Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 12:【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già:】 Ngọt ngào 12 (donut)

Phiên bản Dịch · 2505 chữ

Hai tay Lương Chân Chân vòng lên cổ ông xã, trong con ngươi như nước tràn đầy tình ý, kiều diễm từng vòng lại từng vòng, khóe môi chậm rãi nhếch lên, cô hạnh phúc, cũng sung sướng.

Đằng Cận Tư cũng dần dung nhập vào giai điệu chậm rãi dịu dàng này, ôm eo thon của bà xã, phối hợp chậm rãi di chuyển từng bước, xoay quanh, không có tiết tấu, không có bước chân, chỉ có tình ý liên tục.

Ánh mắt vừa lúc liếc thấy xương quai xanh khêu gợi của bà xã, mơ hồ có thể thấy được màu hồng quanh co khúc khuỷu, theo hô hấp của cô, ngực cũng phập phồng trên dưới, rõ ràng câu tầm mắt của anh.

Lửa mạnh nóng bỏng trong tròng mắt đen, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.

“Ông xã…” Có thể vì đã lâu không mở miệng nói chuyện, giọng Lương Chân Chân hơi khàn, trong giai điệu triền miên du dương như thế, hai người lại gần nhau như thế, thân thể và trái tim cũng khô nóng.

“Ừ…” Âm cuối của Đằng Cận Tư khẽ cao lên, tràn đầy cuốn hút.

Nhảy càng về sau, Lương Chân Chân gần như dính lên người ông xã, ôm nhau, yêu thương sâu đậm không lời nào nói ra.

Ngón tay bé nhỏ của cô luồn vào sợi tóc đen nhánh của anh, dọc từ trên đỉnh đầu anh đi xuống, trượt đến vành tai nhạy cảm của anh, chậm rãi lưu lại đó, giống như đang định trêu chọc anh.

“Muốn?” Khóe môi tà ác của Đằng Cận Tư nhếch lên, giọng điệu uyển chuyển trầm thấp.

“Ghét!” Lương Chân Chân bị lời nói thẳng thắn của anh mắc cỡ đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ, mượt mà đáng yêu.

“Nói như vậy, lúc phụ nữ nói ghét thường không phải ghét thật, mà là… Lòng rất ước ao nhưng mở miệng từ chối.” Lời Đằng Cận Tư đưa đến một quả đấm của cô, hời hợt, giống như xoa bóp.

Lương Chân Chân vừa định thu tay, lại bị anh nắm, xấu hổ tức giận nhìn anh chằm chằm, người này! Càng ngày càng tệ rồi!

Đầu ngón tay Đằng Cận Tư giống như mang theo ảo thuật, dễ dàng cởi áo ngủ của cô, nhẹ nhàng dao động chậm chạp trên da thịt trắng nõn tinh tế, đến mức, đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ.

Âm nhạc đột nhiên dừng lại, Đằng Cận Tư không chần chừ nữa, ôm người trong ngực đi về phía giường, lật chăn màu xanh đen, trên người cô, trừ mùi hương anh quen thuộc, bây giờ còn thêm vị ngọt ngấy, lay động thần kinh căng thẳng của anh.

Toàn bộ hô hấp nóng bỏng phả lên mặt bà xã, khuôn mặt anh tuấn dần đến gần, đôi môi chạm nhẹ lên đôi môi đỏ ửng của cô, dịu dàng hôn mút, càng hôn càng sâu, càng hôn càng kích tình…

Lương Chân Chân cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn rồi, hai cánh tay nhỏ bé vòng thật chặt cổ ông xã, muốn lui ra cho nhau chút khe hở, lại bị anh giữ chặt gáy, không để cô trốn tránh, say mê mút thỏa thích cánh môi mềm mại của cô, cô thậm chí còn có thể nghe thấy hơi thở nặng nề hổn hển của ông xã, còn có thân thể khác thường mặt đỏ tới mang tai.

“Ưmh…” Cô thở dốc thật thấp một hơi, ngay cả hơi thở cũng quyến rũ.

Hôn rậm rạp chằng chịt, từ trán đến chóp mũi, cánh môi, cằm, cổ, không dư một chỗ, khi tay chạm đến chỗ bóng loáng thì Lương Chân Chân mới giật mình, mình và ông xã đã hết sức thẳng thắn với nhau, không có trở ngại chút nào.

