Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời thôn nhỏ

Tiểu thuyết gốc · 1972 chữ

ChươngChươngChươngChươngChươChươngChươngChươngChương

Thiên địa, từ thời Thượng Cổ đã được những vị toàn năng chia thành hai nơi được gọi là Tiên Giới. Phàm nhân là không thể đi tới đó được, trừ có cơ duyên, hay được người tu tiên dẫn vào, nhưng những điều đó là hi hữu vô cùng. Lại nói, thiên địa được chia ra thành nhị giới, hai giới có tên là Nhân Gian và Tiên Giới. Nhân Gian là nơi phàm nhân sinh sống, có người tu luyện đạo pháp mong một ngày thoát xác phàm nhân, phi thăng thành tiên, ghi tên vào tiên tịch. Còn Tiên Giới thì dành cho tiên nhân sinh sống. Ở Tiên Giới lại được chia ra thành Tiên Giới và Ma Giới. Tiên Giới là dành cho tiên nhân, một lòng trảm yêu trừ ma, mong thiên địa được thái bình. Còn Ma Giới là dành cho những tiên nhân đọa lạc, sa đọa vào ma đạo, gây họa thương sinh. Tiên Giới và Ma Giới như nước với lửa, không ai hợp ai. Thời Thượng Cổ, thiên địa có biến, vách ngăn giữa Tiên Nhân nhị giới đã biến mất. Làm thiên địa một phen đảo lộn, Tiên Ma tranh đấu, lan đến Nhân Gian.

Thời Thượng Cổ cho đến nay, Tiên Ma nhị giới đều đã trở thành một phần của Nhân Gian. Nhưng Tiên Ma nhị giới lại tạo ra một bức tường ngăn cách với Nhân Gian. Lại nói thiên địa dị biến lúc đó làm cho Nhân Gian lầm than không sao tả xiết. Vì lũ ma vật ra vô số, cây, thú, linh hồn đều hấp thụ linh khí chuyển hóa thành yêu vật, ma thú, quỷ hồn, Nhân Gian loạn vô cùng. Thấy thế, Ma Giới liền cho người tới Nhân Gian chiêu mộ những kẻ có năng lực, Tiên Giới cũng vậy, họ cũng làm như Ma Giới. Nên lúc đó Nhân Gian lại phân ra một chính một tà, cho đến ngày nay vẫn còn ma vật và người Tiên Ma nhị giới đi trong Nhân Gian. Nhưng Tiên Ma nhị giới đã hiếm khi thu nhận kẻ tu hành, trừ những kẻ có tiên tư siêu tuyệt.

Trời tối, ánh trăng tỏa ra vầng hào quang nhu hòa bao phủ đại địa. Ánh trăng hôm nay dị thường sáng, nhưng lại mang theo một sự ma quái trong vầng sáng bạc ấy. Như có những vong hồn đang phiêu lãng dưới ánh trăng.

Trong một cái thôn nhỏ, có một thiếu niên tuổi chừng 13 đang ngồi thẩn thờ trước cửa nhà. Hắn ngồi xổm, hai tay vòng qua ôm gối, hắn ngước lên nhìn trời. Chỉ thấy thiếu niên mặc hắcy, viền áo màu đỏ, đai lưng đen tuyền có một miếng ngọc tròn ngang eo. Thiếu niên có một mái tóc dài, lại buộc cao bằng một mảnh vải dài màu đỏ, nhìn lại hắn còn để hai lọn tóc trước trán. Ngang mi tâm là một đôi mày kiếm nhỏ tinh tế, con ngươi đen huyền như hắc bảo thạch, ánh mắt thần khí tỏa ra. Nhưng lúc này ánh mắt ấy giờ là buồn bã, vì phụ thân của hắn vừa qua đời, gương mặt tuấn tú rất hiếm thấy. Đặc biệt là trên mi tâm của thiếu niên có một hình xăm ngọn lửa màu đỏ. Nhìn ngọn lửa, lại thêm dung mạo của thiếu niên, thì ai cũng sẽ ngợi khen.

Thiếu niên tên là Diệp Thiên Phàm, là người trong thôn nhỏ. Từ nhỏ, Diệp Thiên Phàm sống cùng phụ thân, nửa tháng trước phụ thân hắn bị một con mãng xà cắn, chữa trị không được, nên phụ thân hắn chết. Lúc này Diệp Thiên Phàm đang ngồi thẩn thờ, bên cạnh hắn là một cái tay nải nhỏ bé. Trước khi chết phụ thân Diệp Thiên Phàm có dặn là hắn đi tới tiên cảnh, rồi vào trong tiên môn xin một vị tiên trưởng nào đó nhận hắn làm đệ tử. Với tiên tư của Diệp Thiên Phàm, phụ thân hắn tin rằng hắn sẽ được nhận vào tiên môn.

Cho đến một lúc lâu sau, Diệp Thiên Phàm đứng lên, thân thể nhỏ gầy của hắn bước đi. Tay nải quẩy trên vai, Diệp Thiên Phàm bước đi, nhưng vài bước hắn lại quay đầu, nhìn về ngôi nhà nhỏ của hắn, ánh mắt hắn như không nỡ rời đi. Đột nhiên, trong nhà của Diệp Thiên Phàm có một bóng người mờ ảo phiêu đãng bay ra, sắc mặt tái mét, mặc bạch y, móng tay dài nhọn. Thấy bóng người, ánh mắt của Diệp Thiên Phàm không còn một miếng gì gọi là buồn bã, mà la toáng lên, rồi bỏ chạy một mạch ra khỏi thôn nhỏ.

