Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 34

Tiểu thuyết gốc · 1648 chữ

Bác ngồi xuống, đỡ Bảy Ếch nằm ngửa rồi từ trong túi lấy ra hơn bảy cây châm rồi từ từ châm vào người anh ta. Sau đó thì bác dùng một lọ thuốc đổ vào miệng, sau đó bác dùng tay kết ấn đặt vào chỗ bàn tay quỷ trên ngực rồi từ từ ấn lên nó, Bảy Ếch nhăn mặt vì đau đớn dù đang trong cơn mê. Bác nhét vào miệng anh ta một lá bùa rồi dùng Thiềm Thừ, bác niệm chú rồi chỉ vào Thiềm Thừ, nó nhỏ lại đủ để chui vào bên trong người. Bác cho nó chui vào người Bảy Ếch, rồi bác nhỏ máu lên bảy cây châm rồi dùng lửa nung nó. Bác lấy ra cái ấn đồng đặt lên vết quỷ trào, rồi bác đọc chú, từ từ quỷ khí hiện ra, rồi bốc lên, vết quỷ trảo đã bị mờ đi rõ rệt, Thiềm Thừ chui vào người Bảy Ếch theo ruột nhả bổ độc để củng cố sức chịu đựng. Sau đó thì nó chui ra, bác nhìn rồi đứng dậy, sau đó thì bác kết ấn đặt lên mi tâm rồi đọc chú. Từng đợt quỷ khí từ người Bảy Ếch chuyển qua người bác. Bác không hề nhăn mặt, mặc dù bác đang cố nén lại thương bệnh. Khi vết trảo đã bị tan biến mất thì gần như bác khuỵu xuống rồi nhìn Bảy Ếch , bác nói :

- Nó đã ổn rồi, tạm thời chờ nó tỉnh lại thôi. Quỷ khí đã bị lấy ra hết rồi,

Tuệ Linh nhìn bác rồi nói :

- Ông có sao không? Hình như sức khỏe ông không được tốt cho lắm?

Bác nói :

- Mọi người tạm thời ở trong đây đi, đừng có ra ngoài. Có lẽ bọn yêu ma đó cũng sợ khu rừng này, nếu không đã lao vào giết chúng ta rồi.

Ông Tường nói :

- Thôi, mày cứ nghỉ đi, Bác thấy mày không ổn rồi đó.

Bác nhìn rồi nói :

- Cháu cần áp chế thương bệnh lần nữa, có vẻ nó đang chuyển sang đạo bệnh rồi

Ông Tường cũng nói :

- Vậy là sao Linh

Tuệ Linh nói :

- Thương bệnh là các vết thương ngầm, chúng có thể xuất hiện là khi luyện phép, thi triển cấm thuật, đấu pháp, thậm chí khi tâm trí rơi vào mất kiểm soát gọi là nhập ma thì cũng để lại. Thương bệnh thì có thể từ từ chữa lành nhưng đạo bệnh thì càng nguy hiểm hơn. Nó không còn là bệnh nữa rồi. Mà là liên quan tới đạo của người luyện huyền pháp, những méo mó, tạp niệm, thương bệnh để quá lâu mà chưa khỏi lại dẫn phát thì ......Nếu không chữa khỏi thì sẽ bị thân nát đạo tan, Thân xác vỡ nát, hồn phách vỡ vụn, vạn kiếp cũng không tụ lại. Còn về phía ông ấy thì cháu nghĩ, từ chuyến đi Quảng Trị ông ấy đã bị nặng rồi. Và luôn áp chế nó, cháu nghĩ ông ấy chỉ dùng chưa tới sáu phần pháp lực. Luôn kiềm nén lại, có lẽ khi nãy đã là giọt nước tràn ly khiến ông ta ......hầy.

Ông Tường nghe qua thì cũng biết sực việc này nghiêm trọng, nhìn theo bóng bác đang lò mò đi trong đám sương mù. Bác chọn một chỗ khá xa nơi ba người kia rồi bắt đầu ngồi xuống , Cả người bác bắt đầu nổi lên từng đợt vặn vẹo như có thứ gì đó muốn chui ra, dù trong khu rừng này thiếu ánh sáng, và bị sương mù che lại, nhưng từ chỗ bác ngồi , một cái bóng đang từ người bác ngã ra, nó như dòng chất lỏng tuôn ra từ người bác, Bác liền cắn lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết rổi lấy tay vẽ những đường chú trên mặt đất. Những đường chú này như sợi xích cố nén lại tốc độ của cái bóng kia. Nhưng nó chỉ chậm lại, mà không dừng lại hẳn. Bác cau mày rồi thì thầm :

- Cổ Ma, mày tỉnh rồi ư

Cũng lúc đó, tại dưới sâu lòng đất, người đàn ông giống hệt bác nở nụ cười rồi thì thầm :

- Hai Cổ, mày cũng bị đạo bệnh phát tác rồi ư, Hay lắm, trời giúp tao mà. Hai Cổ, Cổ Đà, Gia Lạp Cổ, ba tên các ngươi ngày đó phong ấn tao tại đây. Nhưng sớm muộn gì tao cũng thoát ra thôi . hahahah .

