Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 51

Tiểu thuyết gốc · 2288 chữ

Một hồi sau khi những âm thanh và dư chấn dần yên tĩnh lại, hai người Xích Văn Vũ và Thi Vương cũng hiện ra, Xích Văn Vũ đã bị thương nhiều ở khắp người, còn Thi Vương cũng không khá hơn là mấy, hắn ta cũng bị muôn vàn vết thương khắp người. Từ người của Thi Vương hiện ra một quỷ hồn đã bị xóa linh trí, nó mở miệng nói với Xích Văn Vũ:

- Tại sao, mày học được pháp thuật của Hải Tộc, còn lớp da đó nữa?

Xích Văn Vũ đương nhiên sẽ không nói ra bí mật của mình, thực ra ông ta và người anh là Xích Văn Cung là hai anh em cùng mẹ khác cha. Khi còn nhỏ trong một lần lén vào cấm địa nhốt các yêu ma quỷ quái thì do bất cẩn nên Xích Văn Vũ bị trúng độc do yêu tinh gây ra, yêu độc ngấm vào tới gần xương tủy cần lọc máu để sống, và cần một lượng máu lớn để thay cho máu bị đưa ra ngoài. Trùng hợp người anh của ông ta lại có nhóm máu trùng với mình nên đã vô tình đưa máu của Xích Văn Cung vào người. Từ đó, Xích Văn Vũ tuy là người thường nhưng có được một chút pháp thuật và hải khí của Giao Long, cũng như lớp vảy trên người, nhưng không thể hóa thành Giao Long như Xích Văn Cung được. Đây là việc mà gây bao nhiêu trăn trở và từ đó dòng Tộc Xích cũng đã có ý định tìm những người cùng nhóm máu với Xích Văn Cung để đưa vào người, hợp thức hóa việc có được thể trạng của Giao Long và học được cả pháp thuật và diễn biến khí tức của hải tộc Giao Long, còn việc này tiến tới đâu, thành công nhiều hay thất bại ít thì vẫn là bí mật. Thi Vương nhìn Xích Văn Vũ một lần nữa rồi, khẽ quay người bỏ đi, hắn ta biết đánh nữa cũng không có lợi lộc gì, quỷ hồn lên tiếng:

- Hẹn một ngày nào đó, ta với ngươi sẽ phân cao thấp lần nữa.

Nói rồi hắn ta chìm vào trong bóng tối dưới lòng đất, Xích Văn Vũ chờ hắn đi khỏi lần nữa thì mới quay lại nhìn về phía của hai người kia. Lúc này Từ đã dần chiếm được ưu thế, ép con trâu kia phải chịu ngoan ngoãn ở lại bên trong. Anh ta từ từ thu lại Bình Vu Bát, nhìn vào bên trong sẽ nhìn thấy ba chấm sáng khác màu đang lơ lửng bên trong. Từ nói:

- Để tôi thu nó về rồi thuần phục dần dần.

Xích Văn Vũ hiểu ý cười nói:

- Cậu cũng có tham vọng lớn đấy, cẩn thận nó là đồ không phải muốn ngự là được đâu.

Đô Lương lúc này cũng mệt nhọc đứng dậy, anh ta đã chống đỡ đủ lâu cho hai người kia có thời gian giải quyết mọi chuyện. Đô Lương nói:

- Hai người lại gần đây xem chuyện gì đi.

Hai người kia tới gần thì nhìn thấy bên dưới trận pháp này là những đường rãnh nông độ một bàn tay người, chúng đang chìm sâu vào trong lòng đất như có một lực lượng nào đang làm lấy. Cả ba nhìn nhau rồi lắc đầu vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, Xích Văn Vũ khẽ dùng chút pháp lực thả vào đường rãnh đó thì nhận ra pháp lực của mình bị đẩy bật trở lại, như không chấp thuận. Xích Văn Vũ nói:

- Ngũ Kỳ Đồ đã bị phá, thứ này chắc là tàn dư của nó, là căn cơ của trận pháp, bỏ đi, đừng cưỡng ép phá nó mà ảnh hưởng mọi chuyện.

