Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 12

Tiểu thuyết gốc · 1404 chữ

Bác nói với Bảy Ếch:

- Mày chuẩn bị tinh thần đi,

Bảy Ếch nói:

- Tinh thần gì anh, đừng làm em run chứ em sắp ra quần đến nơi rồi, mau tới cứu em ra khỏi cái ghế này đi anh.

Bác nhìn rồi nghiêm đôi mắt lại:

- Thất ải đã mở ra rồi, nếu anh không vượt qua hết thì coi như mày chịu khó xuống dưới âm ty làm phán quan đi nha Ếch

Rồi tiếng động ù ù và những tiếng la hét, và có phần đáng sợ bắt đầu xuất hiện, đối diện với bác là một vách tường lớn, nó dần dần bị đẩy lên, đồng loạt bảy cái hố trước mặt bác cũng bắt đầu tỏa ra những làn sương xám ngắt, bác nhìn rồi nói:

- Bắt đầu phóng thoát cho âm khí và tà khí ra rồi, thất ải đã chuẩn bị rồi. – Bác duỗi vai rồi bắt đầu hít thở sâu – Cũng chẳng nhớ là đã bao lâu rồi chưa vượt ải kiểu này, nhớ thật đấy

Vách tường đối diện đã mở ra đồng loạt, cái ghế chỗ Bảy Ếch ngồi xuất hiện một lưỡi kim loại nhọn chỉa thẳng vào người anh ta, bác nhìn rồi nói:

- Anh mà không đi qua hết bảy ải này thì chú mày sẽ bị cây cọc đó đâm xuyên qua người đó

- Vậy anh gỡ nó ra đi, gỡ nó ra rồi anh cũng không cần phải đi vượt ải gì gì đó nữa

Bác chỉ tay lên lên trên cao và nói:

- Thấy cái cọc nhọn trên kia không cái cọc nhọn đó chính là mấu chốt đó, nếu động vào nó thì toàn bộ nơi này sẽ bị san phẳng, chỉ có cách đến được ải cuối, tắt cơ quan của nó thì may ra mới thoát.

- Vậy anh cố lên nhá, em cổ vũ hết mình cho anh đó.

Bác bật cười rồi đi nhanh về phía lỗ trống trên cánh cổng,. Bước vào bên trong thì bác nhận ra đây là một nơi mọc khá nhiều cây, phía trên là những cái rễ lớn đâm thủng chĩa xuống, những cây này chỉ cao tới hông người, trên đỉnh thì chỉ có duy nhất một bông hoa nhỏ, chúng đủ hình và đủ dạng. Chợt bác ngửi thấy mùi phấn hoa rất nồng, và có gì đó đang từ từ xuất hiện,, "gào," một tiếng gầm đáng sợ, từ trong đám cây một con hổ lớn, vằn vện nhảy bổ ra, vồ lấy bác. Nhưng bác chỉ đứng nhìn rồi cười, cũng không né tránh:

- Ảo giác thì cũng nên thực tế chút đi, lao ra thế này thì thằng ngu cũng nhận ra. Có con hổ nào bị giam lâu năm như vậy mà vẫn còn sống không?

Quả thật như vậy, con hổ nhảy xuyên qua người bác, rồi nó gầm gữ, thoáng chốc thì biến mất. Bác phì cười:

- Không ngờ gặp được loại cây này. Đừng tưởng ta không biết lai lịch của ngươi, Anh Túc Mộng Cô. Có lẽ ngươi đã được thông linh thì phải nhưng có lẽ còn lâu mới hóa hình người, thoát ra khỏi đây. Ta nói đúng chứ? Khôn hồn thì để ta qua cửa đi, không thì ta nhổ cả củ của ngươi lên đấy.

Trong truyền miệng, những cô gái vì níu giữ người tình mà dùng đến cây anh túc, đem trồng chúng ở những nơi đầy âm khí và thi khí cho chúng hấp thụ mà sử dụng. Dần dần, những cây anh túc đó vì trồng quá lâu mà khai linh thành công, trong kinh thư của người Tây Việt thuộc bộ tộc Bách Việt, thì đã từng có một cây anh túc như vậy tu luyện và hóa hình người thành công, pháp lực nó đáng sợ tới mức có thể giam cầm người khác vào mộng mị và điểu khiển được họ, có rất nhiều pháp sư đã từng đấu pháp với nó nhưng đều không trở lại. Cây anh túc thông linh sẽ xuất hiện củ, và được gọi là mộng cô, từ củ đó sẽ dần xuất hiện và mọc lên những cây khác, và tiếp tục khai linh cho các cây đó. Đến khi chín muồi thì sẽ hóa hình, pháp lực cực kỳ đáng sợ. Bác nhìn quanh rồi nói:

- Có cho tao qua không thì bảo?