Nhưng những sợi dây xích thu lại đỏ rực lên, khiến hắn đau đớn, Cổ Ma hét lên:

- Lào già chó chết, mày là đứa tao giết đầu tiên khi ra khỏi đây

Phía trên cùng mặt đất, nơi này chính là mật địa của vu tộc mà bác từng theo học. Phía trước là bức tượng của Vu Tổ, còn dưới đất khắc một trận pháp đang luân chuyển, một người đàn ông ngồi ở giữa đang điều hành trận pháp, áp chế Cổ Ma. Khi trận pháp ngừng lại thì người đàn ông này mở mắt rồi đứng lên rồi đi về phía Vu Tổ dâng hương, Ông ấy hít một hơi thở dài rồi nhìn về cửa, lắc đầu :

- Cổ à, có lẽ ta sắp hết thọ mệnh rồi .Lúc đó, Tâm Ma của con sẽ phá phong ấn mà ra mất. Kiếp nạn của con đúng như lời tiên tri, chết dưới chính bàn tay của mình.

Lúc này bác đang cố kìm lại nhưng cả người chảy máu và bắt đầu có những đường nứt như vỡ xuất hiện, bác tưởng chừng không qua khỏi thì chợt từ trong túi, cái bọc mà Ma Đà Lý Tịch cho bác bỗng rục rịch, một bông hoa sen đỏ như máu từ trong đó tuôn ra một mùi hương dịu xoa dịu, rồi chặn lại cái bóng đang vươn ra. Lại là tiếng tụng kinh từ trong đó lại xuất hiên, áp chế lại đạo bệnh của bác rồi dừng lại. Bác ngã gục xuống, rồi thở ra :

- KHông ngờ thứ cứu mạng mình là của ông ta

Bác nhận lấy đồ của Ma Đà Lý Tịch nhưng không mở ra vì không tin tưởng và không muốn dính líu tới ông ta. Bác cũng chưa biết được chính xác có đồ gì trong túi. Sau một hồi nghỉ lấy sức bác bò dậy rồi cố gấng đi về phía ba người kia. Nói thì nhanh, nhưng đã hơn ba tiếng trôi qua, ai cũng lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bác đi ra thì ai cũng thở phào. Tuệ Linh nói :

- Ông không sao là tốt rồi, lần đầu tôi thấy có người bị đạo bệnh bạo phát mà vẫn còn sống

Bác cười :

- Không sao, mà thằng Ếch sao rồi?

Ông Tường vỗ vai nói :

- Nó đã thở ổn hơn trước và chắc sắp tỉnh rồi. Mày cũng không sao là tao mừng lắm rồi

Bác cũng cười nhưng không nói gì. Đúng lúc đó , từng cái cây dịch chuyển làm mọi người giật mình rồi nhìn chúng, bác thấy thi nói :

- Mau ra khỏi đây mau ,

Nhưng đã muộn, khung cảnh xung quanh đã thay đổi khác hẳn lúc trước, lại có những cái bóng đen bắt đầu lò mò đi dưới đất. Bác ra hiệu cho mọi người im lặng, khi những cái bóng đó lộ ra thì mọi người mới ngơ ngác, là những bộ xương đang di chuyển, ở giữa đầu chúng có một đóm sáng . ông tường nhận ra đây là xương cá sấu, chúng nhìn thấy cả nhóm thì lao nhanh về phía đó. Bác định thi pháp thì Tuệ Linh cản lai :

- Ông mới thoát chết thì im lặng đi. Để tôi làm cho.

Tuệ Linh dùng tay đưa lên ,rồi bàn tay tụm lại, rồi xòe ra như búp hoa, Từng bông hoa bay ra lao về phía đó, vỗ mạnh vào bộ xương làm chúng vỡ vụn, Nhưng sau đó chúng lại dính vào , bác nói :

- Đánh vỡ điểm sáng của chúng đi.

- Biết rồi.

Tuệ Linh dùng tay tạo thành trảo rồi bóp mạnh, từng cái đóm sáng bị cô làm vỡ, chúng liền ngã ra rồi tan thành bụi, Bác nói :

- Chúng là u linh thành hình, cẩn thận chút.

Tuệ Linh cũng nói :

- Không ngờ gặp lại u linh tại nơi này.

U linh là phần cơ thể của yêu tinh xót lại sau khi chết, yêu đan sau một thời gian có thể tự hấp thu nhật nguyệt mà vận hành được. Nó sẽ điều khiển được cái xác, chính xác là bộ xương khô. Chỉ cần có thời gian thì chúng vẫn sẽ thành người, pháp thuật rất quái dị. Pháp sư gặp cũng khó mà đối phó với chúng. Sau khi đám xương cá sấu đó bị đánh vỡ thì một tiếng gào vang lên , nhìn lên trời là các bộ xương của cầm điều đang bay lượn. Đúng lúc đó thì Bảy Ếch tỉnh lại, anh ta nhìn thấy xung quang rồi nói:

- Địa ngục, tôi chết rồi sao. Xương mà cũng biết bay thì đúng là cõi âm thật rồi,

Nhưng theo đó là một cú tát vào mặt , Thiềm Thừ vỗ vào mặt :

- Chết cái đầu nhà ngươi, chủ nhân Thiềm Thừ đã cứu mạng ngươi đó ''

Lúc này , Bảy Ếch mới biết mình còn sống anh ta ngồi dậy nhưng vẫn còn đau ở ngực, toàn thân rã rời, không chút sức lực. Bác vỗ vai :

- Không sao đâu, ít hôm là khỏe lại ngay mà.

Tuệ Linh thì nói :

- Tôi nghĩ chúng ta đang bị bao vây rồi

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.