Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 75

Tiểu thuyết gốc · 2958 chữ

Ngay lúc này, Đô Lương và Từ đang đi cùng nhau để giải mê cung này, mê cung này thoạt nhìn rất đơn giản nhưng nó lại giống nhau đến từng chi tiết, từng viên đá, từng hoa văn trên đó khiến cho rất khó để phân biệt, sau một hồi tìm kiếm thì cả hai cũng lắc đầu vì nơi này không hề có một quy luật nào được đặt ra cả mà chính xác là nó được xây ngẫu nhiên, biến hóa khôn lường và nơi này chắc chắn luôn thay đổi phương diện để giam giữ tất cả kẻ lạ mặt đi vào nơi này, cả hai cùng ngầm hiểu được tại sao nơi này không hề có cạm bẫy hay kẻ thủ mê cung này, mà chính nơi này sẽ dựa vào chính những kẻ đi vào nơi này để tự sinh sát, tự đấu đá, giết chết lẫn nhau. Đây là nước đi rất độc mà kẻ đã xây dựng lên mê cung này tạo ra, cả hai đang đi dọc theo một lối đi nhỏ thì chợt dừng lại vì cả hai đều cảm nhận được một luồng pháp lực cực đại như sóng ngầm dưới đáy đại dương cuồn cuộn dậy sóng. Cả hai ngừng lại rồi nhìn về phía, từ từ một bóng hình xuất hiện, đó là Thái Linh – pháp sư Trung Hoa. Ông ta lúc trước từng đại bại dưới tay của ông lão ma cà rồng, nhưng không thể vì đó mà xem thường ông ta. Thái Linh đưa mắt nhìn cả hai rồi cất tiếng nói, tiếng Việt của lão ta khá thành thục:

- Thì ra là hai tên nhãi ranh.

Từ nhìn ông ta, rồi quay sang nói với Đô Lương:

- Tên này có tu vi rất cao, chúng ta tốt nhất đừng nên gây sự với hắn.

Cả hai định bỏ qua rồi đi tiếp thì Thái Linh lên tiếng:

- Khoan đi đã, ta thấy hai người các ngươi cũng có tu vi cao, có thể coi là thiên tài, sao không ở lại nói chuyện với ta. Biết đâu ta sẽ mở lòng đưa các ngươi về núi tu luyện đạo pháp.

Đô Lương nhìn ông ta rồi nói thẳng vào mặt:

- Hừ, hay muốn hút lấy tụi tao để tẩm bổ cho ngươi, lạ gì mấy cái trò chèo kèo của bọn đạo đức giả chúng mày.

Thái Linh nghe vậy thì liền tức giận, mắng:

- Hừ, được, dám mạnh miệng như vậy thì đó là do ngươi tự gây sự đó.

Từ nghe vậy thì hiểu ngay lão ta ngay từ đầu đã không có ý tốt, mà đã cố ý gây sự kiếm cớ để ra tay, đã tới nước này thì cũng không cần kiêng dè gì hắn. Cứ đấu một trận, phân thắng thua đi đã. Chợt một giọng nói lạnh nhạt vang lên:

- Nào nào, chuyện vui sao có thể thiếu ta được.

Diệu Liên từ trong tối bước ra, sắc mặt cô ta đã khác với khi trước, Thái Linh nhìn cô ta ồ lên rồi nói:

- Cô cũng đến giúp sức sao?

- Nào dám, vẫn như lúc trước đã nói, chúng ta hiện giờ vẫn là đồng minh với nhau, giúp ông cũng như giúp ta.

Đô Lương biết chuyện đã đi vào chiều hướng xấu thì rút ra hai con dao nhỏ rồi xông tới, cả người anh ta quỷ khí tỏa ra xám ngắt khiến cho nơi này dần ảm đạm trở lại. Thái Linh cười nhạt rồi xông lên, đấu pháp với Đô Lương. Ông ta lấy ra thanh mộc kiếm của bản thân, cả hai lao vào nhau cùng tung ra những pháp thuật chí mạng, muốn giết đối phương nhanh nhất. Đô Lương cầm hai con dao rồi đâm từ trên xuống hướng thẳng vào đầu của đối phương, nhưng Thái Linh kịp đưa thanh mộc kiếm lên rồi đọc đạo chú của mình. Thanh mộc kiếm toát lên vẻ khác thường, thân nó là hàng loạt các đường tinh tú, và đạo tự. Một lớp kết giới được hắn ta triệu ra chặn lấy Đô Lương. Anh ta cũng không hề núng tay, Đô Lương mở miệng rồi phun ra một luồng khí xám ngắt rồi, luồng quỷ khí đó phun thẳng lên kết giới khiến cho nó rung lắc và xuất hiện nhiều vết nứt, Thái Linh nhăn mặt lại nhìn Đô Lương nói:

- Thì ra là một Dưỡng Quỷ Sư, tà ma ngoại đạo gặp ta thì chỉ có chết.