Hai người gật đầu rồi cả ba rời đi mà không hề hay biết rằng, những đường rãnh đó đang dẫn tới nơi mà người đàn ông ĐẾ CA đang rục rịch thức tỉnh. Toàn bộ nơi này trước kia là lăng mộ của một tồn tại cực kỳ đáng sợ, phải dùng đến tên làm từ vuốt của Kim Quy mới diệt được, dưới trướng của hắn ta là vô số các yêu ma quỷ quái, chúng chịu cam phận đi xuống đây trở thành lớp bảo vệ giấc ngủ cho chủ nhân. Và năm xưa, Lý Thường Kiệt đã tương kế tựu kế, dùng chính nơi an nghỉ của ĐẾ CA để chôn cất kho tàng Ung Châu, vừa bảo vệ kho tàng khong bị cướp phá, vừa được một lớp bảo vệ cực kỳ dày đặc và vững mạnh canh gác. Và vào những năm cuối đời của mình, vào cuối triều Lý, vua Lý Huệ Tông biết được dã tâm của Trần Thủ Độ nên đã âm thầm chuyển hai miếng Ô Nha Kỳ Nam tới đây để cất giấu, không để cho Trần Thủ Độ chiếm được, Nhưng tại sao nhà Trần và các triều đại phía sau vẫn không đả động gì đến kho tàng này thì vẫn còn là một điều bí ẩn, nó liên quan tới thần linh và những tai kiếp theo dòng lịch sử buông xuống lần lượt. Quay trở lại với Bác và mọi người đang đứng trước cánh cổng dẫn vào kho tàng Ung Châu, cả nhóm đang ngồi nghỉ lấy sức lực và ăn chút lương thực, Bảy Ếch nói:

- Lương thực và nước uống gần hết rồi mọi người.

Ông Tường nói:

- Trong khi chờ đợi thì nên đi tìm kiếm thêm lương thực và nước uống, không nên chủ quan, chúng ta chỉ mới vượt qua lớp ngoài của kho tàng mà đã tốn quá nhiều thời gian, còn vào bên trong thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nữa thì vẫn chưa biết.

Bảy Ếch nói:

- Nhưng mà bác coi, quanh đầy toàn là đá thì kiếm gì ăn bây giờ, còn đang ở dưới lòng đất nữa.

Ngay lúc này thì ở phía xa xa, từ một lối ra ở trên vách đá hàng loạt các luồng pháp lực đang dao động. Bác và Tuệ Linh quay lại nhìn thì thấy ngay một loạt các bóng đen đang từ đó đi ra, hướng thẳng về phía của mọi người. Bác nhìn bọn chúng rồi nói với mọi người:

- Chuẩn bị đi, bọn này không đơn giản đâu.

Từ phía xa đi tới gần thì mới nhận ra đó là liên minh của ba thế lực Yêu Tinh, Quỷ Hồn và Ma Cà Rồng, bọn chúng đều tỏ vẻ mệt mỏi và sắc mặt đều kém đi rất nhiều. Chứng tỏ chúng cũng gặp những thứ tương tự mà Bác và mọi người đã gặp phải. Một tên nhìn thấy nhóm của Bác thì hai mắt sáng lên, hắn gầm gừ:

- Thịt người, thịt người, tao phải ăn chúng nó để thỏa cơn đói.

Hắn ta là một kẻ cao lớn, răng ở miệng nhô ra và khắp thân hình hắn là một màu đen với những sợi lông cứng ngắc. Hắn bất chấp lao lên về phía của cả nhóm, miệng chảy dãi như người bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy đồ ăn, người hắn cũng bộc phát ra yêu khí. Bác nhìn thấy thì nói:

- Ếch, chuẩn bị đồ làm thịt đi, có lộc ăn rồi.

Bảy Ếch nhìn về phía Bác khó hiểu, Bác nhanh chóng lấy ra cây sáo xương rồi đứng chờ tên cao to kia lao tới. Hắn ta tung ra một nắm đấm về Bác. Bác vội lách sang một bên rồi luồn vào phía bên hông của hắn. Cây sáo xương trong tay Bác nhanh chóng vụt ngang vào người hắn, hắn ta gào lên đau đớn:

- AAAA!!!

Những tên phía sau nói lớn:

- Ô Trư cẩn thận đó.

Hắn quay lại nhìn Bác rồi há miệng định cắn lấy, nhưng Bác đã nhét vào đó một lá bùa rồi chỉ vào đó, lá bùa bốc khói xanh khiến mặt hắn xanh đen lại:

- Mẹ kiếp là độc.

Hắn ta đã quá tức giận, lỗ mũi bắt đầu thở ra những làn sương trắng xóa, cơ ngực cũng phập phồng lên xuống. Rồi cả người hắn hóa thành một con lợn rừng đen, to như một con voi. Nó lắc đầu gầm rú, rồi húc thẳng về phía của Bác, hai cặp răng nanh của nó nhô ra to như cặp sừng trâu. Bác nhìn nó rồi bật cười:

- Ấu Trĩ.

Nói rồi Bác ném về nó một nắm bột màu đen, nắm bột đen đó rơi xuống người của con lợn rừng kia thì nhanh chóng hòa vào người. Nó đang hùng hổ lao tới thì bỗng mất đà, chân khuỵu xuống ngã trượt dài về phía trước, cả thân hình đồ sộ của nó dừng trước Bác vài mét. Bác nói:

- Độc cổn nhã của ta là thứ độc dùng để khắc bọn mãnh thú chúng mày. Thứ lợn tinh như mày tao giết nhiều lắm rồi, nhưng hôm nay tao sẽ không giết mày đâu – Bác vuốt ve nó- Bảy Ếch đem dao lại đây, thích chỗ nào cắt chỗ đó.

