Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 64

Tiểu thuyết gốc · 2940 chữ

Bác vẫn thản nhiên ngồi rồi nhâm nhi chút rượu, mặc dù Bác không phải là người uống được rượu, nhưng Bác vẫn thấy loại rượu trong ly này khá đặc biệt, có một màu đỏ nhạt, từng làn hơi nóng bốc lên chứng tỏ chúng vừa mới được nấu lại, đúng lúc đó thì có thêm hai người lạ mặt đi vào. Đó là một người đàn ông và một thanh niên, người đàn ông bị chột mất một bên mắt và người thanh niên lại có thêm một dấu ấn ký hình ở trán màu tím hằn vào trong da thịt. Người đàn ông uy nghi mặc giáp phục kia nhìn hai người đó cười thân thiện:

- Mời cả hai vào, ta cứ nghĩ hai người sẽ không tới nữa chứ

Người thanh niên đưa tay lên hành lễ:

- Không dám, Đông Nhạc ngài đã có lời mời thì nhất định phải tới rồi.

Người đàn ông chột mắt cũng lên tiếng:

- Được ngài gọi tới là vinh hạnh của tôi, hà cớ gì dám từ chối.

Đông Nhạc bật cười rồi nhìn về phía Bác, nói:

- Giới thiệu với mọi người, đây là Hai Cổ, ta thấy cậu ta là người rất hợp mắt nên đưa tới đây.

Bác nhìn về hai người kia rồi mỉm cười chào lễ, nhưng hai người kia lại gật đầu, ánh mắt có vẻ coi thường Bác. Sau một hồi nói chuyện thì Bác biết được người đàn ông kia là một soái vong thời nhà Tiền Lê tên Phạn Viễn, còn người thanh niên là một đóa hoa sen thành tinh đã ngót nghét ba trăm năm, tên Tà Liên. Còn người đàn ông uy nghi kia là một ngụy đế vong, tên thường gọi là Đông Nhạc, Bác cũng nghe từ Phạn Viễn, người đàn ông Đông Nhạc này là một bá chủ của một phương, dưới trướng là hơn mười vạn âm binh, dưới trướng người có tu vi cao không hề thiếu, nhưng Đông Nhạc vẫn thích chiêu mộ thêm người tài vào dưới trướng của mình. Bác vẫn chưa rõ tại sao một người như Đông Nhạc lại đưa Bác tới nơi này để làm gì, chẳng lẽ muốn mình vào cấp dưới của ông ta, Bác khẽ nở nụ cười rồi ngồi nghe ba người đó nói chuyện với nhau. Bác nhận ra ánh mắt đầy thèm khát củTà Liên, thỉnh thoảng anh ta lại nhìn về Bác rồi nở nụ cười đầy tham lam và hiếu sát. Bác vẫn mặc kệ hắn ta. Sau khi qua hết một vài lần rượu thì Bác mới nói:

- Thưa ngài, mạo muội có thể cho ta đi trước được không? Ta còn có việc phải làm.

Đông Nhạc nhìn Bác rồi cười:

- Ta vẫn hy vọng cậu chấp nhận lời mời của ta mà vào dưới trướng, ta có thể cho cậu những lợi ích mà không phải làm âm vị cũng được hưởng.

Bác nhíu mày lại vì lợi ích của Đông Nhạc nói tới, Bác hiện tại có thể đi xuống cõi âm để nhận một âm vị tương xứng với mình nhưng Bác vẫn chưa muốn vì không muốn bản thân mình bị bó chặt vào đó, chưa nói còn phải làm việc cho họ. Bác giả vờ nói:

- Ngài có thể nói rõ hơn được không?

Đông Nhạc khẽ hớp ngụm rượu rồi ngước lên nhìn, hai đôi mắt ông ta khẽ lóe lên một ánh chớp, nói:

- Chỉ cần người vào trướng của ta thì sẽ cấp cho một ngàn âm binh và có thể tự ý điều động chúng, còn có thể nhận thêm tín ngưỡng lực mà tu luyện, còn các vật phẩm thì đều có cho người đầy đủ.

Bác nghe vậy thì hơi bất ngờ, Bác nói:

- Đổi lại việc ta làm cho ông cũng không vượt quá giới hạn của ta được.

Bác và Đông Nhạc nhìn nhau một hồi lâu, không khí nơi đây có vẻ căng thẳng, Đông Nhạc đưa tay lên vỗ, tiếng vỗ tay giòn tan vang lên:

- Được, ta chấp thuận điều kiện mà người đề ra. Người đâu mang Đông Hổ Phù tới đây.