Nhưng đáp lại bác là những sợi dây leo đầy gai, chúng cuồn cuộn bò về phía bác. Nhìn thấy những cái này thì bác chỉ mỉm cười:

- Trò trẻ con,

Bác lấy từ trong túi một tấm phù thông với nghiệp hỏa, tung nó lên trời rồi bác bắt đầu kết lại thành thủ ấn đặt xuống dưới đất rồi niệm chú:

- ...... Phụy-nha-dờ-ca-ha-rị-rê-ô-- .........

Tấm phù xoay tròn rồi bắt đầu tỏa ra một đóm nhỏ màu đen rồi rơi xuống đất.Khi nó rơi xuống thì ngay lập tức, bùng lên một ngọn lửa đen và bắt đầu lan ra khắp nơi. Bác nheo đôi mắt lại nhìn phía trước thì thấy những cô gái vô cùng xinh đẹp và ăn mặc thiếu vải đang mời dụ bác. Bác chép miệng rồi ngồi xuống, lấy trong túi ra một cuộn giấy quấn thuốc lá, đưa tay cạo mấy giọt mủ khô bị nghiệp hỏa nung rồi cho vào cuộn thành điếu rồi châm lửa hút:

- Khà, khà, công nhận vị tuyệt thật.- Bác nói tiếp – Mày cứ xài chiêu đó, định dùng sắc dục để làm tao nổi tà dâm à, sau đó thì bị chính nghiệp hỏa của tao đốt chết chứ gì. Chiêu này cũ lắm rồi, đổi đi.

Chợt bên tai bác xuất hiện âm thanh:

- Ngươi không sợ độc tố trong người ta sao, tên pháp sư kia.

Bác rít thêm một hơi rồi nói:

- Sợ, haha. Người tao toàn là độc, tao đưa độc của ngươi vào cơ thể chỉ là chất dinh dưỡng. Từ đó cũng kháng luôn độc của mày, cái này gọi là dùng độc trị độc đó hiểu không.

Nhưng vừa mới dứt câu thì hàng loạt các bông hoa nở tung ra, chúng bắt đầu xuất hiện những khuôn mặt đáng sợ vặn vẹo bên trên. Bác nhìn thấy thì nghiêm đôi mắt lại, rồi thì thầm:

- Yêu pháp của nó chuẩn bị xuất hiện rồi ư

Điểm đáng sợ nhất của loài yêu tinh này là chúng sẽ khái thác những dục vọng, giấu kín nhất trong con người để bùng phát sự thỏa mãn mà từ đó sẽ giam họ vĩnh viễn trong đó. Bác nhìn rồi nói:

- Mày đã cố chấp đến vậy thì cũng đừng trách tại sao tao nặng tay

Nói rồi bác ngồi khoanh chân xuống, từ trong túi lấy ra cái quan tài xương, mặc dù chưa thể phát huy hết pháp khí này bằng Gia Lạp Cổ nhưng bác vẫn tự tin dùng nó. Những bông hoa đầu người bắt đầu vươn về phía bác, chúng mở miệng thật to và định cắn lấy. Bác đặt cái quan tài xuống rồi bắt đầu nhỏ máu của mình lên trên đó, một tay bác đặt lên nó, tay kia thì cầm sẵn cây sáo bằng xương và bắt đầu đọc khẩu quyết:

- Xi-ra-ha-ma-cô-tát-mệ-khuy-dị-..........

Cái quan tài rung lắc rồi từ đó những chú văn kỳ lạ xuất hiện và bắt đầu chui xuống lòng đất và biến mất. Bác mỉm cười rồi đứng lên, nhỏ máu lên cây sáo xương rồi đưa lên, vỗ mạnh vào những cái đầu kia. Bác vừa đánh vừa tiến, nhưng mỗi khi một cái đầu bị đánh vỡ thì lại có vô vàn cái khác ập đến. Bác nhìn rồi mỉm cười:

- Định thử xem tao có bao nhiêu pháp lực à, vậy là mày sai lầm rồi

Bác từ trong túi lấy ra một tấm bùa nhỏ rồi ném nó về nghiệp hỏa, lá bùa nhanh chóng bắt lửa rồi những tiếng lách tách vang lên. Từ gốc của cây anh túc mộng cô xuất hiện những hình bóng mơ hồ và bắt đầu gặp lấy gốc của chúng. Bác cười:

- Bùa vu quỷ của tao chuyên dùng để trị những thứ như mày đó. Những vu quỷ này được tao luyện từ những vạn trùng trong chính cơ thể của tao đó. Cố mà tận hưởng hết đi

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.