Nụ hôn tinh tế của anh càng điên cuồng, ngón tay thô ráp lướt trên da thịt mềm mại của cô, không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ, trêu chọc cô hạ thấp giọng cầu xin, thân thể mềm mại uốn qua uốn lại trong lòng anh, ấm áp, ấm cả người anh.

“Ông xã, lỡ như… An An và Nhạc Nhạc tỉnh… Làm thế nào?”

Lương Chân Chân mơ hồ nghĩ tới con trai và con gái.

“Ngoan, chuyên tâm một chút…”

Đằng Cận Tư hơi không hài lòng bà xã mất hồn, nghĩ thầm có lẽ mình không đủ cố gắng, còn cần chút kích tình nữa mới được.

“Em… Lo lắng…”

Cô còn chưa nói xong, đã bị anh trách móc rồi, “Đừng lo lắng, tối nay là thế giới hai người của chúng ta.”

Nụ cười mê người và ánh mắt thâm thúy của anh không để cho cô nói nữa, nơi đó có cưng chiều và thâm tình với cô, trái tim dần buông lỏng, kể từ sau khi sinh con trai và con gái, hình như cô lạnh nhạt ông xã.

Thôi, tối nay hoàn toàn chìm sâu thôi.

Động tác bắt đầu của anh rất nhẹ, dịu dàng mà thương tiếc, mỗi một lần dao động đều hàm chứa tình cảm dịu dàng khó tả, cô giống như được nước ấm áp vây quanh, nhẹ nhàng dao động trong đó, từng chút, từng chút một bị tình cảm dịu dàng của anh thẩm thấu.

Đầu Lương Chân Chân hoàn toàn rơi vào hỗn độn, không cách nào suy nghĩ, chỉ có thể đáp ứng.

Mỗi một mạch máu trên người cũng khát khao anh yêu, không biết thỏa mãn, cô khẽ rên ra tiếng, nghiêng đầu hôn sâu với anh, khi anh lưu luyến di chuyển trên môi, chủ động câu cuốn lấy lưỡi anh, dường như muốn hút lấy từng chút thần chí của anh…

“Muốn chết…”

Giọng nói khàn khàn thô ráp của Đằng Cận Tư đã không còn nhịp điệu, động tác cũng bộc phát sôi trào mãnh liệt, dò hoa tìm nhụy, đâm vào sâu cạn, chọc cho tâm hoa cũng mềm mại sắp không chịu đựng nổi sức lực ngang ngược này, từng cánh hoa hết sức quyến rũ.

Hai người kịch liệt quấn lấy nhau, chỉ muốn dung nhập vào trong thân thể của nhau.

Cuối cùng, đạt tới niềm vui tràn trề khó tả, giống như thay da đổi thịt, tràn đầy lực lượng, tràn đầy dịu dàng.

Cảnh tượng trong phòng nóng bỏng, sóng nhiệt xua đi lạnh lẽo ngày đông, trong tiếng ưm nũng nịu phập phồng chằng chịt trên giường cùng tiếng thở gấp gáp nặng nề của người đàn ông, dần bình tĩnh lại.

Bên trong phòng yên tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng thở hổn hển của nam nữ.

Mồ hôi thấm ướt tóc dài, dư âm của tình cảm mãnh liệt ấm áp khoan khoái hai trái tim yêu nhau, toàn thân Lương Chân Chân nhức mỏi co rút, lại bám chặt trên người ông xã, sóng mắt lưu chuyển, trong mắt tỏa ra vẻ quyến rũ tinh tế và thỏa mãn.

“A Tư…” Lương Chân Chân động tình gọi tên ông xã, sau khi cô khôi phục chỉ có anh càng thêm hôn sâu, môi mỏng trằn trọc cọ sát cánh môi sưng đỏ của cô, dây dưa truy đuổi cái lưỡi thơm tho của cô, dùng hành động chứng minh tầm quan trọng của cô với anh.

Cô không biết lao động thể lực này kết thúc khi nào, khi tất cả kết thúc ngay cả hơi sức nhấc đầu ngón tay của cô cũng bị hút sạch, hỗn loạn tùy ý ông xã mang đi phòng tắm.

