Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 43
Bác nghe thì giật mình rồi nhìn Bách Việt nói:
- Có thật là nó không?
Bách Việt gật đầu rồi nói:
- Thông tin này là hoàn toàn chính xác, trong vòng 15 ngày nữa nó sẽ mở ra.
Bác nghe thì nghiêm mặt lại rồi nói :
- Vậy thì sẽ có nhiều rắn rồng trà trộn vào rồi
Bách Việt nói:
- Đúng là vậy, nhưng chính phủ cũng đã nhúng tay vào. Một khu vực rộng lớn sẽ được kiểm soát nhưng cũng có cá lọt lưới mò vào thôi. Chưa tính bọn thợ săn cũng có vô vàn cách vào được
Bảy Ếch nói:
- Mật khố Ung Châu là gì vậy anh, em nghe quen quen, hình như giống như cái thành gì đó của tàu bị mình đánh không anh?
Bách Việt nói
- Năm 1075, nước ta lúc đó là Đại Việt dưới thời nhà Lý đã có cuộc chiến tranh với nhà Tống, lúc đó Lý Thường Kiệt dẫn đại quân đánh các châu gần với biên giới của Đại Việt. Trong đó phải nói tới thành Ung Châu do Tô Giám giữ thành, quân Lý hơn 40 ngày vẫn chưa hạ được thành, có ý rút nhưng sau đó Lý Thường Kiệt dùng phép thổ công đắp đất vào chân thành rồi leo lên. Hạ được thành Ung Châu, Lý Thường Kiệt lùng bắt Tô Giám, lại dân chúng không đầu hàng nên ông nổi giận lôi đình ra lệnh Đại khai sát giới, cứ 100 đầu người lại thành 1 đống, hơn 580 đống như vậy. Khi đó, Lý Thường Kiệt rút quân và cho quân lấy sạch của cải trong Ung Châu. Nhưng vì thời gian cấp bách mà không vận chuyển hết về Thăng Long kịp mà cất giấu ở Thái Nguyên ngày nay, sau đó thì nguyên nhân tại sao không lấy đống của cải đó thì vẫn chưa được làm rõ, có lẽ là không muốn gây hấn với nhà Tống cũng nên.
Bác thở một hơi thở dài rồi nói:
- Đám pháp sư Trung Hoa và các nước khác chắc chắn cũng sẽ mò tới thôi. Lại một phen hỗn chiến rồi
Bách Việt nói:
- Anh yên tâm, lần này pháp sư của mình cũng không hề ít đâu. Anh biết tới Khang chứ, truyền nhân của ngài ấy cũng sẽ tới. Và còn các nơi khác nữa, họ cũng sẽ đến giúp. Chúng ta là chủ nhà sao để khách lấn át được.
Bác nghe tới Khang thì vui mừng hẳn lên, một huyền thoại và là một nhân vật mà ai nghe cũng hãi và nể phục. Khang sống ở thời Pháp thuộc, hết mình vì dân và đất nước mặc dù bị hiểu lầm là Việt gian, cũng là người của đạo Cao Đài ở thời kỳ đầu khai đạo, là người kết hợp các loại pháp thuật của Phương Đông (Phật Giáo, Lão Giáo, Nho Giáo, Thần Giáo, tín ngưỡng dân gian Việt Nam và Ngũ Minh Chi Đạo ) và Phương Tây ( Cơ Đốc Giáo, Hồi Giáo, Thông Linh Học ) thành thứ thần thông của riêng đạo Cao Đài. Cuộc đời ông là chìm trong đau khổ, bi ai, người thời đấy nói thấy mặt trời mọc mặt đằng Tây còn dễ hơn thấy Khang hạnh phúc. Nhưng về cuối đời, ông lại trảm hết pháp lực, tọa hóa mà đi. Cũng lúc này tại Thái Lan, trong một ngôi nhà cũ kỹ rách nát, bên trong là một người đàn ông đã già, quần áo rách rưới, đang ngồi trong tư thế kiết già trong đạo Phật, chợt mở mắt khi những tấm thẻ bài treo trên tường bỗng chốc bốc cháy rồi rơi xuống đất. Ông ta như không thể tin được vào mắt mình rồi đứng dậy nhìn về những tấm thẻ đó, ông ta cầm lấy nõ khi còn cháy nhưng không hề cảm thấy đau đớn. Đôi mắt ông ta đỏ rực lên, gào lên:
- Kẻ nào dám giết sư đệ ta, A A A A
Ở biên giới biên giới, một đoàn người Trung đi qua biên giới tiến vào lãnh thổ của ta, họ gồm sáu người, ba nam ba nữ. Một người đàn ông nói
- Lần này chúng ta phải đoạt được thứ đó, ô nha kỳ nam phải là của chúng ta
Cũng ở các nơi khác, từ biên giới từ Lào qua Việt Nam, ba người đàn ông và một người nữ ăn mặc đồ truyền thống của Lào, ba người đàn ông đi sau người nữ nói:
- Thánh nữ, chúng ta đã qua tới Việt Nam.
