Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 62

Tiểu thuyết gốc · 1602 chữ

Bả Ếch đi tới cái cuối cùng thì thấy một dòng chữ khắc lên đá, anh ta nói:

- Chỗ này có chữ gì này mọi người.

Ba người tới đó xem thế nào, cô Nhi dùng chổi nhỏ phủi đi lớp bụi rồi cẩn thận quan sát, sau một hồi phân tích cô thất kinh nói:

- Đây là đội thánh dực quân quân trong lời đồn sao

Bác nghe xong thì quay người lại nhìn đám xác ướp rồi nói:

- Nhi, cô nói rõ xem nào?

Nhi lật một cuốn sổ rồi ghi chép vào đó vài điều rồi nói:

- Đây là đội quân bảo vệ vua và hoàng tộc, họ thường là tội phạm chịu chết hoặc những đứa trẻ, họ vì đội ơn vua ban cho một cuộc sống mới mà trung thành tuyệt đối với vua, nhưng trong sử sách rất ít ghi chép về họ

Bác trầm ngâm rồi đi tới gần các xác ướp rồi dùng tay đặt lên đó rồi thầm niệm chú, sau một hồi vẫn không có phản ứng thì bác mới ngừng lại, bác nói:

- Những xác ướp này khi bị ướp xác là khi còn sống, là họ cam tâm tình nguyện cho người ta ướp xác và bị pháp sư cao tay đặt trù chú lên đó khiến cho những pháp sư khác có ý lợi dụng hay muốn điều khiển đội quân này thì coi như bị trù chú đó phản phép mà chết, còn nữa các xác ướp này không đơn giản như vậy đâu, chỉ cần mở lớp vải này thì sẽ có một thứ vô cùng đáng sợ chờ đón.

Bảy Ếch nói:

- Là gì vậy anh, đừng nói mấy cái xác ướp này sống lại rồi vồ người.

Bác chỉ vào ngực của xác ướp rồi nói:

- Không phải, nó là thứ khác, pháp sư gọi đó là lời nguyền, người bị dính lời nguyền thì coi như cầm chắc cái chết

Duy cũng lên tiếng:

- Tôi cũng từng nghe những vụ đại loại như thế này.

Cô Nhi cũng lên tiếng:

- Nơi này gần viện nghiên cứu kia thì chắc chắn đã bị phát hiện nhưng tại sao những xác ướp này vẫn còn nguyên vẹn thì tôi cũng chịu

Một hồi sau không tìm kiếm được các manh mối quan trọng, cả nhóm lại tiến về phía trước. Đường hầm này nối dài gần như không thấy được lối ra. Bảy Ếch đi phía trước nói:

- Có khi nào chúng ta đi qua tới âm ty không, nghe nói âm ty ở dưới đất.

Bác phì cười:

- Chả có cõi nào dưới lòng đất đâu, chỉ là quan niệm trời đất của người xưa thôi. Thế giới người sống và người chết giống như một đồng xu có hai mặt thôi

Chợt Bảy Ếch dẫm lên thứ gì đó, anh ta giở cái giày lên rồi nói:

- Gì thế này hả trời?

Ánh đèn pin rọi lên thì thấy lấm từng những chấm đen giống như bùn, nhưng có mùi hôi và khai, Duy nhìn thấy thì nói:

- Hình như là phân dơi!

- Phân dơi sao?

Bảy Ếch nhìn lên trên thì thấy những khuôn mặt như người chết, như nhỏ chỉ bằng cái nồi niêu đất, chúng bị ánh đèn pin soi vào mặt thì đôi mắt híp lại rồi cái miệng chúng mở ra, những tiếng kêu chói tai và chúng bắt đầu bay xuống ập vào cả nhóm. Cô Nhi hoảng hồn quơ tay lia lịa nhằm xua chúng đi, còn Duy thì nhanh tay lấy cây đuốc trong balo rồi lấy bật lửa châm lên, anh ta huơ qua huơ lại nhằm đuổi chúng đi, những móng vuốt và răng nhọn của chúng cào và cấu làm người của cả nhóm xuất hiện những vết thương chằn chịt bác nói:

- Chạy thôi.

Cả nhóm ý thức được nếu còn ở lại thì coi như bị đám dơi này cào xé đến chết, bác nói:

