Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 50

Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

Bác đi về lều của mình rồi ngồi xuống giường, bác định nhập thiền nhưng bên ngoài có tiếng nói:

- Hai Cổ, anh có trong đó không?

Bác mở miệng nói:

- Vào đi

Từ bên ngoài, Bách Việt và Tuệ Linh đi vào. Bác nhìn hai người họ rồi nói:

- Cả hai ngồi đi, tôi lấy nước

Bách Việt ngồi xuống rồi nói:

- Không cần đâu anh Cổ, tôi chỉ muốn nói là anh làm việc nên suy nghĩ trước sau. Việc hôm nay anh đã hơi quá rồi.

Tuệ Linh góp lời:

- Ông xưa nay bình tĩnh, sao lại đi gây sự với thần linh chi. Thần linh có thần vị, được các bậc tiên đế và trời đất công nhận, dù ông có pháp lực cao như trời, sâu hơn biển cũng bị trách phạt.

Bác rót một chén trà rồi tự uống, bác cầm chén trà rồi lắc đầu:

- Chuyện hôm nay đã xong, nếu hai người không có chuyện gì khác thì thì rời khỏi đây đi. Tôi sắp nhập định tu luyện, không muốn bị ảnh hưởng

Bách Việt nhìn Tuệ Linh rồi ra hiệu rời đi, Bách Việt trước khi đi nhìn bác rồi lắc đầu. Bác đã ngồi trên giường, bắt đầu hồi phục pháp lực đã tiêu hao. Cứ thế đến khi nửa đêm, khi mọi người đã ngủ say thì bác mở mắt rồi bước xuống giường hướng thẳng đến lều của Bảy Ếch. Bác đi vào trong thì thấy anh ta đang nằm trên giường, nhìn sắc mặt thì đã khỏe nhưng còn yếu, chắc phải nghỉ ngơi tầm ba ngày nữa mới ổn. Bác đi tới nhìn anh ta rồi đặt bàn tay lên mi tâm rồi lẩm nhẩm đọc chú, Thiềm Thừ nằm cạnh nhìn bác, nó khó hiểu, lắc cái đầu. Trán của Bảy Ếch khẽ có những luồng không khi vặn vẹo đi vào trong, bác ngừng lại rồi nói nhỏ:

- Cái thằng này, làm gì cũng vậy, nóng vội như lửa, còn giữ mạng để hưởng phúc nữa,

Bác quay người đi khỏi cái lều, không một ai hay biết. Sáng hôm sau, người thanh niên được gọi thẳng đến để điều tra, anh ta có vẻ hơi sợ hãi, không muốn hợp tác nhưng sau một hồi thì bắt đầu khai ra mọi chuyện. Ông Tường đứng bên ngoài cẩn thận lấy bút ghi lại những điểm mấu chốt, Bách Việt nhìn rồi nói:

- Bác không cần làm vậy đâu, mọi chuyện đã có đội hỏi cung lo rồi

Ông Tường nói:

- Thói quen thôi cháu, từ khi còn trong chiến trường, bác đã có thói quen ghi lại mọi chuyện quan trọng rồi

Bác đi tới nhìn vào trong rồi nói:

- Thế nào rồi, đã khai thác được gì chưa?

Bách Việt nhìn bác nói:

- Anh ta vào một tuần trước đã đi sửa đường dây liên lạc, đi qua bản kia thì có ghé qua rồi gặp cô gái kia. Cả hai nhanh chóng nảy nở tình cảm, thường chờ lúc rảnh rỗi thì gặp nhau. Tôi đã dò xét cả người anh ta, quả thật không phải là bị mê hoặc, mà là anh ta quả thật có tình cảm với cô ta.

Bác đi vào trong nhìn anh thanh niên đang ngồi trong phòng, bác ngồi xuống nhìn anh ta rồi từ từ rót cho anh ta chén nước rồi nói:

- Chào cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu vài câu hỏi. Không gây khó dễ hay có ý xấu, mong cậu hợp tác.

Người thanh niên nhìn bác rồi ngập ngừng:

- Những gì tôi biết đã nói hết rồi,

Bác lắc đầu:

- Không, tôi hỏi cậu:" Người yêu cậu là ma cà rồng, có thể làm hại cho cậu ", cậu có biết điều này không

Nghe tới đây, anh thanh niên có chút bất ngờ nhưng vẫn cúi đầu im lặng, bác nói tiếp:

- Tôi là pháp sư, tôi cho cậu biết giữa cậu và cô ta không thể có hôn nhân, chính xác là không thể có con được. Đó là có tội với cha mẹ, tổ tiên cậu. Thứ hai chuyện này nếu để các pháp sư biết được thì người chịu thiệt là cô ấy, cô ta sẽ bị đám pháp sư đó gán ghép tội mê hoặc, có ý làm hại cậu mà ra tay hàn phục, chưa kể là bị giết. Thứ ba, cậu ở gần cô ta thì sức khỏe sẽ càng ngày xấu đi, có thể bị khí xấu từ người cô ấy nhập thể mà chết. Hiện trạng bây giờ của cậu thế nào thì cậu tự biết.

