Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 53

Tiểu thuyết gốc · 1183 chữ

Ngày la hầu ăn trăng đã đến gần, Bảy Ếch đã tỉnh dậy và có thể vận động, ăn uống, anh ta hồi phục rất mau. Bác tới thăm và nói:

- Ráng ăn thêm chút, uống nhiều thuốc là sớm bình thường lại ngay

Ông Tường cũng nói:

- Trai tráng thì không cần lo, hồi ở tuổi mày thì bác sốt rét rừng hơn một tuần mà vẫn đi hành quân được thì mày sớm khỏe lại thôi, cứ tin ở bác

Tuệ Linh cũng nấu một cho anh ta một bát cháo thịt và rau rừng nói: " ăn đi cho nó còn nóng ", còn Thiềm Thừ thì cũng quan tâm, nó tha ở đâu một đống cây thuốc, toàn là thuốc bổ, nó chỉ vào đống cây xanh mơn mởn với ý ăn đi cho còn tươi. Bác vỗ đầu nó:

- Về cho Ếch nó có yên tĩnh nghỉ ngơi.

Bác bắt lấy Thiềm Thừ rồi bỏ nó vào túi, bác cũng không yên tâm lắm với cu cậu này, suốt ngay chạy tới chạy lui, có ngày cũng gặp chuyện. Chợt từ bên ngoài có người chạy vào nói:

- Mọi người có chuyện rồi, máy bay quân sự chở chuyện gia của Liên Xô đi qua đây đã gặp sự cố, đã rơi các vị trí chúng ta 10km,

Nghe tới đây thì ai nấy đều lo lắng:

- Thương vong làm sao, đã có ai đến đó chưa

- Chúng ta là đơn vị gần nhất nên nhận lệnh đến hiện trường

Ông Tường nói:

- Thành lập ngay một đội cứu hộ gồm 20 người đến ngay hiện trường, mọi người khẩn trương

Sau 15 phút thì một đội cứu hộ đã lên đường tới hiện trường máy bay rơi. Một đoàn 20 gồm ông Tường, Bác, Bách Việt và 17 người khác nữa. Cả đoàn vượt 10km đường rừng, khó khăn chồng chất khi trời bắt đầu đổ mưa, những con vắt rừng đu bám đầy trên lá cây, những vách đá khó khăn đi qua, những thác suối phải lội qua, biết là nguy hiểm nhưng vẫn phải vượt qua. Cả đoàn qua nhiều thời gian trong rừng thì cũng tới được nói máy bay bị rơi. Nơi đó là một cái thung lung thấp nằm sâu vào núi, tới trước hiện trường thì một cảnh tượng khó quên ập vào mặt mọi người. Xác máy bay rơi vãi xung quanh, mùi của xăng dầu bốc cháy, đan xen vào đó là mùi của thịt người bị cháy khét, những thi thể cháy đen thui, co quắp và không nguyên vẹn nằm trên mặt đất. Ông Tường nói:

- Mọi người mau chia nhau ra xem có ai còn sống sót không.

Nhưng với kinh nghiệm dày dạn của một đại đội trưởng bộ binh thì ông biết tỉ lệ sống sót của một vụ rơi máy bay thì gần như bằng không, nhưng ông vẫn ôm tia may mắn nào đó. Mười người tách ra chia nhau tìm người còn sống sót xung quanh. Những người khác bắt đầu kéo những thi thể cháy đen ra khỏi máy bay, rồi dùng bọc ni lỏng bọc họ lại, những người làm việc với tâm trạng nặng nề, trải qua một tiếng đồng hồ thì thu thập được bảy xác chết, từ hình dáng thì lờ mờ đoán ra có bốn người Liên Xô và ba người Việt Nam. Ông Tường nhìn bảy thi thể rồi hít một hơi thở thật sau:

- Ba người có chuyên môn về máy bay thì tìm cho hộp đen của máy bay, không tìm thấy thì mở rộng ra tìm, phải làm cho đúng quy củ

Bác nhìn Bách Việt đang đứng trước mấy cái thi thể rồi nói:

- Cậu có thấy lạ không?

Bách Việt cũng nói:

- Máy bay gặp sự cố rơi gần ngay chỗ chúng ta đang khai quật, không phải là trùng hợp đâu

Bác lấy một bao thuốc lá rồi ngồi vào tán cây, châm một điếu rồi bác nói:

- Trường hợp này tôi nghi ngờ, máy bay bị ảnh hưởng bởi lực lượng vô hình, nhưng chỉ là suy đoán, loại máy bay quân sự này rất khó bị rơi một cách oan uổng vậy được

Bách Việt cũng nói tiếp:

- Nếu đúng là như vậy thì chắc chắn sẽ có các vụ tương tự, chúng ta chỉ cần lật hồ sơ là biết ngay thôi

Chợt một người chạy vào, trên tay là một bức hình người Liên Xô chụp với một người phụ nữ và một đứa bé gái, sau có vài dòng chữ, ai cũng đoán đó là ảnh chụp gia đỉnh của người bị nạn, ông Tường cầm lấy rồi cho vào một cái túi đỏ, cẩn thận gói lại, Bách Việt nói:

- Anh có thấy linh hồn nào ở gần đây không?

Bác cũng đang thắc mắc tại sao vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ linh hồn xung quanh đây, bác nói:

- Đúng là có điểm đáng nghi, khi con người chết họ vẫn chưa xác định mình đã chết, vẫn khăng khăng mình vẫn cón sống, cứ lập đi lập lại các hành động khi còn sống. Nhưng hiện trường lại không thấy bất cứ một linh hồn nào.

Bách Việt lấy từ trong người một cái gương rồi chiếu nó xung quanh, sau một hồi anh ta lắc đầu nhìn bác, bác cũng lấy cái la bàn đồng của mình rồi lấy một ít máu trên lá cây bôi lên mũi kim, bác kết pháp quyết chỉ vào nó rồi đọc chú. La bàn cũng không hề quay mà đứng yên, bác hít một hơi thở sâu rồi nói:

- Nếu không có thì chỉ có hai trường hợp, thứ nhất là họ đã về cõi chết của mình, thứ hai là họ đã gặp chuyện, tồi tệ có thể đã bị bắt mất hồn phách.

Bách Việt đưa tay lau nước mưa trên trán rồi quay lại nhìn:

- Cũng có thể là họ bị bắt mất hồn nhưng ai làm, lý do là gì?

Bác cũng im lặng không nói gì. Hơn hai giờ sau thì có một đoàn cứu trợ từ chỗ đóng quân gần đó và một đoàn từ Hà Nội lên, công tác được triển khai, bước đầu xác minh danh tính từng người và số lượng, cái kết đau lòng đã đến, trên máy bay có bảy người, đồng nghĩa với việc họ chết sạch,không có ai sống sót. Hộp đen của máy bay đã được tìm thấy và được đưa về Hà Nội để điều tra rõ sự việc. Hôm đó là một ngày tồi tệ, khi về đến khu trại thì ai nấy đều không nói gì mà trở về lều của mình. Bác về lều, đi tắm rồi nằm lên giường, bác gác tay lên trán rồi suy nghĩ:

- Mọi chuyện càng lúc càng tệ, có quá nhiều chuyện xảy ra, liệu có thêm ai phải mất mạng nữa không?

Mải với suy nghĩ, bác chìm vào giấc ngủ say lúc nào không hay.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.