Từ bên ngoài, hai người lính bưng hai mâm gỗ đi vào, đó là một Hổ Phù có màu đen và một cuốn sách nhỏ cũng màu đen nốt. Đông Nhạc cầm hai thứ đó rồi nói:

- Đây, kể từ bây giờ cậu là người của ta. Hai thứ này là Đông Nhạc Hổ Phù và đây là cuốn sổ ta dành riêng tặng cho cậu.

Bác cũng thuận theo đưa tay lên nhận:

- Đa tạ ngài chiếu cố.

Nhưng đúng lúc này thì Tà Liên lại nói:

- Khoan, ngài có thấy hắn ta xứng đáng không? Ngài mới gặp qua hắn chỉ đúng một lần đã trọng thưởng hậu tới vậy, để truyền ra bên ngoài thì không hay.

Đông Nhạc và Bác tuy mới gặp lần đầu nhưng Bác dám chắc Đông Nhạc đã theo dõi Bác từ khi đi vào lòng đất, nhưng bắt đầu từ đâu thì Bác vẫn chưa rõ lắm. Đông Nhạc nghe vậy thì nói:

- Vậy ý Tà Liên muốn thế nào?

- Rất đơn giản, phải có thực lực thì mới được nhận, chi bằng ngài để ta với hắn ta đọ chút tài mọn đi.

Đông Nhạc quay qua Bác định nói thì Bác lên tiếng:

- Được, ta chấp nhận lời thách đấu từ Tà Liên.

- Hahahaha, hay lắm.

Bác bỏ qua việc nhận lấy hai món đồ kia rồi nhìn về Tà Liên, cả hai cùng đi ra ngoài, ra tới bên ngoài thì Bác nhận ra đây là một doanh trại cực lớn, hàng vạn cái lều được dựng cách nhau. Bác và Tà Liên đi ra một khoảng trống như một sân bóng đá. Bác vàTà Liên đứng đối diện với nhau, pháp lực của Bác dần dần lưu chuyển, các luồng vu khí và sát nghiệp quấn lại nhau cuồn cuộn đè nén áp sát vào da thịt của Bác. Đông Nhạc và Phạn Viễn nhìn thấy các luồng vu khí và sát nghiệp của Bác thì ồ lên một tiếng. Tà Liên cũng vận yêu lực, yêu khí từ hắn len lỏi theo các yêu chú hiện ra. Tà Liên ra tay trước, hắn lao tới Bác, ánh mắt của hắn chớp lên, Bác lui lại về phía sau, một cánh tay của Tà Liên vồ thẳng vào đầu của Bác. Nhưng Bác nhẹ nhàng đưa tay lên đỡ lấy, bàn tay Bác ngùn ngụt sát nghiệp đỏ đen chặn đứng lấy Tà Liên. Bác khẽ nói:

- Đưa ra thực lực của mi đi, đừng thăm dò ta nữa.

Tà Liên cẩn thận nhìn Bác rồi từ người của hắn ta là hàng loạt các cánh sen đang bung ra rồi chúng dần vươn ra, những cánh sen này dày đặc yêu khí. Tà Liên đưa tay về phía Bác rồi đọc yêu quyết, từ dưới đất những rễ sen nhô lên rồi quấn lấy chân Bác, đồng loạt các cánh sen kia cũng ập xuống, đâm thẳng vào người của Bác. Nhưng Bác nhìn về Tà Liên rồi nhếch miệng cười, Bác có thừa tự tin nhưng vẫn muốn xem xem Tà Liên này thần thông đến đâu. Bác há miệng thổi ra một ngụm khí, luồng khí này đen đặc và tan vào không trung, ngay lập tức những sợi rễ sen kia bị héo rồi tan thành những mảnh tro, Bác lấy một lọ nước thuốc rồi đổ nó lên tay rồi chắp lại, bác niệm vu chú, từ đó một loạt các vu trùng trong người Bác chui ra rồi như một cơn mưa đổ thẳng vào những cánh sen kia khiến chúng bị khựng lại, Bác ngừng lại rồi phóng về phía của Tà Liên, tay Bác tạo thành trảo rồi chụp thẳng về hướng Tà Liên, hắn ta vội lui lại để tránh, nhưng Bác vẫn đuổi theo sát. Tà Liên khẽ lấy một thứ như viên châu rồi ném nó về phía Bác, chúng ngay lập tức nổ tung đẩy Bác bật ra phía xa nhưng Tà Liên chưa kịp vui mừng thì từ trong đám yêu khí kia, hai cánh tay to lớn vạm vỡ như một chiếc cột xuất hiện, hai cánh tay đó vỗ mạnh vào người của hắn ta khiến hắn bật người quăng ra phía xa. Bác từ trước đó đã đoán được chiêu thức mà Tà Liên sẽ dùng nên đã âm thầm để lại hậu chiêu.

