Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 62

Tiểu thuyết gốc · 2217 chữ

Bác ra tay trước để áp đảo đối phương, đối với Địa Hỏa thì trùng độc đã không còn tác dụng gì nhiều lắm, có thì cũng bị nướng chín. Bác đã có phương thức đối phó với Địa Hỏa, khắp người Bác dần lộ ra những cánh tay đỏ đen ( vu chi ), chúng được tạo từ sát nghiệp của Bác, những cánh tay đó không cầm pháp khí mà chúng mỗi bàn tay lại kết ấn, tạo chỉ, tóm vuốt trảo và nắm lâu lại. Những thủ pháp của Bác đều áp dụng lên chúng, Bác lao về phía Địa Hỏa rồi đưa hai lòng bàn tay chắp lại nhưng hai ngón cái lại chui vào trong lòng bàn tay, hai ngón trỏ khuỵu ép đốt vào nhau. Bác mở miệng:

- Vu Cương Niên Cỗm Các Hãn Tát Đa Mụy.........

Những cánh tay từ người Bác đồng loạt lao xuống khóa lại các phương hướng của tên Địa Hỏa kia, hắn ta dù gì cũng chỉ là mới sinh ra, dù đã qua thời gian dài nhưng so về kinh nghiệm đấu pháp, vật lộn giữa sinh và tử chắc chắn chưa bằng Bác. Bác đang định đè ép nó bằng chính những thứ đó. Cả người Địa Hỏa bốc lên từng ngọn lửa, chúng lơ lửng quanh thân hắn rồi tỏa ra đỡ lấy các cánh tay, không cho chúng chạm vào thân mình. Bác quay lại nói với hai người kia:

- Không muốn chết thì mau giúp tôi một tay.

Diệu Liên biết tình hình này không thể để cái tôi quá lớn, mà nên chung thuyền với Bác, A Lý định lên giúp một tay nhưng anh ta lại cảm thấy vết thương vẫn đang âm ỉ, khuỵu xuống vì đau đớn. Diệu Liên quay lại nói:

- A Lý cứ nghỉ ngơi đi, cứ để việc này cho tôi.