Sau khi rửa sạch đơn giản, Đằng Cận Tư ôm bà xã ngủ thật say.

Trong phòng, ánh đèn dần tắt, chỉ còn lại tiếng hít thở, bình yên mà tốt đẹp.

Sáng sớm hôm sau, hai người bị hai tiếng khóc nỉ non lảnh lót đánh thức, liếc mắt nhìn nhau, bây giờ không giống trước kia, buổi sáng khỏi nghĩ đến ngủ nướng, khi nào hai tổ tông bé nhỏ An An và Nhạc Nhạc thức dậy, bạn phải đứng lên pha sữa bột hầu hạ.

Nếu không! Tuyệt đối không cho bạn yên tĩnh!

“Ông xã, em mệt quá… Không dậy nổi…” Hai mí mắt Lương Chân Chân nặng nề, trợn cũng không mở ra, đây chính là hậu quả của buông thả, khụ… Khụ…

“Bà xã, nhưng một mình anh không giải quyết được…” Đằng Cận Tư xụ mặt, anh đương nhiên đau lòng bà xã, nhưng buổi sáng hai tổ tông bé nhỏ nhất định phải nhìn thấy mẹ, nếu không sẽ rên rỉ không ngoan.

Lương Chân Chân buồn bực vặn chăn tơ tằm, hai đứa bé này chính là cố ý giày vò cô, mấy tháng trước, mỗi ngày luôn sẵn sàng cho bú sữa mẹ, khó khăn lắm mới cai xong sữa sang uống sữa tươi, cô cho rằng mình có thể lười biếng ngủ nướng, vui vẻ cùng ông xã chạy đi kỷ niệm tròn một năm kết hôn.

Không ngờ sau khi trở về, hai đứa bé hoàn toàn không thể rời khỏi cô.

Mỗi tối trước khi đi ngủ đều muốn thấy mẹ, buổi sáng mở mắt lại rùm beng đòi mẹ, chốc lát cũng không rời ra được.

“Ôi…” Lương Chân Chân chấp nhận thở dài, đều do cô sinh, sao cam lòng, vội vàng mặc áo ngủ, buộc lại dây lưng.

“Vào đi.” Đằng Cận Tư nói với bảo mẫu đang ôm hai đứa bé.

Cửa mở ra, An An và Nhạc Nhạc vừa thấy mẹ ở trên giường ngủ, thân thể vọt tới, hưng phấn ưỡn bụng muốn ôm, trên lông mi thật dài vẫn còn đọng nước mắt, dáng vẻ tội nghiệp.

Đằng Cận Tư cười thất thanh, “Anh phải thừa nhận, An An và Nhạc Nhạc là hai tên lưu manh.”

“Đó cũng giống như anh.” Lương Chân Chân nũng nịu trừng mắt liếc anh, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của con gái, sau khi An An nhìn thấy, lập tức bu lại, chu môi muốn hôn hôn.

Lương Chân Chân cười nghiêng thân thể về phía trước, vừa đúng lúc miệng đối miệng với con trai.

An An lập tức vui mừng, cười đến vô cùng vui vẻ.

Thấy cảnh tượng như thế, Đằng Cận Tư đen mặt, đây là lĩnh vực dành riêng cho anh, thằng nhóc thúi này dám giành với anh, “Anh phát hiện, nhóc thúi thiếu dạy dỗ, mới tám tháng chỉ thích chơi hôn nhẹ, sao khi lớn lên thì sao hả?”

“Quá chua, quá chua… Mới sáng sớm, người nào rơi vào trong vại dấm rồi hả?” Lương Chân Chân vui vẻ híp mắt, trêu chọc con trai chơi, “An An bé nhỏ, cha ghen với con rồi kìa, nói với cha, thật xấu hổ đó!”

An An kêu “Ê ê a a”, hai chân nhỏ ngắn đạp sung sướng, Nhạc Nhạc cũng cười khúc khích theo.

“Thấy không, ngay cả An An và Nhạc Nhạc cũng cười anh.” Ý tứ ranh mãnh trong mắt long lanh của Lương Chân Chân, a Tư thật trẻ con, lại tính toán chi li với con trai. (__)

Đằng Cận Tư đen mặt, “Anh đi mở nước cho hai tên lưu manh tắm.”