Người nữ có dung mạo rất đẹp và hơi lạnh lùng, cô ta nói:
- Chuyến đi lần này chúng ta dù có chết cũng phải có được nó. Ô nha kỳ nam
Đúng lúc này, trên một chuyến xe lửa Bắc Nam, một người thanh niên để tóc dài, buộc ở phía sau, khuôn mặt ai nhìn vào cũng thấy sự an tường, dễ chịu, người thanh niên này có một balo và một túi đồ bên hông, mỗi khi người này mở miệng thì trong lưỡi sẽ thấy một chữ KHANG trên lưỡi bằng chữ Nôm. Người thanh niên có, đôi mắt sâu hun hút, ai nhìn lâu sẽ cảm thấy như bị hút vào trong, đây là tự nhiên không phải thuật thôi miên. Ở tại Tây Nguyên, trong một không gian sâu trong lòng núi, có một ngôi tháp cổ nằm sâu trong đó, Ngãi Bà đang ngồi trước một cái cây đã không còn lá, nhưng từ nó từng đợt tà khí đang tỏa ra, những Champa văn tự trên nó hình thành rồi chuyển thành khác, luân phiên không dứt. Ngãi Bà nhìn nó rồi nói:
- Ngãi Văn, ngài sắp hồi phục rồi.
Ngãi Bà đi ra ngoài thì thấy hai đứa trẻ đã đứng chờ trước tháp, cô bé có hai khuôn mặt trước và sau đầu nói:
- Thế nào rồi bà
Ngãi Bà nhìn nó rồi nói:
- Tạm thời thì Ngãi Văn đã hồi phục được, chỉ chờ thời gian thôi
Đứa bé trai mắt có bốn con ngươi nhìn vào trong rồi nói:
- Chỉ mong Ngãi Văn sớm hồi phục,
Chợt những bức tượng to lớn được điêu khắc liền với vách đã lóe lên, môt giọng nói trầm và uy nghiêm nói:
- Sắp tới ở Thái Nguyên sẽ có một trận đại chiến, sóng gió xảy ra. Mà lần này chính là bắt nguồn từ thần vật của văn hóa Champa chúng ta: Ô NHA KỲ NAM
Ngãi Bà nói:
- Kính thưa đức thượng, ngài muốn tôi đem nó về
Lại một giọng nói khác vang lên:
- Không, chúng ta muốn bà bắt tay với đám pháp sư nước Việt Nam chúng ta, bảo vệ thần vật
Một giọng nói nữa lại ồ ồ:
- Ngãi Bà, ta biết bà vẫn mải chìm trong hận thù, chưa công nhận Champa đã diệt, nhưng đó là quá khứ, nên từ bỏ nó đi. Dù gì bây giờ, chúng ta đã không còn tính toán hay để bụng chuyện Đại Việt diệt Champa nữa rồi
Giọng nói uy nghiêm khi nãy lại vang lên:
- Bây giờ chúng ta phải đoàn kết lại, ta thấy chung sống hòa hợp với nhau cũng tốt đó. Chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi, đừng như chúng ta mải ngoái đầu nhìn về phía sau mà không nhìn thấy phía trước, cái đầu mải ngoái về sau chỉ biết chìm mải trong quá khứ, nhưng thân thể lại luôn đi về trước. Đó là tự giết chính bản tâm của mình
- Tôi nhớ rồi, xin các đức thượng yên tâm
Chợt từ vách núi hiện ra giọng nói:
- Biết là tốt, quỷ thần chúng ta cũng không nên từ bỏ hiềm khích với Mộc Thần Xương từ đi.