Nói xong, ông ta đẩy mạnh thanh kiếm đồng thời lớp kết giới cũng dâng lên cao và cả hai bên cùng nổ tung, hất văng ra xa. Đô Lương chống một tay xuống đất rồi dùng máu ở khóe miệng vẽ lên đất những dòng quỷ tự, anh ta nói:

- Âm đô xa xăm cách trở dương thế, dưỡng quỷ thành đạo, có lời triệu chúng.

Từ dưới mặt đất, những u hồn dần chui lên từ chính những dòng quỷ tự được anh ta vẽ ra. Lần này Đô Lương gọi Quỷ Hồn để trợ chiến cho mình: Quỷ Dã Vọng( loài quỷ chỉ sống dưới tầng thứ 15 ở địa ngục, cơ thể của nó là máu và lửa, có đầu như người nhưng không có mắt, thay vào đó là hai cánh tay vươn dài ra, có bốn tay, nó khẽ há miệng thở ra một luồng quỷ khí nồng đậm, âm khí của nó đè nén tới mức khiến nhiệt độ đang giảm dần xuống. Cả ba ngùn ngụt quỷ khí, hình dáng nanh ác và đầy tinh huyết bốc lên, Thái Linh nhìn thấy vậy thì nheo mắt lại

- Rắc rối lớn rồi đây.

Nói xong, ông ta rút từ trong người một lá phù màu đỏ rồi dán nó vào lòng bàn tay trái, còn tay phải thì kết ấn rồi cứa nhẹ đầu ngón tay khiến máu chảy ra. Ông ta vừa đọc chú vừa ấn ngón tay cái vào lá phù, từ đó từng luồng khí đỏ tỏa ra khiến cho Đô Lương nhìn với sắc mặt trầm trọng, và từ sau lưng của Thái Linh, một thân hình cao lớn, uy nghi và dũng mãnh hiện ra, người này mặc giáp đen, đôi mắt vàng kim và trên tay là một cây thương dài, trên lưng là ba lá cờ lớn đang tung bay, trên trán là một ấn ký hình chữ "Soái". Đô Lương trầm trọng nói:

- Hắn ta có thần tướng hộ thân sao, không ổn rồi.

Thái Linh cười nói:

- Nào, lên đi chứ.

Anh ta vung tay chỉ về Thái Linh và ông ta cũng dùng rút ra lá phù đỏ rồi đốt nó ném về phía đối thủ, cả Quỷ Dã Vọng và Thần Tướng với hai thái cực đối lập cùng lao tới, Quỷ Dã Vọng tung ra bốn cánh tay với vuốt vồ lấy người Thần Tướng, nhưng bị mũi thương đánh bật ra, ngay lập tức đôi mắt vàng kim của Thần Tướng phát rực lên rọi về phía Quỷ Dã Vọng, nhưng nó không hề sợ hãi mà từ người nó một luồng huyết hà tuôn ra quấn lấy, chặn đứng thần thông của Thần Tướng. Cả hai đều ngang tài ngang sức và không bên nào kém cạnh, Quỷ Dã Vọng chắp tay lại rồi từ nó một cái đầu lớn chui ra lao về trước, Thần Tướng cầm chắc mũi thương rồi miết mạnh lên đó, kim quang uốn lượn đâm thẳng vào huyết lâu đó:" ĐÙNG " ÂM thanh nổ lớn khiến cho cả hai lùi lại và nhìn chằm chằm vào nhau, Thái Linh Đô Lương đều biết đây không phải cách giải quyết. Cả hai dừng lại rồi lao vào nhau, tay Đô Lương dần xuất hiện những đường gân, các móng vuốt ở tay cũng nhuộm đỏ lại. Thái Linh từ lâu đã để ý tới cánh tay dị thường của Đô Lương, ông ta rút ra một tấm bản đồ nhỏ rồi tung nó lên không trung, tay chỉ vào đó rồi nói:

- Huyết Binh Đồ, khai mở.

