Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 71

Tiểu thuyết gốc · 1843 chữ

Ông lão đó dường như biết được suy nghĩ của Ích Tà. Liền xuất hiện rồi nói:

- Ngươi cũng có kiến thức đó, lo mà chăm sóc vườn dược thảo của ta, chết một cây thì cứ lấy thọ mệnh của các ngươi mà bù vào.

Thu Hiền vội nói:

- Ông định nhốt chúng tôi tới bao giờ?. Tộc trưởng ma cà rồng của ta biết sẽ không bỏ qua cho ông đâu.

Nghe vậy, dược tiên nhăn mặt lại rồi vuốt vuốt chòm râu ở dưới cẳm, ông ta nghĩ thầm:" sao lại bắt đúng người của lão già điên đó, mà khoan nếu vậy thì những tên còn lại cũng không phải dạng tầm thường gì, nếu bị đám đó kéo tới thì chắc vườn thuốc bị chúng xới lên mất. Bây giờ mà thả chúng ra thì lại quá mất mặt của mình, thôi tạm thời cứ làm vậy đi." Lão Dược Tiên quay lại rồi e hèm nói:

- Ta giam các ngươi trong chỉ để chăm sóc thảo dược, ngoài ra không muốn làm hại, cứ thế này đi, các ngươi chọn một cây rồi chăm nó, tới khi nó đủ điều kiện dược tính thì ta sẽ thả ra.

Vừa nói xong lão đã biến mất bỏ lại đám người kia với Bác. Cả đám kia quay sang nhìn Bác với ánh mắt muốn trút giận nhưng Trụy Phương đã can lại vì đánh nhau ở đây lỡ làm hỏng một cây nào thì không hay, tạm thời cứ nhẫn nhịn lại chờ ra bên ngoài rồi hẵng tính sổ với Bác. Bác cũng không muốn phải ra tay với đám người này, mà hiện tại Bác đang có hứng thú với nơi này. Cả một vùng rộng lớn với vô số thảo dược, Bác bỏ mặc đám người kia rồi đi tìm kiếm loại thảo dược chỉ cần thời gian chăm sóc ngắn nhưng nơi này đa số đều là loại cần vài năm, chục năm thậm chí là trăm năm mới hoàn thành được. Bác lắc đầu bỏ qua rồi đi sâu vào bên trong, chợt bác nhìn thấy một cây có hình dáng rất lạ, đó là một cây khô đã chết, nhưng nó lại có hình dáng như người đang ngồi trong tư thế kiết già và nó có một sức hút mãnh liệt đối với Bác, mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó nhưng trong Bác xuất hiện một cảm giác mãnh liệt không thể chối bỏ được. Đây không phải là tà thuật lôi kéo hồn phách, mà là tự nhiên đã là vậy. Bác vội đi tới đó rồi đặt tay lên cái cây này, một cảm giác dâng lên khó tả khiến Bác như chạm vào một thứ gì đó có thể giúp Bác khai thông trí tuệ. Chợt trong đầu Bác vang lên những tiếng đọc kinh, mà Bác mặc dù nghe được nhưng không nghe rõ đó là gì, mãi một lúc sau thì Bác mới giật mình vì đó là tiếng của Niết Bàn Kinh, thứ mà Bác có duyên lấy được ở khu khai quật. Như một tia chớp lóe qua đầu của mình, Bác dừng lại rồi hít hơi thở thật sâu, rồi âm thầm nói:

- Được, nếu đã như vậy thì mình chọn cái cây này.

Rồi Bác xắn tay áo lên rồi lấy đi tìm dụng cụ để làm đất và múc nước, Bác được một Linh Dược chỉ cho chỗ lấy nước để tưới cây. Bác đi lấy một cái cuốc rồi xới đất lên cho thật tơi rồi chạy đi xách nước tới cây, Bác còn cẩn thận tìm những chỗ mà cây khô này bị thương, nó như bị sét đánh trúng, Bác suy nghĩ một hồi rồi đi tìm những Linh Dược kia:

- Có thể cho tôi một ít thuốc được không, tôi muốn trị thương cho cái cây khô đó.

