Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nửa đường quay về

Phiên bản Dịch · 1256 chữ

Tôn Nguyên Minh cắt ngang mạch suy tư của Tô Dạ: "Lên xe trước, đường xá xa xôi, đó cũng là thời gian để cho ngươi suy nghĩ cẩn thận."

Tô Dạ đỡ Lý Tuyết Tùng lên xe, sau đó Trương Đoạt nhảy vào, Tô Dạ vừa lên xe lại chợt nhớ tới cái gì, tay vịn cửa xe nói: "Tôn trường lão, lúc trước vãn bối nhận ra ngài cũng không phải là khoe khoang nhãn lực, mà là lúc ấy tham khảo vấn đề tiết điểm và giao điểm khi khắc phù văn trận lên lò luyện đan, ngài chính là người ầm ĩ nhất và cũng là người dữ nhất."

Tôn Nguyên Minh bật cười, ông thật sự không nghĩ tới Tô Dạ sẽ lại nhớ rõ ràng như thế, ông không biết có phải ông chính là người ầm ỹ và dữ dằn nhất không, nhưng ông chắc chắn Tô Dạ cũng đã nghe hết những ý tưởng kia rồi, bằng không hắn sẽ không nói ra như thế.

"Nhanh lên xe, ta đã khẩn cấp muốn trao đổi với Bách tiểu hữu một phen ra trò rồi!"

Sau khi lên xe Tô Dạ thấy Tôn Nguyên Minh tiến vào nói: "Tôn trường lão gọi ta là Bách Gia Tô là được rồi."

"Ha ha, thế lão phu liền không khách khí nhé, Bách Gia Tô."

Sau khi đã xác nhận mọi người lên xe ngồi vững vàng, người đánh xe nhẹ nhàng vung roi lên, chạm nhẹ vào mông ngựa, con tuấn mã cường tráng khỏe mạnh chân như có phi yến, nhanh như gió chạy nhanh về phía xa.

Mọi người vui vẻ hòa thuận nói chuyện với nhau trong xe ngựa, ngay cả Trương Đoạt cũng tham dự vào, suy cho cùng hắn cũng là đệ tử dược các, hơn nữa sau khi tỉnh ngộ còn phấn khởi tiến lên, mặc dù phấn đấu đến mấy cũng không cản nổi Tô Dạ, nhưng ở dược các đã có thể được Khương Ngọc Thanh thật sự tin dùng.

Mà Lý Tuyết Tùng cũng không lộ vẻ nhàm chán, mặc dù nội dung ba người nói chuyện với nhau đối với nàng mà nói tựa như nghìn lẻ một đêm, nhưng nàng xuất thân tạp tu ở dược địa hai năm, cũng không thấy xa lạ về những vật này, thế nên cũng không có cảm giác khô khan phiền chán.

Thỉnh thoảng trao đổi thỉnh thoảng cãi cọ, sắc trời cứ thế lơ đãng âm thầm biến hóa, không được ai đồng ý, cũng sẽ không có ai để ý cảm thụ, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm mà thế giới giao cho nó.

Đêm tối cùng ban ngày đan xen với nhau, đây là chân lý trải qua hồi lâu vẫn không thay đổi, mà loại lực lượng hiển nhiên này chính là mục tiêu mà các tu sĩ truy tìm cả đời, từ mượn nhờ đến nắm trong tay, từ nhìn lên đến quan sát.

Lẫm Quan thành đã gần ngay trước mắt, Tôn Nguyên Minh hỏi thăm Tô Dạ có muốn ngựa không ngừng vó chạy thẳng về Phong Thủy các không?

Tô Dạ cũng không gấp gáp vội vã đến mức như vậy, cứ từ từ là được, hơn nữa đối với sự trả thù đến từ Lôi Âm các, Tô Dạ cũng không e ngại, chỉ cần không phải cảnh giới Hóa Tinh của Lôi Âm các hạ mình đến đây, như vậy sẽ không tạo thành bao nhiêu uy hiếp.

Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là Lý Tuyết Tùng, chẳng qua Tôn Nguyên Minh đã buông lời thề son sắt, hứa hẹn rằng phải bảo vệ bọn họ, đây không riêng gì nói cho bọn hắn nghe, cũng là Hàn Sơn môn ám chỉ với Lôi Âm các.