Tà Liên nhăn mặt lui lại, hắn ta vốn chỉ nghĩ Bác cùng lắm chỉ đạt tới ngưỡng pháp lực của dạ thần, nhưng qua lần vừa rồi, hắn mới cảm nhận được Bác không hề đơn giản như vậy. Tà Liên khẽ đưa tay lên cao rồi từ đó xuất hiện một đóa thanh liên đang xoay tròn, hắn liền tung nó lên cao rồi đọc yêu chú. Ngay lập tức khoảng không này dần bị lấp đầy bởi vô số các đóa hoa sen, chúng vươn dài ra rồi tỏa mùi hương cực kỳ thơm. Tà Liên nghĩBác sẽ bị mùi hương nhập thể, khiến Bác rơi vào hôn mê thì lao tới, cả năm ngón tay duỗi dài định đâm lủng sọ của Bác. Nhưng Bác vẫn đang đứng đó, khi Tà Liên cách Bác khoảng độ một mét thì đột ngột từ sau đỉnh vai của Bác xuất hiện một thứ kỳ dị, nó như một con mắt, nhưng tròng mắt là một cái cái miệng, nó được nối dài bởi vô số các vu trùng, thứ đó quấn lấy bàn tay của Tà Liên rồi xiết chặt lại khiến hắn cau mày lại. Bác ngước lên nhìn:

- Đấu pháp mấu chốt là chiếm tiên cơ, mi chậm một bước rồi.

Tà Liên nghe thấy Bác nói vậy thì giật mình khi hắn đang chính là người bị Bác thôi miên ngược lại, định vùng dẫy ra thì từ dưới, bàn tay đã kết diệt ấn hướng thẳng vào ngực của hắn, nhưng khi đó Đông Nhạc lên tiếng:

- Dừng tay lại được rồi.

Bác nghe vậy thì dừng lại, rồi thu lại diệt ấn, Tà Liên lùi lại một bước. Đông Nhạc tiến tới vỗ vai Bác với ý hài lòng, riêng Phạn Viễn thì nói với Bác:

- Cậu là nhân tài, nhưng sát nghiệp quá nặng, nên sớm ngày giải quyết dứt điểm đi.

- Đa tạ đã có ý tốt.

Đông Nhạc cho người đưa Bác rời khỏi nơi này. Bác đang định hỏi hai người đi cùng mình ở đâu thì được biết họ đã ở bên ngoài. Bác được dẫn tới một vách đá, người dẫn đường kết ấn pháp đặt lên đó, ngay lập tức một lỗ hổng dãn ra, Bác đi theo đó mà ra ngoài, lỗ hổng đó từ từ khép lại, dưới ánh đèn pin thì Bác mới thấy phía trước là hai người A Lý và Diệu Liên đang nằm bất tỉnh. Bác đi tới gần thì phát hiện họ đang ngủ, Bác cũng cảm thấy mệt mỏi và ngồi tựa vào vách đá rồi hồi phục lại sức. Bác lấy hai thứ mà Đông Nhạc ban cho, một Hổ Phù có thể triệu hồi một nghìn âm binh, Bác coi đây như là có chỗ dựa, và cuốn sách này, Bác lật ra thì thấy đó là các khẩu quyết và cả phương thức để bắt liên lạc với Đông Nhạc. Bác chỉ coi đây như một mối quan hệ xuất hiện đột ngột và chấp nhận nhanh nó. Bác không hề chống lại vì biết dù Bác có dốc sức cũng đánh không lại Đông Nhạc, chưa tính bên ngoài là đội quân âm binh của ông ta. Mình Bác cũng chẳng đủ gây ra sóng gió gì cho nên Bác thuận theo để thoát khỏi nơi đó. Lúc này tại nơi đóng quân của Đông Nhạc, hai người Phạn Viễn và Tà Liên đang đi cùng với nhau. Phạn Viễn nói:

- Cô lần sau nên dùng hình dạng thật của mình đi, nếu khi nãy Đông Nhạc không lên tiếng thì cô biết chuyện gì rồi đó.

Tà Liên lúc này đã hiện lại hình dạng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khắp người cô ta tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, từng cử chỉ cô ta đều toát lên vẻ thanh tao cực xuất chúng. Tà Liên nói:

- Hắn ta không thoát được đâu.

Bác ngồi nghỉ lấy sức rồi hồi phục lại pháp lực đã tiêu hao, thì hai người kia đã tỉnh giấc. A Lý nhìn Diệu Liên rồi hỏi:

- Thánh nữ, cô có làm sao không?

Diệu Liên nhìn A Lý rồi quay sang thì thấy Bác đang ngồi phía trước thì lên tiếng:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Bác kể đại khái một lượt nhưng bỏ qua chuyện được Đông Nhạc nhận vào dưới trướng, chỉ nói là đánh thắng Tà Liên thì mới đưa hai người ra khỏi đó. Hai người đó nhìn Bác với ánh mắt đầy phức tạp, vì Bác đã hết lần này tới lần khác cứu họ. Chợt bụng Diệu Liên kêu lên ột ột vì đói, cả A Lý cũng vậy. Diệu Liên đỏ mặt nói chữa cháy:

- A Lý, phải biết ý tứ, sao lại kêu khiếm nhã như vậy chứ.

