Bác nói cô huệ :

- Trước tiên cần nơi ở đã, ta còn một chút tiền , chắc đủ thuê , cô còn tài sản gì giá trị không

Cô huệ nói:

- Tôi còn đôi bông tai vàng của mẹ tôi để lại, ông cứ….

Bác cắt lời ngay:

- Cất đi , ta không lấy thứ đó …

Nói rồi bác bỏ đi về một hướng , và cô huệ cũng có phần cảm động rồi chạy theo bác . Hai người thuê đươc một căn phòng đủ ở , bác ra ngoài và nói:

- Ta đi quanh đây xem có gì làm không , tạm thời ở đây trước vài hôm

Bác định đi tìm quỷ giả hủ để bàn chuyện tìm kho báu của bọn giặc xiêm năm xưa . Năm đó Nguyễn Ánh cầu cứu vua Xiêm , đưa sang đánh cướp miền Tây , và sau đó thì cả đội quân bị Nguyễn Huệ đánh tan tác ở trận đại thủy chiến Rầm Gạch – Xoài Mút . Bọn giặc xiêm vẫn chưa mang đi hết của cải mà tạm thời giấu ở một nơi khác, hiện tại bác đã mất pháp lực thì việc gặo nguy hiểm rất khó khăn, bác cũng không thể học mấy thứ kỳ thuật kia , vì căn bản nó là của cõi dương, buột bác phải đi tìm luyện quỷ thuật , cho nên bác định sẽ đi tìm quỷ giả hủ để tìm hiểu chuyện này . Bác và cô huệ cũng nhau đi ra khu chợ gần đó để tìm việc làm, đang đi trên đường, thì cô huệ kéo tay áo của bác và nấp sau lưng bác . Bác nhìn về phía đó thì thấy một đám người mặc đồ trắng, ở người có xăm hình gà trống trắng thì liền biết đó là đám pháp sư của bạch kê hội đang truy lùng cô gái . Bác nói :

- Giữ bình tình , đây cầm lấy nón của ta mà đội . Im lặng đi theo

Bác đưa nón lá đã rách của mình cho cô huệ rồi đi qua bọn pháp sư bạch kê đang ngồi uống nước . Lúc đó chợ đang đông, dòng người xô đẩy nhau là chuyện bình thường Lúc đi qua đó, tay bác khẽ nhúng vào trong bình nước không đậy nắm của chúng . Bác không sử dụngvu thuật, nhưng độc trong hồn phách của bác vẫn còn dư khả năng giết chết bọn này . Bác nhúng ngón tay rồi rút nhanh ,mà chẳng để bọn chúng phát hiện được . Bác đưa cánh tay vào người rồi nói:

- Đi nhanh thôi .

Bác và cô huệ đi nhanh qua chỗ đó, chỉ vài phút sau là một đám người đó ngã lăn ra đất,miệng sủi bọt máu , dân chúng hoảng sợ vội đi gọi người trên bệnh viện và cơ quan chức năng tới . Cô huệ đứng từ xa nhìn bọn chúng bị độc chết thì ngước lên nhìn bác :

- Sao ông lại nhẫn tâm giết họ ,

Bác chỉ lạnh giọng nói:

- Khi nào chúng còn sống thì nguy cơ vẫn còn, ta không cho phép chuyện đó tồn tại . Nhẫn tâm là thứ cô phải học khi tu đạo, cô không biết khi nào mình gặp nguy hiểm đâu. Tu đạo là cả một hành trình, ở đó ai cũng có khả năng thành kẻ thù , đưa cô vào chỗ chết.Cho nên bóp chết nguy cơ từ sớm là thứ cô phải nhớ lấy

Việc bác trải qua sinh tử ,đã cho bác một cái đầu lạnh và nhẫn tâm với mọi thứ có thể gây nguy hiểm cho mình .Bác đưa cô huệ tới gần một quán nước rồi gọi 1 ấm trà rồi ngồi nghe ngóng tình hình . Cô huệ cũg biết đây là nơi mà có thể thu thập nhiều thông tin nhất có thể nên im lặng lắng nghe . Chợt cả hai nghe thấy một thông tin :

- Này, mấy người biết gì chưa, nhà ông phú hộ Vinh có ma đó , nghe nói đang mời thầy tới giải , chỉ cần giải được là được ông ta đáp ứng một chuyện .

- Mà tui cũng nghe được là đã có người tới xin thử rồi , nhưng đã có tới 3 ông thầy bị vật chết tươi , ghê lắm nha . Giờ nhà ông chẳng ai dám ở, ông ta cũng khó chuyển đi vì sắp tới phải làm đám cưới cho thằng con út

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datang312
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.