- Chỉ sợ tên đó vẫn chưa chịu nguôi, năm đó Mộc Thần giết là giết chính đứa em của hắn ta
Ngãi Bà ngước lên nhìn một chỗ trống, nơi đó không có tượng khổng lồ, chứng tỏ bức tượng này đã rời đi khỏi. Ở tại đất Châu Đốc, Đô Lương đang ngồi trong một chòi bán nước, thì từ trong túi áo anh ta một cái bóng mờ hiện ra rồi nói:
- Hề hề, chủ nhân ta có một thông tin cực kỳ hấp dẫn, Ngài có muốn nghe ko?
Đô Lương lạnh lùng nói:
- Nói đi
Cái bóng thì thầm nói:-
- Tôi vừa mới được nghe ngóng đám quỷ chết trên đường, chúng nó nói Phan Liêu, truyền nhân của Khang đang đi lên phía bắc để hỗ trợ, nghe nói là thần vật
Đô Lương nheo đôi mắt lại rồi tiếp tục rót chén rượu rồi nghĩ thầm:
- Thần vật? có lẽ sẽ hồi sinh được em
Trong tay áo anh ta là một viên yêu đan đang lóe sáng chập chờn, một giọng nói vang lên:
- Đô Lương anh không cần mạo hiểm tính mạng vậy đâu
Đô Lương cười yêu thương:
- Nếu chết thì làm một hồn ma bầu bạn với em, anh sống chỉ để hồi sinh em, thất bại thì lại càng tốt
Thành Dương cũng bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho hành động lần này, nơi ông ta tu luyện là Cao Bằng, nơi đóng đô của nhà Mạc năm xưa. Thành Dương đang ngồi trước một cái đỉnh lớn, bên trong đang nấu gì đó, Thành Dương nhìn cái đỉnh rồi thì thầm:
- Chỉ cần luyện thành vật này thì ta lại tiến tiếp được một bước lớn, ngày ta đi vào cõi hạ thiên, tự khắc tên mình lên bài vị gia phong sắp tới rồi
Tại nơi thâm sâu cùng cốc, ở trước một ngôi nhà lá đơn sơ, những tiếng cười sảng khoái vang lên, một cái chõng tre dài, có hơn 10 người ngồi hai bên, tất cả đều là những bậc đắc đạo, hiền nhân. Họ đang bàn tính đến chuyện thế sự, một người râu tóc trắng, nói:
- Mấy hôm nay, tôi có xem thiên tượng, thấy chòm sao Ngũ Cang và Thái Tuế bắt đầu gặp nhau. Chứng tỏ sắp có cuộc đổ máu lớn
Một người khác lại nói:
- Tôi cũng biết được là chuyện lần này có liên quan tới thần vật thời Champa, đó là Ô Nha Kỳ Nam.
Chợt một ông già lên tiếng, ông ấy chính là ông của Bách Việt,:
- Mấy ông già chúng ta thì cần gì phiền não chuyện đó làm gì, cứ thế này có phải tốt không?
- Đúng đúng, nào mời mấy ông dùng trà. Đây là loại trà sen, tôi cất kỹ lắm. Nay mấy ông tới tôi phải lấy ra đó
- Hahahahaahaha
Cũng tại lúc này, Mộc Thần và Lão Tăng đã kết thúc chuyến đi tới biển đông gặp Thần Kim Quy, lúc này họ đang ở tại Thái Nguyên. Họ đang đi trên một cái bè bằng tre, Mộc Thần nói:
- Ông cũng cẩn thận quá rồi, chuyện này là của phàm nhân. Chẳng có tên nào mặt dày đến đây vơ của đâu
Lão Tăng chỉ cười, không nói gì rồi nhìn lên trời, đúng lúc này có những vệt sáng dài kéo trên bầu trời, có đủ các loại màu sắc, nhìn như các dải cầu vồng bị xé rách lao đi trên trời. Mộc Thần nhìn thấy thì dữ tợn:
- Được, được. Dám nhúng tay vào chuyện lần này. Không coi Xương Từ ta ra gì mà, chắc ta ở ẩn lâu quá, bọn chúng nhờn rồi. ĐƯỢC, dám vượt biên lén lút chạy qua đây kiếm ăn,
Lão Tăng lắc đầu:
- Những thần vị Dạ Thần, Minh Thần còn quá phàm.
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 65 |