Chợt Dược Tiên xuất hiện, ông ta nhìn Bác một hồi rồi nói:

- Ngươi muốn chọn cây đó rồi chăm sóc nó để được ra ngoài, nói cho ngươi biết thứ cây đó là một cây đã chết khô, không còn hy vong đâu, ngươi chọn nó đồng nghĩa với việc ở lại đây vĩnh viễn.

Bác nghe vậy thì cũng hiểu, rồi Bác suy nghĩ thật kỹ, Bác quả quyết nói:

- Ý tôi đã quyết, nó là cây tôi sẽ chăm sóc.

- Hừm, Linh Thảo dẫn cậu ta đi vào kho thuốc.

Nói rồi Bác đi theo Linh Thảo kia vào một kho thuốc. Bác đi một vòng rồi mở từng ngăn chứa thuốc rồi cẩn thận hỏi Linh Dược từng loại, vì nơi này có vô số các ngăn chứa thuốc và dược liệu. Thứ Bác đang muốn hướng tới là phải loại thuốc và nước dùng để chữa trị và phục hồi sinh mệnh cho cái cây kia. Bác cuối cùng cũng gom đủ thứ cần thiết và mang nó đi ra ngoài để điều chế. Bác dã nhỏ rễ cây hoàng liên rồi cho vào đó một ít bột phấn của sừng nai, rồi đổ thêm nước lấy từ suối, rồi đun lên, chờ gần sôi thì Bác ngừng lại rồi lọc lấy nước, sau đó Bác lại lấy thêm một lọ cao được điều chế từ ngạc ngư, rồi trộn chúng lại với nhau, tiếp tục Bác lại lấy một loại vỏ cây khô rồi bọc thứ hỗn hợp kia rồi cho vào lò đan để luyện, Bác tìm trong túi lấy ra lá phù hỏa nghiệp rồi thi pháp vào nó, một dòng lửa đen bốc cháy, bao phủ lấy. Bác cũng có tay nghề đối với việc này, Bác vừa canh lửa sao cho phù hợp, vừa chờ tới giai đoạn cần thiết rồi thêm các dược liệu phụ vào đó. Một mùi thơm cứ thế bốc lên ngào ngạt, rồi trải qua hai tiếng đồng hồ thì Bác ngừng lại, hỏa nghiệp cũng dần tắt rồi cứ thế mẻ thuốc của Bác đã hoàn thành. Tiếp tục Bác lại điều chế nước thuốc dùng để tưới cho cây khô kia. Trải qua một thời gian cả buổi thì mới hoàn thành xong. Bác lẩm nhẩm:

- Khoan đã, hình như thời gian có khác biệt thì phải.

Vì Bác có thể tự nhẩm được thời gian dựa trên chính cơ thể của bản thân nhưng theo Bác thì bây giờ chắc chắn đã là 10h tối nhưng nơi này chỉ mới khoảng 3h chiều mà thôi. Đúng lúc đó một Linh Dược đi qua nói:

- Thời gian trong này chậm hơn nhiều so với bên ngoài, nên đừng có thắc mắc.

Bác ồ lên một tiếng rồi đem những thứ vừa làm được đi ra chỗ cái cây kia. Bác đổ một loại hỗn hợp nấu được trong lò rồi cho vào một mảnh vải, sau đó Bác đắp lên chỗ những vét cháy xém vì bị sét đánh kia, rồi Bác lại đi múc thêm nước rồi thả vào đó những giọt nước thuốc, hòa tan chúng vào thùng. Bác tưới quanh nó, qua một thời gian nhưng vẫn chưa thấy có điều gì xuất hiện. Bác mỉm cười:

- Phải chờ thời gian.