Bác thử lục lại balo trên mình nhưng đồ ăn đã hết, chỉ còn lại chút nước, nhưng chỉ đủ cho một người uống. Bác mở nắp uống một ngụm vừa đủ rồi đưa qua cho hai người kia:

- Uống đi, còn một chút đó thôi.

Hai người kia chia sẻ chút nước còn lại, A Lý lúc này đã có lại chút sức lực, vết thương đã khá hơn, anh ta bàn với Bác về tìm thức ăn. Bác nhìn xung quanh rồi suy nghĩ làm sao để tìm được lương thực khi đây đang ở sâu dưới lòng đất. Cả ba đành đi theo khe hẹp phía trước, vì phía sau là nơi mà Địa Hỏa đang chờ sẵn, không còn đường để lùi nữa rồi. Cả ba chật vật mới lách người qua khỏi khe hẹp kia, nơi họ đặt chân tới là một rừng thạch nhũ dựng thẳng lên. Bác định đi qua thì nhìn thấy phía trước một chỗ có khá nhiều nấm, chúng mọc dày đặc gần như ở khắp mọi nơi. Bác đi tới gần rồi nhổ lên một cây rồi khẽ ngửi lấy chúng, một mùi tanh xộc lên mũi, Bác nhíu mày lại nói:

- Nấm này không ăn được đâu. Đây là Nấm Qua Oa, hay gọi là nấm Vị Giác Cuối.

Diệu Liên thắc mắc về tên gọi của chúng thì Bác giải thích, loại Nấm Qua Oa này rất độc, đủ để khiến một con voi chết khi ăn hết một cây, tên gọi của chúng là Nấm Qua Oa trong tiếng Tây Tạng của người dân bản xứ nghĩa là Vị Giác Cuối, vì loại này tạo vị giác rất mạnh nhưng ăn vào sẽ chết nên mới có tên gọi như vậy. Muốn giải độc nấm này thì chỉ có một cách là phải mổ và lọc hết chất độc ở ruột trong vòng một giờ sau khi ăn phải. Diệu Liên nghe xong thì lắc đầu:

- Vậy mà nghĩ sẽ ăn được.

Nhưng Bác lại nói thêm:

- Nếu Nấm Qua Oa này mọc ở đây thì chắc chắn thứ đó cũng phải có ở đây.

Nói rồi Bác xách đèn pin đi lên phía cao để tìm kiếm thứ đó, sau một hồi thì Bác cũng tìm ra. Một vật nằm ở giữa đám Nấm Qua Oa, nó có hình dạng của một khối đá nhỏ như quả dừa, màu sắc lại đỏ như máu, chạm vào lại mềm như bông, nhưng nó lại có mùi hương khá dễ ngửi, nhưng chúng không thể lan đi xa được. Bác lấy con dao trong balo ra rồi đưa xuống sát dưới gốc rồi cắt, từ đó một dòng chất lỏng đỏ như máu chảy ra kèm theo mùi cực kỳ thơm. Bác cắt xong khẽ cắt lấy một ít ở dưới gốc rồi bỏ vào miệng, một vị thanh và mát thấm vào trong cuống họng. Bác khẽ cười rồi đem nó đi xuống, hai người kia nhìn thấy vật này thì ngạc nhiên hỏi Bác thì Bác giải thích đây là loại thảo dược chỉ mọc khi xung quanh mọc nhiều Nấm Qua Oa, thứ này có tên gọi là Chuyên Niên Thảo, ăn được và nó tạo cảm giác no rất lâu, loại thảo dược này rất quý giá, dù có tiền cũng chưa chắc mua được, luyện thuốc cho những người hao tổn sinh cơ thì nó là loại quý nhất. Diệu Liên nhìn Bác nói:

- Sao anh biết nhiều quá vậy?

Bác mỉm cười nói:

- Lúc tôi học đạo có học qua thuốc để cứu chính bản thân mình nên mới có chút hiểu biết về những loại thảo dược như này.

Nhưng đúng lúc đó từ phía bên trái lại vang lên tiếng:

- Đưa nó cho chúng tao.

Bác quay lại thì nhìn thấy đó là ba tên Thái Lan, chúng không đi cùng với số lượng ban đầu, nên chỉ có thể là tách ra mà hành động như nhóm của Bác. Bác nhìn về ba tên đó rồi cất Chuyên Niên Thảo vào trong balo rồi nói:

- Chúng mày tới đúng lúc lắm.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.