A Lý nhìn Diệu Liên với ánh mắt đầy vui vẻ, có chút tình cảm đặc biệt trong đó nhưng anh ta đã vội dập tắt nó đi nhanh chóng. Diệu Liên định tham chiến cùng Bác thì đám cát đen kia bùng lên, chúng nổ tung ra rồi lại hợp lại thành dạng khác nhưng vẫn bị đám bóng đen kia vây lấy. Diệu Liên biết nên giải quyết đám cát đen tay chân này của Địa Hỏa thì vẫn hơn. Cô ta kết ấn rồi niệm chú nhanh, rồi ngừng lại rồi đào một cái lỗ nhỏ dưới đất rồi thả vào đó những hạt cây nhỏ ly ti, rồi lấy một cái lọ nước đổ xuống đó, từ dưới đó những mầm cây nhỏ nảy mầm lên, chúng dần bám lên đám cát đen. Những dòng cát đen kia bị một loại nước đi vào trong thân khiến chúng bị cô đặc lại, rồi đám cây kia bám lấy vào người nảy mầm lớn lên, hút sạch linh khí trong chúng. Diệu Liên định lao lên trợ sức cho Bác thì một bàn tay lớn bằng cát đen từ dưới khe nứt vồ lên, định nắm lấy cô nhưng hụt, cánh tay đó tụm lại thành hình như một cái lồng rồi từ bên trên hạ nhanh xuống định nhốt cô vào bên trong năm cánh tay đó. Nhưng Diệu Liên đã lấy ra một cây đàn nhỏ, chiều dài chỉ hơn mười cm, có năm sợi dây bằng kim khí và đầu của nó có hình một con chim, Diệu Liên gẩy nó lên, tiếng đàn như tiếng thanh thót vang lên khiến cho những dòng cát đen kia không còn liên kết nữa mà rơi rụng xuống dưới đất. Nhưng chúng lại lỳ lợm bò tới gần người Diệu Liên lần nữa, cô đặt năm ngón tay lên cây đàn rồi đè xuống rồi miết mạnh, âm thanh đó lại vang lên lần nữa, lần này bên người cô là những vùng sáng đặc biệt, chúng như một lớp kết giới bảo vệ lấy cô bên trong. Đám cát đen hết thay đổi hình dạng để đập vào bên trong, tiếc là đều bị ngăn lại. Diệu Liên nhăn mặt vì thứ cát đen này khó đánh hơn cô nghĩ, cô cầm cây đàn rồi gẩy thêm một khúc nữa, âm thanh chát chúa vang lên khiến cho không gian bị chấn động thêm như những nhịp sóng vỗ vào bờ rồi đánh tan những dòng cát đen đó rơi lại xuống khe vực. Nhưng điều đáng sợ là chúng lại có một lớp khác ồ ạt thay thế lớp bị đánh văng xuống, Diệu Liên chớp lấy thời gian quý giá này rồi lao về phía Bác và Địa Hỏa đang giằng co gay gắt với nhau. Lúc này Bác và hắn ta đang dùng hỏa đấu với nhau, Địa Hỏa Tiên Thiên nên hắn luôn là kẻ chiếm lấy ưu thế, liên tục dùng lửa đánh vào Bác, nhưng Bác lại đưa nghiệp hỏa ra phòng thủ, chỉ thủ không đánh. Tình hình hai bên cứ như vậy khiến cho Địa Hỏa nhăn mặt vì nóng vội và bực bội khi không thấy đối thủ bị dính chiêu. Hắn ta ngừng dùng hỏa thuật mà lần này lại trực tiếp lao tới bên Bác, hai nắm tay hắn kẹp lại thành hình chỉ rồi đâm thẳng vào mắt của Bác định hủy đi hai mắt của Bác, nhưng đó là điều Bác đang mong chờ nhất. Đấu khống hỏa thì Bác chịu thiệt, Bác chỉ cố chọc tức để hắn tiếp cận mình mà để lộ sơ hở, lúc đó Bác sẽ phản công. Địa Hỏa cách Bác nửa mét thì bị khựng lại một nhịp, hắn bị dừng lại thì vô cùng bối rối, đôi mắt hắn nhìn về hướng Bác thì thấy phía sau Bác là một khuôn mặt cực kỳ quái lạ, một nửa là của một người đàn ông hung ác, tàn bạo, nửa kia là mặt một người phụ nữ xinh đẹp, hiền dịu. Bác đã âm thầm dùng vu thuật, đây là vu thuật chỉ có Vu Hãn trở lên mới dùng được. Nó được hiểu là thôi miên, nhưng là dùng chính sự hung ác và hiền dịu của khuôn mặt Vu Tổ để khiến đối phương bị giam lại trong một khoảng thời gian. Bác chỉ cần nhiêu đó là đủ, hai tay bác kết diệt thủ, từng làn sương đen đỏ quấn lấy hai bàn tay Bác khiến chúng chìm vào bên trong. Bác nghiêm mặt đánh mạnh vào người của Địa Hỏa, một tiếng động như đánh nát một đống bùn nhão, tay Bác cảm nhận được sự nóng rát của Địa Hỏa mặc dù đã có sát nghiệp phủ lấy. Địa Hỏa bị đánh trúng, toàn thân đau đớn khiến hắn bừng tỉnh, ôm ngực khuỵu xuống rồi kêu lên thảm thiết:

- a a â â a â, đáng chết

Ngay lúc này cả nền đất phút chốc bỗng trở nên nóng hừng hực và từng khe nứt mở rộng ra hơn bao giờ hết, khiến cho từng đám cát đen kia rơi lại xuống bên dưới, Diệu Liên nhìn xuống những khe nứt kia thì thấy dưới đó là các dòng dung nham đang dần trào lên, Bác cũng nhìn thấy vậy. Bác liền hiểu đã khiến tên Địa Hỏa này điên tiết lên, Địa Hỏa lúc này đã ngước lên nhìn Bác với ánh mắt không còn là tròng đen trắng nữa mà là màu của dung nham, từng vết nứt xuất hiện trên người hắn, ở trong đó là các màu cam đậm đặc như của dung nham, làn khói bốc lên nghi ngút khiến hắn càng trở nên khó nhìn. Bác nhìn hắn rồi cười:

- Trẻ con nóng tính.

Diệu Liên nói lớn:

- Mau đi khỏi đây, chỗ này sắp biến thành biển dung nham cả rồi.

Bác nhìn về phía tên đó rồi lấy con dao cắt lấy đầu ngón tay rồi vẩy máu về phía hắn ta, những giọt máu kia bắn lên người hắn nhưng bốc hơi nhanh chóng. Địa Hỏa gầm lên gay gắt:

- Chó chết, mày đang vấy bẩn thân xác tao bằng máu của phàm nhân sao?

Bác cảm thấy máu của bản thân đã thẩm thấu, hòa tan vào người hắn thì mới ngừng lại, bây giờ Bác mới rời khỏi nơi này. Bác chạy nhanh về phía của A Lý rồi dìu anh ta, Diệu Liên cũng chạy tới. Bác nhìn khắp nơi nhưng toàn bộ đã khắp bị biến thành biển dung nham, đã không còn đường đi nữa. Bác quay lại phía sau thì nhìn thấy vẫn còn chỗ để lui đó là căn miếu kia. Bác cắn răng rồi quyết định nói:

- Giữ mạng rồi tính tiếp, hai người thấy ngôi miếu kia không, cứ nhằm hướng đó mà chạy tới.

