Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áp đảo trên Top 10 (3)

Phiên bản Dịch · 1205 chữ

Sau đó hắn phát hiện Bách Sát lại còn lộ ra một nụ cười gian tà, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nay mách bảo hắn rằng hiện giờ Bách Sát rất là nguy hiểm, Từ Mạc Vấn không nghĩ ngợi gì liền thu tay lùi về sau, cho dù lãng phí mất cơ hội lần này cũng không cần phải gấp, tiết tấu vẫn còn nằm trong sự khống chế của hắn.

Từ Mạc Vấn vừa mới lùi ra sau được 10 mét thì trên diễn võ đài liền vang lên thanh âm của trưởng lão Phật Sơn Môn.

“ Bách Sát thắng!”

Đầu óc Từ Mạc Vấn như một mảng mơ hồ, nhìn thấy trưởng lão Phật Sơn đang đi tới liền thắc mắc hỏi: “ Dựa vào cái gì mà phán hắn ta thắng, trận đấu của chúng ta còn chưa...”

Lồng ngực truyền đến cảm giác đau thấu tim, lúc này Từ Mạc Vấn mới cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, dường như bị cắt ra một nửa phần eo, phần ruột bên trong cũng theo dòng máu chảy mà lộ ra ngoài.

Bỗng chốc Từ Mạc Vấn quỳ xuống gào thét đau đớn, đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn cảm giác tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy Bách Sát đứng cách đó 10 mét, trong tay đang cầm một binh khí màu xanh ngọc.....

Trưởng lão Phúc Lâm Môn cực kỳ hoảng sợ đưa Từ Mạc Vấn xuống dưới đài cứu chữa, đây hoàn toàn không phải là kết cục mà bọn họ dự liệu, mà càng chết tiệt hơn là Từ Mạc Vấn lại còn trúng độc nữa!

Mặc dù Thủy Dung Đan đã giải được độc, thế nhưng vết thương của Từ Mạc Vấn vẫn chậm chạp mà không khép lại, mà vết thương này lại quá lớn, nếu như cứ chảy máu không ngừng như vậy thì Từ Mạc Vấn chỉ có thể đợi chờ chết mà thôi....

“ Ngươi còn nhỏ như vậy mà lại ra tay độc ác như thế!”

Trưởng lão Phật Sơn Môn cản lại trưởng lão Phúc Lâm Môn đang tràn đầy phẫn hận kia.

“ Hắn ta lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế ám toán đồ nhi của ta, ta phải tìm hắn tính sổ!”

Sắc mặt của trưởng lão Phật Sơn Môn cũng khó coi như thế: “ Trong suốt quá trình chiến đâu ta đều có mặt quan sát, huống hồ còn dùng Linh Kính chiếu xuống đài nữa, vốn dĩ không hề có mấy cái thủ đoạn bỉ ổi gì cả, thì lấy đâu ra mà ám toán đây?”

Cơn giận dữ của trưởng lão Phúc Lâm Môn vẫn chưa tiêu tan, híp mắt nhìn trưởng lão Phật Sơn Môn hỏi: “ Thế ngươi cảm thấy Từ Mạc Vấn đáng chết sao?”

Đối với lý luận xiêu vẹo này của trưởng lão Phúc Lâm Môn, trưởng lão Phật Sơn Môn chĩa mũi nhọn mà đáp lại: “ Công bằng luôn trong lòng người, ngươi có thời gian rảnh rỗi như thế thì chi bằng đi cứu chữa đồ đệ của mình đi, tuy Phúc Lâm Môn là môn phái lớn, nhưng Phật Sơn Môn cũng không phải là nơi mà các ngươi có thể vô lý gây rối như thế!”

Trưởng lão Phúc Lâm Môn biết rõ nếu nói tiếp cũng chẳng được gì, huống chi nếu ông ta thật sự ra tay, thì chuyện này cũng không thể xử lý chỉ trong một phát được, dẫu sao ông ta cũng đại diện Phúc Lâm Môn, vậy thì lúc mà các môn phái Phù Tu khác không để ý mà bỏ đá xuống giếng, thì Phúc Lâm Môn sẽ luôn chèn ép bọn họ đến thở cũng không ra hơi.