- Ba người đi trước đi

Bảy Ếch mở đường, anh ta lấy con dao rừng rồi chém về phía trước, cô Nhi thì chạy ngay phía sau, còn Duy thì bọc hậu, bác lấy con dao rồi cắt đầu ngón tay, bác dùng máu của mình vẩy lên đám dơi rồi đi theo ba người kia, khi tu luyện đến vu hãn thì máu của bác đã trở thành thứ kịch độc, dính vào thì chỉ có chết, không những có tính khắc tà ma mà còn có mức nguy hiểm với người thường, bác nói cả nhóm đi trước vì không muốn dính phải thứ máu này. Đây coi như thứ vừa hại vừa lợi, nhưng cũng vì thứ này mà vu hãn bị người đời xa lánh, lo sợ khi tiếp xúc với người đó thì sợ bị trúng độc. Đám dơi bị máu của bác vẩy trúng thì lập tức một đám lớn rơi xuống đất, chúng khô héo lại rồi chết như bị chết khô, đám dơi thấy vậy thì hơi e dè rồi vì cơn đói chúng lại tiếp tục đuổi theo. Cả nhóm chạy theo hang động này, hang động này như một mê cung, cứ gặp ngã nào lại đâm vào đó mà chạy, chợt Bảy Ếch nói:" phía trước có cái lỗ nhỏ vừa người chui vào" cả nhóm ai nghe xong cũng hiểu ý, cô Nhi chui vào trước, Bảy Ếch vào sau, Duy chờ hai người họ vào thì mới tới mình, bác chặn đám dơi đó đằng sau, bác lại cắt máu vẩy lên đám dơi đó, lần này chúng hung hăng hơn,mặc dù đã bị chết mất một mảng lớn nhưng chúng vẫn ồ ạt kéo tới, khi thấy Duy vừa chui vào thì bác cũng ngay lập tức vào cái lỗ đó, vào được bên trong, Duy à Bảy Ếch cùng đẩy một tảng đá lớn bịt cái lỗ đó lại, sau khi cắt đuôi được đám dơi thì cả nhóm đứng thở hổn hển, Bảy Ếch nói:

- Mẹ kiếp, mệt thiệt, mà đám dơi đó sao to và ghê vậy.

Duy quay lại đằng sau rồi nói:

- Đó là dơi mặt người,, chúng là loại ăn thịt và sống ở các hang động sâu dưới lòng đất, bị chúng vây thì chỉ có chết, móng và răng của chúng rất sắc, mọi người mau sử lý vết thương đi, nước bọt của dơi mặt người gây nhiễm trùng cao đó.

Bác nhìn lấy cái hộp cứu thương trong balo rồi lấy băng và thuốc sát trùng cho cả nhóm, cô Nhi tới gần bác nói:

- Để tôi sát trùng cho anh cho.

Bác chỉ nói:

- Tôi không sao, người cô nhiều vết thương cứ xử lý trước còn để tôi.

Một lúc sau, bác đứng dậy và theo thói quen lấy bao thuốc ở túi, nhưng không thấy đâu, bác nghĩ chắc là rơi ở đâu đó cũng nên, Bảy Ếch cũng theo thói quen là đi lục lọi xung quang xem có gì đáng giá không, anh ta vừa đi vừa nói:

- Chả có cái cóc khô gì có giá trị cho ông lấy.

Nơi mà cả nhóm đang trốn là một không gian rộng và cao, dưới đất toàn lá đá vụn và tảng lớn, chợt bác ngửi được mùi gì đấy, bác nói:

- Ếch, mày đừng động đậy, đứng yên đó

Ba người kia sững người nhìn bác, chỉ thấy bác đang lấy ra một con dao, bác cầm nó rồi yên lặng tiến lại gần, Bảy Ếch đứng yên người rồi nuốt từng ngụm nước bọt. Bác vung dao lên, một đường chém ngọt đi mạnh xuống, tiếng dao cắt vào thịt phát lên một thứ tròn và to như quả dừa rơi xuống, hai người kia sững sốt nhìn bác, Bảy Ếch cũng nghe thấy tiếng rơi, anh ta nói:

- Có gì vậy anh?

Bác cúi xuống nhặt lên một thứ rồi nói:

- Mày tự xem đi.

Hai người kia cũng tới xem thứ trong tay bác, dưới ánh đèn pin, một con nhện lớn như quả dừa và có màu trắng chấm đỏ, nó bị bác chém rơi nửa người. Bác nói:

- Đây là loại nhện ôm xác, chúng rất độc, chỉ với một vết cắn cũng đủ chết năm người lớn rồi, chúng thường sống với nhện mẹ, nhện con bám trên lưng và tập tính là hay ôm xác con mồi kể cả khi ăn xong

Bảy Ếch quẹt mồ hôi, nói:

- Hù chết em rồi anh Cổ ơi, lần sau anh cứ nói em, để em xử lý nó.

Mặt bác nghiêm trọng nói:

- Đó không phải là vấn đề, mà là ở chỗ cái nơi này.

Duy nghe bác nói xong thì liên tiếng:

- Ý anh là cái hang này ổ của một con nhện ôm xác đang nuôi con.

Bác gật đầu, cô Nhi nghe tới nhện thì hơi tái mặt lại. Vừa nói xong thì từ phía bên kia, tiếng lách cách vang lên, đó lá tiếng chân vỗ lên vách đá, một mùi hôi và tanh nồng nặc, bác lấy từ trong túi một lọ gỗ rồi đổ chất lỏng lên cái xác của nhện con, nó như bị phân hủy ngay lập tức. Cả nhóm nhanh chóng nấp vào một tảng đá lớn gần đó, một thứ gì đó to lớn đang chui vào cái hang này, nhện mẹ đã đi vào hang

Chợt nó ngửi được thứ gì đó, sau đó là một tiếng rít lớn đầy giận dữ, Duy nói:

- Mau rút lui khỏi đây thôi.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.