Nói xong đứng dậy đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, truyền đến tiếng nước chảy “Rào rào”.

“Ngoan ngoãn, chúng ta đi tắm, được không?” Lương Chân Chân hôn một cái lên mặt con trai và con gái, cười nhẹ nhàng.

An An và Nhạc Nhạc hưng phấn quơ múa tay mập, chúng thích tắm nhất, có thể nghịch nước, còn có thể ôm vịt nhỏ bơi lội, hì hì…

Lương Chân Chân cởi sạch quần áo cho con trai và con gái, thận trọng đặt trong hồ bơi nho nhỏ, ý bảo ông xã hỗ trợ để ý, sặc nước sẽ không tốt.

“Bà xã, An An là bé trai, Nhạc Nhạc là bé gái, tắm chung một chỗ có tốt không?” Đằng Cận Tư nói ra lo lắng của mình.

O(╯□╰)o

Trên trán Lương Chân Chân đầy vạch đen, “Ông xã, chúng là em bé còn chưa tròn tuổi, anh chỉ nghĩ lung tung.”

(Nhạc Nhạc bĩu môi không vui: Me me *, cũng bởi vì mẹ không phụ trách, rất nhiều cái đầu tiên của con cứ cho anh trai như vậy rồi, hu hu… Me me xấu!)

(*) gốc: Tê tê 麻麻 có cách đọc giống như ma ma [mā] – mẹ, do con nít đọc chưa rõ chữ.

Đằng Cận Tư sờ lỗ mũi, chẳng lẽ đúng là anh nghĩ nhiều. ⊙﹏⊙b

“Khanh khách…” Nhạc Nhạc hưng phấn nằm trên con vịt nhỏ, hai tay nhỏ bé cao hứng vỗ nước, vẩy lên người An An, bé lập tức phản kích, đưa tay giành vịt nhỏ với em gái.

“Ông xã, không phải anh trai nên nhường em gái sao? Anh coi An An, lai giành với em gái, anh lấy chim cánh cụt nhỏ tới đây, nếu không đánh nhau thì làm thế nào?” Lương Chân Chân cau mày sai bảo ông xã.

Đằng Cận Tư cũng ý thức được điểm này, nhưng An An mới bao lớn, anh cũng không nỡ đánh, chỉ có thể đứng dậy đi lấy chim cánh cụt nhỏ, cùng chăm sóc hai bé cưng, trình độ khó khăn thật lớn, đáp ứng không xuể!

Sau khi lấy ra chim cánh cụt nhỏ, Nhạc Nhạc lập tức từ bỏ vịt nhỏ, há hốc mồm “gào khóc oa oa…”, bé đang nói: Con muốn chim cánh cụt nhỏ, vịt nhỏ cho anh trai chơi.

An An cũng dùng cặp mắt tròn to đen như đá quý mong đợi nhìn cha, hai nhóc đòi triệt để.

“Nai con, ngày mai đến cửa hàng thiếu nhi, mỗi món đồ chơi mua hia món giống nhau như đúc về, bọn chúng sẽ không đánh nhau.” Đằng Cận Tư đưa ra đề nghị chân thành.

“Tất cả? Ông xã, anh không thể bồi dưỡng An An và Nhạc Nhạc thành tên phá của từ nhỏ! Có tiền cũng không phải xài thế này, quá lãng phí!” Lương Chân Chân không vui cau mày.

“Bà xã, nhà chúng ta em tự tính toán, em quyết định đi.” Đằng Cận Tư cảm thấy vẫn nên trầm mặc thì tốt hơn.

“Rầm” một tiếng, bọt nước vẩy khắp nơi, trên người Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân không thể thoát khỏi may mắn trúng giải, hai người cùng lúc quay về phía hai bạn nhỏ trong hồ bơi nhỏ.

“Khanh khách…”

Thì ra hai nhóc muốn hấp dẫn sự chú ý của cha mẹ, cố ý! Ai bảo bọn họ cứ nói chuyện không để ý đến chúng, hừ hừ!

“Hai nhóc thúi!” Lương Chân Chân cưng chiều vỗ mông béo múp míp của con trai.

Bạn đang đọc Bà Xã Anh Chỉ Thương Em của Nam Quan Yêu Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.