Rồi Bác ngồi xuống đó và bắt đầu suy tính:

- Thời gian trong này chậm hơn nên mình sẽ có nhiều thời gian, hiện giờ mình vẫn chưa đủ thực lực cho lần tranh đoạt thần vật này, có quá nhiều kẻ mạnh đang chờ. Tạm thời đây là thời cơ tốt để tu luyện, chắc chắn vu thuật và phật pháp của mình thì đám kia đã biết tới và đã có cách đối phó. Vậy thì luyện cái này.

Bác nhắm mắt lại rồi tập trung nhớ lại những lời kinh văn trong Niết Bàn Kinh. Bác khẽ đưa pháp lực của mình đi theo những đường mạch đạo của bản thân. Mạch đạo là những đường mà khi khai căn, thì sẽ được khai phá và dần dần theo thời gian của người tu luyện thì sẽ tự mở rộng chúng ra, mạch đạo là các đường luân chuyển pháp lực và hấp thụ chúng, càng dài càng rộng thì càng có lợi sâu cho người tu luyện. Bác khẽ thở ra một ngụm trọc khí rồi ngừng lại:

- Khó thật, Niết Bàn Kinh này quả thật khó luyện hơn mình nghĩ.

Đúng lúc đó, Dược Tiên đi tới, ông ta nhìn Bác rồi nói chậm rãi:

- Đã bị nhốt mà vẫn có tâm trạng tu luyện sao chàng trai.

Bác mỉm cười:

- Không tu luyện thì không lẽ đánh nhau với ông?

- Hahaha, thú vị.

Dược Tiên đi tới chỗ cây khô rồi nói:

- Cây này trước kia là một cổ thụ lâu năm, nó có sức sống cực kỳ mãnh liệt và chẳng ai nghĩ rằng nó sẽ chết. Nhưng không nó đã đạt tới đỉnh điểm của sự sống và nó chọn cái chết, kể từ đó nó thành ra như thế này. Cậu biết vì sao không?

Bác nói:

- Nó muốn lột xác từ cõi chết sao?

Dược Tiên nhìn Bác rồi nói tiếp:

- Chính xác là chấp nhận bỏ đỉnh để nhìn thấy đáy sâu hơn nó đã đạt tới đỉnh của kiếp này thì muốn đột phá giới hạn đó để lên cao thì dường như không thể và nó chọn cách phá rồi lập lại, rơi xuống cái đáy cao hơn thì nó sẽ chọn được đỉnh cao hơn. Sống và chết rất mong manh, làn ranh giới của chúng luôn là thứ mà đời này qua đời khác tìm kiếm và thấu hiểu, có sinh ắt có tử và ngược lại, nhưng đó là một chiều đã đi thì sẽ không quay lại được. Niết Bàn hoàn toàn khác đi từ sinh tới tử thì nhất đinh phải đi ngược lại được, nói dễ hiểu thì là như vậy. Bỏ được cái thân xác và những gì mình có thì mới được.

Nói rồi Dược Tiên lặng người đi rồi biến mất, Bác nhìn vào chỗ của Dược Tiên rồi nhớ tới lời của ông ta, Bác như tìm được một chút lóe lên, Bác vội ngồi xuống gốc cây để tu luyện. Và từ phía xa xa, Dược Tiên đứng dõi nhìn Bác rồi thở dài:

- Ông tới rồi à.

Từ phía sau, Lão Tăng và đứa bé bịt mắt khăn vàng đi tới. Lão Tăng cười hòa ái:

- Dược Lão, làm phiền ông rồi.

Dược Tiên lắc đầu:

- Người mà ông chọn cũng khá là thú vị nhưng bản tính lại đầy sát nghiệp, e là khó mà như kỳ vọng của ông được.

Lão Tăng nói:

- Hạt cần thời gian để mọc thành cây, cây non cần mưa gió để thành cổ thụ, cổ thụ cần hy sinh để thành rừng lớn.

Dược Lão lại lắc đầu:

- Năm xưa nếu không phải ông ngộ đạo Niết Bàn dưới cái cây kia, nếu không ta đã chữa trị cho nó rồi.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 423

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.