Thà rằng đi xem thử xem có thể cứu sống Từ Mạc Vấn được hay không, còn hơn là tiếp tục làm trò cười cho đám người đó xem.

“ Hừ, lão phu nhất định sẽ nhớ kỹ chuyện này!” Trưởng lão Phúc Lâm Môn vung tay áo một cái, ôm lấy Từ Mạc Vấn đến dược các của Phật Sơn Môn, dù sao với vết thương bị tổn hại nội tạng của hắn thì không thể chỉ cầm máy liền có thể cứu sống được.

Còn về phần Từ Mạc Vấn sống hay chết, Bách Sát cũng không hề để ý, chẳng qua bích xà này xác thực là đồ tốt nha, chỉ là không được tinh xảo quá cho lắm, lỡ như cứng chọi cứng thì sợ là có phần yếu ớt quá rồi.

Lần này chỉ còn lại 20 người, ở vòng 3 này lại rút thẻ tên lần nữa, tất cả mọi người đêu không muốn chạm trán với Tô Dạ, đó lại là một hung thần sát phạt quả quyết, nhìn vẻ ngoài thì như một thư sinh yếu ớt, nhưng khi xuống tay thì nhanh chuẩn độc, thấy máu mà còn đòi mạng nữa!

Những người không rút trúng tên của Tô Dạ đều thở phào nhẹ nhõm một phen, mà tên đệ tử rút trúng tên Tô thì mặt đầy lo lắng, lông mày cũng sắp trễ xuống mắt luôn rồi.

“ Ta nhận thua.”

Thế nhưng không có bất kỳ ai khinh bỉ sự lựa chọn của hắn cả, bởi đây không phải là biểu hiện hèn yếu mà là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!

Tô Dạ cũng bất đắc dĩ, ban nãy hai đối thủ của hắn cũng đều nhận thua, đây cũng đâu phải là trận chiến sống còn, bọn họ cũng không phải là Cao Hoa Thanh, thì sao Tô Dạ lại có thể giết chết bọn họ được chứ!

Thế nhưng cũng tốt, điều này cũng đồng nghĩa với việc Tô Dạ đã trúng tuyển Thâp Kiệt thế giới Tiểu Thiên trước thời hạn, còn về thứ tự trước sau thì thế nào cũng không sao cả, Tô Dạ nhìn về phía Vương Nhiên, Vương Nhiên gật gật đầu với hắn.

“ Ta bỏ quyền.”

Tất cả mọi người dõi theo Tô Dạ bước xuống võ đài, rồi sau đó bước ra khỏi sân diễn võ, rồi sau đó cũng không có sau đó nữa rồi....

Vẻ mặt của người đệ tử nhận thua tràn đầy phẫn nộ, bộ không thể bỏ quyền trước khi hắn nhận thua hay sao?

Ngay lúc này, người người đều dời ánh mắt về Bách Sát, ban đầu Bách Sát ngẩn người giây lát rồi sau đó rất không vui mà nói: “ Ta cũng không bỏ quyền, các ngươi nhìn ta làm gì chứ hả!”

Phù....

Tất cả mọi người cảm giác như sức mạnh trong cơ thể như quay về trở lại, cả người rạng ngời thoải mái, sau khi Tô Dạ đi rồi thì trái lại buổi so đấu Top 10 tiếp theo đó còn thêm phần đặc sắc hết mức!

Tiếng la hét sục sôi, tiếng gào thét không cam lòng, bầu không khí được đốt cháy bởi máu tươi và lửa giận, lại bao phủ diễn võ đường lần nữa.

Đây mới là đại tuyển Top 10 thế giới Tiểu Thiên!

Bạn đang đọc Ba Nghìn Kiếm Giới (Bản Dịch) của Minh Triệt Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.