Đô Lương nghe vậy thì không quan tâm mà một mực lao tới, cánh tay của anh ta bổ mạnh xuống Thái Linh, ông ta vội cầm lấy một miếng ngọc bội đầu lân trắng đưa lên, cánh tay ngùn ngụt quỷ lực của Đô Lương đập thẳng vào đó, một tiếng vỡ lớn nổ ra, miếng ngọc lân đó là pháp bảo hộ mạng cho Thái Linh những lúc cấp bách, nhưng đã bị Đô Lương dùng một trảo đánh nát thì đủ biết uy lực của cánh tay anh ta lớn đến nhường nào. Nhưng đúng lúc đó, Huyết Binh Đồ đã mở ra. Nó là vật tập hợp vong hồn, huyết khí, chiến ý của rất, rất nhiều binh linh ngã xuống, là vật cực tà, mở nó ra đủ để khiến nơi đó phong thủy biến dị, trở nên khô cằn, dương suy âm thịnh, ma quỷ mò tới làm nơi ở. Nên Thái Linh không dám dùng nó ở trên mặt đất mà dưới lòng đất này, mới dám mở ra để chứng kiến uy lực của nó. Từ nó hàng loạt các hình dáng mặc giáp binh, thân hình gầy ốm nhưng đầy chiến ý, kẻ mất tay, kẻ mất đầu, ngùn ngụt huyết khí khiến cho nơi này dần bị sắc đỏ nhiễm lấy. Từ trong Huyết Binh Đồ, những vong binh ồ ạt lao xuống dưới, trong tay họ là vũ khí, đôi mắt đỏ rực chiến ý giết kẻ địch, kèm theo tiếng reo hò, chấn động của nơi này:

- Xông lên, a a a a,giết, giết a a a a........

Đô Lương đứng trước vô số những vong binh và khí thế của chúng mà không hề sợ hãi bỏ chạy, mà đứng thẳng người, anh ta cứng rắn nói:

- Quỷ phương Bắc sao làm sợ được người phương Nam

Nói rồi, anh ta lấy hai tay dang ra hai bên rồi từ từ đọc quỷ thần chú kinh:

- Các phương địa ngục...các nẻo trầm luân, ....Địa Ngục Môn khai mở.....

Từ sau lưng anh ta hiện ra một cánh cổng cổ xưa, hai bên là các khuôn mặt với nhiều cảm xúc hiện hữu, từ nó tuôn ra một cảm giác khó tả, từ bên kia cánh cổng là những âm thanh mê hoặc, giận dữ, dịu dàng, rất nhiều âm bậc vang lên. Lúc này Đô Lương đã trào ra máu ở miệng và mắt, anh ta gồng người thực hiện bước cuối cùng, hiến tế máu của bản thân để mở Địa Ngục Môn. Đô Lương đọc dã âm quyết rồi từ từ máu từ trong người anh ta tạo thành những dòng nhỏ như sợi rồi chảy vào Địa Ngục Môn. Cứ thế máu của anh ta cứ đổ ra, khiến sắc mặt tái nhợt lại đi. Đô Lương nhìn Thái Linh rồi nói:

- Mày muốn dựa số đông đè chết tao sao, haha, nằm mơ đi.

Nói rồi anh ta cắn răng rồi làm động tác đẩy mạnh ra, cánh cổng từ từ được mở ra, từ bên trong nó, một luồng khí màu xám đỏ tuôn ra, nó là Địa Ngục Khí ở các tầng địa ngục sâu mới có được. Và từ bên trong đó, những dòng máu đỏ của Đô Lương cũng chảy ngược ra, hướng vào người của Đô Lương đi vào, một âm thanh trầm trầm, kèm theo một uy áp vô hình khiến cho không khí như bị đóng băng lại:

- Đô Lương, khen cho tinh thần bất khuất không lùi của ngươi, Bản Đế sẽ như lời thỉnh cầu mà giúp ngươi một .....móng tay.

Từ trong cánh cổng Địa Ngục Môn, một móng tay to lớn như cột đình chui ra, nó vươn dài ra, móng tay này có một sự uy nghiêm không thể chối bỏ được. Đám vong binh ồ ạt, hừng hực khí thế nhưng khi nhìn thấy móng tay kia thì tất cả dừng lại rồi cuống cuồn bỏ chạy ngược lại vào trong Huyết Binh Đồ. Nhưng móng tay to lớn đó như một mũi tên đâm thẳng vào chúng khiến cho tất cả đám vong binh đó như giấy chạm vào lửa, từ từ tan biến, nhưng móng tay đó lại không dừng lại mà đâm thẳng vào Huyết Binh Đồ, khiến cho nó bị mở toang ra và trong đó một lượng huyết khí cực kỳ nhiều tuôn ra ào ạt. Móng tay đó sau khi đã dẹp xong thì rút lại vào trong cánh cổng và biến mất, cả Địa Ngục Môn cũng vậy. Từ lúc này đang đấu pháp với Diệu Liên, nhưng khi nhìn thấy vậy thì dừng lại. Chuyện ở nơi này khiến cho tất cả người trong mê cung đều hiểu được đã có một tồn tại cực kỳ khủng khiếp đã hạ xuống nơi này, Bác cùng dừng lại rồi nhìn về phía huyết khí đang tuôn ra từ Huyết Binh Đồ kia:

- Móng tay khi nãy là của Quỷ Đế dưới địa ngục sao?