Bảy Ếch nghe vậy thì gật gù, vội lấy ngay con dao đi rừng sắc bén ra rồi chạy tới,:

- Khà khà, là mày tự chạy tới đó, ông không bắt mày đâu.

Nói rồi anh ta vung dao chém phăng một miếng thịt lớn rơi xuống, anh ta lại chém thêm vài miếng nửa rồi nói đã đủ. Đám đồng bọn của con lợn tinh này định lao tới cản thì Tuệ Linh chắn ngang phía trước, pháp thân Thần Naga chín đầu mơ hồ hiện ra sau lưng cô. Trong tay Tuệ Linh cũng cầm sẵn chước viêm, đám kia nhìn thấy liền hiểu Tuệ Linh là kẻ không phải muốn đánh là được. Huống gì chúng chỉ là tạm thời liên minh với nhau, vẫn chưa phải ruột thịt thân thiết. Con heo kia bị xẻo đi vài miếng thịt thì rú lên đau đớn. nó hiện lại hình người, rồi lăn lộn dưới đất:

- Thằng khốn kia, đưa thuốc giải cho ta mau.

Bác khẽ ngồi xuống rồi điểm vào trán nó, kéo ra một luồng khí đen rồi biến mất. Bác vỗ nhẹ vào đầu nó.

- Lần sau tao không cắt thịt của mày nữa đâu, mà là nấu mày lên nguyên con đó. Đi đi.

Đôi mắt Bác bỗng chốc trộn lẫn giữa hai màu đỏ đen rồi trở lại bình thường, hắn ta sợ hãi vội bò rồi chạy về phía đồng bọn. Đám kia cũng biết đây là nhóm mình không nên đụng tới, nhưng Bác vẫn để ý trong đám kia vẫn có hai kẻ mà cần đề phòng. Một tên thanh niên khuôn mặt lạnh toát, xám xịt, là quỷ hồn, giữa trán là ba chấm đỏ, và một cô gái cực kỳ xinh đẹp, là người của ma cà rồng. Bác bỏ đi rồi quay lại chỗ của Bảy Ếch.

Bác nói:

- Thứ thịt này cần sử lý qua, thanh lọc hết yêu khí và dã khí trong nó rồi mới ăn được.

Bác đưa tay điểm vào miếng thịt rồi khẽ hút ra những yêu khí có trong đó, Bác lấy một lọ nước rồi đổ vào đó. Bác lấy thêm ít thứ thuốc trong túi rồi trộn lại rắc đều lên đó, từ đó chảy ra một thứ nước như máu bầm đen đặc, rất ghê gớm. Bác nhìn rồi nói:

- Giờ ăn được rồi đó.

Bảy Ếch nghe vậy thì mừng rỡ, anh ta chạy đi nhặt những bụi rễ cây khô dưới đất rồi các khúc rễ to mọc chen vào nhau rồi mang về nhóm lửa. Đứa bé Nguyễn Khổng lúc này cũng tỉnh lại, nó ngủ trong tay của ông Tường, mới tỉnh giấc đã kêu:

- Mẹ Mẹ.

Rồi òa khóc, Bác đành bế nó rồi dỗ. Nghe mùi thịt nướng thì nó ngoảnh đầu lại chỉ vào đó rồi bập bẹ:

- Thịt, Thịt.

Bác ngạc nhiên nhìn nó hỏi con ăn được sao, đứa bé gật gật cái đầu, Bác cũng biết nó không phải là người thường nên lấy một ít thịt như hạt gạo đút vào thì nó ăn rồi nuốt, thèm thuồng nhìn tiếp. Bác cũng phải kinh ngạc vì sức ăn của nó, một miếng thịt to phải hai người ăn mới hết mà đứa bé này đã ăn sạch. Bảy Ếch tới gần vỗ vào bụng nó, như không tin tưởng,:

- Bụng nó bé tí thế này mà ăn kinh vậy?

Bác quay đầu lại nhìn tên lợn tinh khi nãy với ánh mắt quái dị, hắn ta vội nấp đi ngay. Sau một hồi ăn thịt và lấy thịt hong khô bỏ vào balo để dành, thì Bác và mọi người tới một góc rồi ngồi nghỉ vào đó. Bác lúc này khẽ lấy ra mặt nạ Cỗm của mình, thứ pháp khí mà bác đã luyện đã lâu mà vẫn chưa được sử dụng. Bác đeo nó lên mặt, mặt nạ Cỗm của Bác có hai màu đỏ đen hòa vào nhau, tăng thêm sự ma mị cho mặt Bác, nhưng không ai biết rằng, khuôn mặt Bác đang dần nổi lên những luồng khí, gân đỏ và đen. Bác đã quay trở lại và chính thức là Hai Cổ. Bác khi xưa quen đeo mặt nạ, nhưng khi về Việt Nam đã cất nó đi một thời gian. Mặt nạ Cỗm, thứ mà sẽ gắn liền với danh tiếng của Bác sau này.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.