Người thanh niên suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Ý tôi đã quyết, các người không ngăn tôi được đâu. Có chết cũng là số, các người không nói thì tôi cũng biết cô ấy là ma cà rồng, tôi và cô ấy đều yêu nhau, chẳng lẽ đều là chuyện sai trái.

Bác nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi nói:

- Hầy, cậu đã quyết thì tôi sẽ tôn trọng, cậu cầm lấy lá bùa này hộ thân, nếu có chuyện gì thì cứ xé nó, tôi biết sẽ tới ứng cứu. – bác từ trong túi lấy ra một lá bùa màu đỏ, có ba hàng chú văn và hai hình trấn bùa.

Người thanh niên cầm lấy lá bùa rồi bỏ vào túi áo, bác đi ra ngoài nhìn Bách Việt rồi lắc đầu bỏ đi, chợt bác giật mình, nhìn lên cành cây gần đó, thì thấy một con quạ mà bác đã từng gặp, bác kết ấn, đẩy mạnh về phía nó, con quạ lập tức bay mất, không quên để lại những tràng cười sằng sặc như người:

- Hé hé hé hé

Bác nghiêm mặt nhìn nó rồi nói:

- Quạ Âm Dương, thứ này chỉ có tên đó có thôi

Bách Việt cũng ra tới nơi chỗ cái cây nhìn về hướng con Quạ Âm Dương bay đi, anh ta vỗ đầu:

- Chết tiệt, lại để sơ hở cho bọn vật nuôi của pháp sư lẻn vào đây nghe trộm

Bác chắp tay để sau lưng rồi nói:

- Cần lập một đại trận nữa đi

Lúc này tại một ngôi nhà sàn, Thành Dương đang đứng trước một cái kính to tròn to bằng bàn tay và trên đó tái hiện lại những gì vừa xảy ra tại phòng tra hỏi, ông ta nhìn sang một cô gái xinh đẹp, y phục của người dân tộc, khắp người đó đeo trang sức bằng bạc, ông ta nói:

- Cô gái, tôi không có ác ý, chỉ là biết được có kẻ muốn ngăn cách chuyện tình cảm của cô và chàng trai kia. Tôi có ý muốn cứu anh ta ra khỏi đó thì cũng vô cách, cô xem nơi đó đi. Con muỗi cũng không lọt được, nói gì tới ta.

Cô gái nhìn vào tấm gương thấy người mình yêu đang bị bắt giam thì giận dữ, cô ta nhìn chằm chằm vào tấm gương hồi lâu rồi nói:

- Hừ, hừ, đám người đáng nguyền rủa,. Dám làm hại người ta yêu.

Cô ta định đi ra khỏi cửa thì Thành Dương nói:

- Cô muốn đi đâu, muốn cứu người ư,. HHAHAHA, cô vào đó chỉ có chết thôi, nơi đó có quân đội bảo vệ, lại có thêm pháp sư cao tay, khôn lên chứ. Ta có cách giúp cô.

Cô gái nhìn Thành Dương với đôi mắt trong, to tròn, giọng nói thanh thót, dễ nghe:

- Ông có cách gì

Thành Dương nói:

- Chẳng phải cô là ma cà rồng, cô chỉ cần nhờ người cùng tộc của mình, và các yêu ma xung quanh giúp một tay. Khi đó chuyện cứu anh ta cũng dễ như không?

Cô gái suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Sao ông lại giúp tôi

- Hahaha, ta thấy tội nghiệp, xuất phát từ lòng từ bi mà làm thôi. Cô đừng nghĩ ta có ý xấu. Còn muốn tin hay không, cô cứ nghĩ đi. Ta đi trước

Lão Thành Dương đưa tay lên, con Quạ Âm Dương từ ngoài bay vào đậu vào cánh tay, rồi lão ta ung dung bước ra khỏi ngôi nhà. Cô gái chờ lão ta đi khỏi thì đóng cửa lại rồi từ trên gác bếp lấy xuống một bọc vải, cô ta nhẹ nhàng lấy ra một cây sáo, có buộc vải đỏ ở đầu, và một cái vòng tay. Hai vật tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, thuần khiết. Cô gái cầm lấy cái vòng tay rồi đeo vào người, sau đó thì cầm cây sáo đi ra ngoài. Hướng thẳng vào rừng sâu, Còn lúc này, ở sâu dưới lòng đất, cỗ quan tài khổng lồ, được làm bằng vàng ròng, chạm khắc tinh xảo, bên trong một người đàn ông cỡ 30 tuổi đang nằm bên trong, trên đầu là hai chữ " ĐẾ CA ". Khắp người đàn ông không có chút thi khí, tử khí, nhìn vào giống như một người đang ngủ say, da thịt hồng hào, nhưng có khắc là trên ngực ông ta có một vết thương chí mạng, chính vết thương này, chính là nguyên nhân cho cái chết của anh ta. Trên vết thương là một mũi tên đâm xuyên vào người, mũi tên giống như bao mũi tên khác, nhưng thân nó lại có 3 chữ bằng vàng và có các phù chú bên trên uốn lượn xung quanh thân " Kim Quy Tiễn ".

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.