Quỷ Đế là những người cai trị ở các phương dưới địa ngục, họ đều cực kỳ thần thông, nhưng bản chất họ không phải là quỷ mà như hoàng đế trên nhân gian. Dưới họ là vô số các loại quỷ cực kỳ hùng hậu, Quỷ Đế không tuân thủ một quy tắc hay chịu sự quản lý của phương nào khác, họ cũng không phải tà ác, thích giết chóc mà là quản lý chúng quỷ không cho chúng làm điều ác, trong truyền thuyết họ còn được các chư Phật vô cùng thịnh trọng, trong kinh Đà La kể lại rằng: Cổ Phật Thích Đà Toại Vãn Đà La Ma từng mời Quỷ Đế Bôn Diết tới nghe mình thuyết giảng kinh, hai bên đều rất hòa hợp. Bác nhìn thấy vậy thì trong lòng nổi lên một chuyện mà Bác từng nghe đức Đạt Lai Lạt Ma nói:" Một khi Quỷ Đế buông hạ thân thể xuống trần gian thì lúc đó tai kiếp sẽ mở ra cùng " Ngay lúc này, Lão Tăng đang ngồi thiền ở một thác nước cũng mở mắt ra, ánh mắt Lão Tăng thâm thúy, xa xăm rồi nói:

- Đức Phật từ bi, lần này không biết sẽ có bao nhiêu sinh mạng sẽ nằm lại trong ván cờ này.

Mộc Thần lúc này đang ngồi bàn với Ngụy Ngư Tinh, Kim Quy thì cũng dừng lại, cả ba nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười:

- Bắt đầu rồi.

Toàn bộ các chúng thần vị, yêu tinh, quỷ ma, tất cả các thế lực tâm linh đều dừng lại vì cảm nhận được sự hiện diện của Quỷ Đế, có một bộ phận của họ đã buông xuống trần gian, tất cả đều tính đường cho mình. Kẻ chọn ẩn nấp chờ qua cơn sóng dữ, kẻ chọn cách tìm thế lực mạnh mà nương náu, kẻ lại hừng hực khí thế chuẩn bị gia nhập lần tai kiếp này. Lúc này người đàn ông Đế Ca trong quan tài đã có dấu hiệu tỉnh giấc, việc Huyết Binh Đồ bị đâm thủng, khiến cho huyết khí từ đó tuôn ra nhiều đã là giọt nước tràn ly. Ngay lúc này, tất cả huyết khí như bị một luồng hút mạnh dẫn dắt bay vào một hướng, tất cả vội ngừng lại rồi đi theo đường huyết khí đang bị hút. Vì họ đều nghĩ rằng đây là dị tượng, Từ đi tới gần Đô Lương rồi nói:

- Anh đã bị thương nặng lắm rồi, cứ nghỉ ngơi đi.

Đô Lương cũng biết thương thế của mình ra sao, đúng lúc đó ba người Tuệ Linh, ông Tường và Bảy Ếch cũng đến, trông thấy vậy Từ vội giao Đô Lương cho hai người ông Tường và Bảy Ếch trông nom. Còn mình và Tuệ Linh thì chạy theo dòng huyết khí. Bác cũng đi theo dòng huyết khí, nhưng tất cả đều không biết Đế Ca đang trong vô thức hút lấy và chuẩn bị thức tỉnh. Tất cả chạy tới nơi thì thấy phía trước là một cánh cổng bằng đá, trên đó là các đường rãnh lớn và những dòng huyết khí kia đang lấp đầy các đường rãnh đó. Và Bác cũng đi tới kịp lúc và nhìn thấy có: Xích Văn Vũ, Cao Lũy, Thái Linh, Từ, Tuệ Linh, Diệu Liên, Duy và cô gái tên Tư kia. Họ sẽ là những người có cơ hội lấy được thần vật Ô Nha Kỳ Nam. Cánh cổng từ từ mở ra, tất cả vội chạy vào bên trong đó thì thấy nơi này được xây dựng như một đại điện và nằm trên cao kia là một cái quan tài cực lớn, Bác nhìn xuống đất thì nhìn thấy bên dưới đất cũng là các đường rãnh và bên trong là huyết khí đang chảy, chúng dẫn thẳng vào cái quan tài kia. Những cây trụ có chân đèn bỗng sáng lên, một thứ ánh sáng mờ mờ, đỏ nhạt. Chợt tất cả dừng lại khi nhìn thấy ở phía trên kia, một dòng khí sinh mệnh, thuần khiết đang từ từ tuôn ra như suốt, hai mảnh Ô Nha Kỳ Nam, có hình dáng như răng đang lơ lửng và xoay tròn quanh nhau, tạo thành một thái cực. Ngay lúc này tất cả đều biết đây là cơ hội, tất cả mọi người đều cùng lao lên để tranh đoạt lấy hai thần vật đó.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.