Có lẽ lúc trước Lôi Âm các sẽ không e ngại Hàn Sơn môn, nhưng khi một cái cường giả cảnh giới Trọng Sinh đỉnh phong ngang trời xuất thế, Lôi Âm các sẽ phải nghĩ kĩ cân lượng của mình rồi, cường giả cảnh giới Trọng Sinh ở thế giới Tiểu Thiên có thể so với thần linh.

Rồi lại nói mặc dù Tô Dạ không cho là danh tiếng của mình vang dội khắp cả thế giới Tiểu Thiên, nhưng mà nếu như Lôi Âm các có Ám các, hẳn là sẽ rất dễ dàng tra được của chuyện mình đã từng trải qua, thế nên cho dù không có tầng quan hệ với Hàn Sơn môn, bọn họ cũng suy nghĩ cẩn thận tiến hành, đến cùng có phải là lợi nhiều hơn hại hay không.

Ba người Tô Dạ bị Tôn Nguyên Minh an bài ở một tòa khách điếm cao sang ở Lẫm Quan thành, một đêm bình an vô sự, chẳng qua “dự cảm” của Tô Dạ lại thoáng có phần phập phồng, nhưng nếu như ngay cả hình ảnh mơ hồ cũng không tạo thành, thì chứng tỏ còn chưa đủ để ảnh hưởng tới Tô Dạ.

Sáng sớm hôm sau bọn họ tiếp tục lên đường, Tô Dạ và Tôn Nguyên Minh vẫn nhiệt tình như ngày hôm qua, rồi lại nhiệt tình trò truyện, bất kể là Tô Dạ hay là Tôn Nguyên Minh, trên đoạn đường này cả hai đều đạt được ích lợi không nhỏ.

"Phong Thủy các có thể có được đệ tử như ngươi thì đúng là quá có phúc, qua tầm chục năm nữa là có thể bước lên hàng đầu ở thế giới Tiểu Thiên rồi, nói thật là ta rất muốn đào ngươi đi đấy."

Tô Dạ sao chịu được Tôn Nguyên Minh khích lệ như thế: "Tôn trường lão cứ nói đùa, cuộc đời tu sĩ mà ta theo đuổi vĩnh viễn không có bến dừng, Trữ trưởng lão chính là một ví dụ tốt nhất, không có mạnh nhất chỉ có mạnh hơn!"

"Chậc chậc, không nói những lời này nữa, chúng ta tiếp tục bàn luận đi, vừa nãy đã nói đến ảnh hưởng từ thuộc tính của linh uy đến tiết điểm và giao điểm rồi. . ."

Lên đường từ Hàn Sơn môn, đã hai ngày hai đêm, mà ngày thứ ba, xe ngựa đã tới khu vực ranh giới bắc nam, nếu như Lôi Âm các còn không động thủ, chỉ sợ cũng không có cơ hội, bởi vì một khi đi qua con sông giáp ranh phân cách đại lục bắc nam này, đã là cực hạn khoảng cách mà Ám các của Lôi Âm các nắm trong tay.

Lúc này trên xe ngựa không còn truyền đến tiếng trao đổi và cãi vã nữa, Tôn Nguyên Minh nhắm mắt dưỡng thần ngủ gà ngủ gật, Lý Tuyết Tùng tựa vào vai Tô Dạ ngủ, Tô Dạ nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.

Trương Đoạt nhỏ giọng hỏi: "Người của Lôi Âm các chắc sẽ không tới tìm phiền toái chứ?"

Tô Dạ lắc đầu không xác định nói: "Ta cũng không biết, chỉ có thể xem hành động của Lôi Âm các thôi, trên cánh đồng bát ngát mênh mông vô bờ này, cung tu thật sự rất khó giải quyết."

Trương Đoạt lần nữa hạ giọng nói: "Nếu như là ám các ra tay, chỉ sợ là bọn họ sẽ. . ."

Trương Đoạt làm ra một cái động tác cắt cổ, ý rất rõ ràng, cho là Lôi Âm các ra tay tất sẽ giết người diệt khẩu.

Bạn đang đọc Ba Nghìn Kiếm Giới (Bản Dịch) của Minh Triệt Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.