- Nhưng ở đó...

Bác gắt giọng:

- Muốn sống hay chết, nước tới chân mới nhảy sao, cô thấy còn đường nào để đi không?

Nói rồi Bác dìu A Lý chạy về hướng của căn miếu kia với tốc độ nhanh nhất. Diệu Liên cũng hết cách đành đi theo phía sau Bác. Ba người bỏ chạy, còn Địa Hỏa thì vẫn chưa cử động lại được, mãi khi cả ba người chạy đi được một đoạn khá xa thì mới nhúc nhích được, hắn quát lớn:

- Chạy không thoát đâu.

Từng đợt dung nham trào ra rồi ồ ạt hướng theo ba người đuổi gấp, khi còn cách ngôi miếu kia hai trăm mét thì Diệu Liên vấp vào một khe nứt, ở đó một cánh tay đen từ cát đang nắm lấy tay cô. Diệu Liên cầm cây đàn rồi đánh mạnh vào đó nhưng không hề si nhê, chúng bị đánh tan rồi lại tụ lại, dòng dung nham kia đã sắp trào đến, và cô cũng bấn loạn để đưa ra cách xử lý, vì cô được giáo phái tạo hoàn cảnh hoàn hảo, luôn đảm bảo an toàn cho cô, cho nên cô đối với nguy hiểm, tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì vẫn chưa biết cách ứng biến. A Lý nhìn thấy vậy thì nói lớn:

- Thả tôi ở đây được rồi, anh làm ơn quay lại cứu Thánh Nữ với.

Bác nghiêm mắt nhìn anh ta nói:

- Thời gian quay lại rồi đi tiếp đủ để chúng bắt kịp chúng ta, anh muốn chết một người hay chết cả ba?

A Lý cũng biết thời gian gấp gáp không thể vì một người mà hại chết cả bản thân và Bác, nhưng đôi mắt anh ta ánh lên vẻ kiên quyết:

- Đã vậy, tôi phải quay lại cứu Thánh Nữ, có chết cũng phải chết cùng cô ấy, anh đi đi, tôi không trách anh đâu,

Nói rồi anh ta đẩy Bác ra rồi quay người lại, định chạy về sau cứu Diệu Liên nhưng mới đi được vài bước đã bị một bàn tay nắm vai lại, A Lý quay lại về phía sau thi thấy Bác đang ra hiệu cho anh ta chạy về phía trước. Bác nói:

- Cậu cứ đi trước, để tôi cứu cô ta.

- Thật, anh đang nói thật?

Bác quay người chạy ngay về phía sau để cứu Diệu Liên, A Lý cũng ráng sức gắng gượng nhấc từng bước chân về hướng của ngôi miếu kia. Bác chạy tới chỗ Diệu Liên thì thấy biển dung nham đã cách không còn xa nữa. Bác ước chừng chỉ có hai mươi giây để giải quyết đám cát đen đang bám lấy chân cô ta. Bác ngồi xuống, rồi nắm lấy chân của Diệu Liên thì cô ta kêu lên rồi lấy cây đàn đánh vào người Bác. Bác bị đánh trúng nén đau đớn, cô ấy kêu lên:

- Anh anh làm trò gì vậy hả?

Bác rút ra một cây ngân châm đâm vào người cô ta rồi lấy một mảnh vải nhét vào miệng khiến Diệu Liên không thể nói được, chỉ phát ra những âm thanh ú ớ tức giận. Bác đã không còn thời gian nên dùng chỗ đang chảy máu đang rịn ra rồi đè mạnh xuống cánh tay đen đó, ngay lập tức những dòng cát từ đó rã ra rồi tan xuống dưới khe nứt kia, chớp lấy thời cơ Bác nhấc Diệu Liên đặt lên vai rồi dốc sức bỏ chạy về phía ngôi miếu. Diệu Liên trên lưng Bác đầy tức giận, cô ta liên tục dùng pháp ấn đánh vào lưng Bác, miệng phát ra những âm thanh mà khi nói sẽ là tiếng chửi rủa, nhưng Vác chỉ gằn giọng, giọng nói đầy lạnh tanh mùi máu:

- Câm mồm, và nằm yên đó, nhúc nhích thì chết.

Diệu Liên cảm nhận Bác đang nói là thật, và toàn thân của Bác tạo ra một loại áp lực rất đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy không còn ý chí phản khản lại. Diệu Liên ngừng lại rồi nằm yên trên lưng Bác, cả hai đang chạy về phía ngôi miếu kia, A Lý đã cố gắng tới được trước cửa miếu, và quay lại nhìn về phía cả hai mà lòng còn nóng hơn cả dung nham đang đuổi theo phía sau kia.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.