Bóng người mờ ảo thấy Diệp Thiên Phàm chạy trối chết thì liền ôm bụng mà cười, ngã tới ngã lui.

- Thiếu chủ quả là chơi vui!...

Bóng người chính là quỷ hồn, là linh hồn người đã chết nhưng không vào luân hồi môn, mà ở lại Nhân Gian hấp thụ linh khí, chuyển hóa thành quỷ hồn. Lúc này có một giọng điệu ung dung vang lên.

- Đi thôi!

Giọng điệu uy nghiêm vô hạn. Nghe giọng điệu uy nghiêm đó, bạch y quỷ hồn không dám cười nữa, mà bay đi về phía núi rừng. Đột nhiên một nam nhân tuấn dật, mặc hắc bào xuất hiện trong sân nhà của Diệp Thiên Phàm, cười nói.

- Đi đi, nhi tử của ta! Rồi hai phụ tử ta sẽ còn gặp lại... Tiên Ma Kiếp sắp giáng xuống Nhân Gian, ta cần về đó một chuyến...

Tên nam nhân là Diệp Phi Phàm, là phụ thân Diệp Thiên Phàm. Nhưng nếu Diệp Thiên Phàm có ở đây, hắn không thể nào liên tưởng được người nam nhân tuấn dật này lại là phụ thân của hắn. Vì hai người như trời với đất, không thể nào liên tưởng được một người lam lũ như phụ thân Diệp Thiên Phàm lại là nam nhân tuấn dật này. Nếu để Diệp Thiên Phàm biết thì hắn sẽ không thể tin, sẽ cho đây là mộng. Thật ra Diệp Phi Phàm đã chết chỉ là hóa thân, giờ mới là Diệp Phi Phàm thật sự. Chỉ thấy gương mặt của Diệp Phi Phàm góc cạnh rõ ràng, mày như kiếm khắc, con ngươi điểm điểm tinh mang, ánh mắt sắc bén, lại thâm thúy vô cùng, dáng người cao lớn oai phong, trên thân ông có một cỗ khí thế trấn nhiếp nhân tâm

Diệp Phi Phàm nói đến đây, ông liền chậm rãi bay lên trời mà đi. Lại nói tiếp về Diệp Thiên Phàm, hắn bị dọa sợ chạy đến hừng đông, lại cũng không dám quay đầu mà nhìn. Lúc này mệt lả vì chạy, lại thấy trời cũng đã sáng, Diệp Thiên Phàm mới ngồi xuống một gốc cây ven đường, nghỉ mệt. Diệp Thiên Phàm lại mở tay nải ra, thoáng cái mặt hắn đen thui, lẩm bẩm.

- Phải đến tiên cảnh nhanh chóng học tiên pháp, sau này ta cho bọn ngươi biết mặt!...

Nhìn lại, vì chạy trối chết, nên đồ đạc trong tay nải đều bị rơi giữa đường, giờ không có gì bỏ vào miệng, cũng không có một xu dính túi. Diệp Thiên Phàm ngửa mặt lên trời nhìn, không nói được lời nào. Thấy gương mặt thương thân của Diệp Thiên Phàm, có một nam nhân trung niên tóc ngắn lại bạc, mặc thanh trường y, vô cùng giản dị đi tới chỗ của hắn, hỏi.

- Tiểu bằng hữu sao lại than thở ở đây?

Ánh nắng chiếu vào bóng dáng của người nam nhân trung niên, làm ông ta có một tầng quang thải, như thiên nhân giáng trần, vô cùng bất phàm. Còn dung mạo của ông ta cũng là tuấn mỹ vô song, trên đời hiếm thấy. Ông ta mái tóc trước trán lò xò rơi xuống, nó che đi vầng trán cao của ông. Ông ta có một đôi mắt đen thâm trầm, tựa hồ đôi mắt ấy đã chứng kiến bao nhiêu chuyện tan thương của năm tháng, ánh mắt như hai thanh thần kiếm vô cùng sắc bén. Dáng người đường đường, chính khí vô tà, khí độ ung dung bất phàm, thiên nhân cũng chỉ đến thế này thôi.

Diệp Thiên Phàm ngốc lăng nhìn nam nhân tóc bạc, hắn chưa từng thấy ai có được khí thế ung dung như vậy. Diệp Thiên Phàm đứng lên cung kính nói.

Tiên trưởng, tiểu nhân từ thôn nhỏ đi đến tiên cảnh để bái sư...

Nghe Diệp Thiên Phàm nói, nam nhân trung niên lại quan sát hắn. Ánh mắt thâm thúy của nam nhân trung niên có một cỗ thần quang tỏa ra, trấn nhiếp nhân tâm. Đến khi nam nhân trung niên thu lại ánh mắt, Diệp Thiên Phàm thở ra một hơi. Thấy Diệp Thiên Phàm hồn nhiên như thế, làm nam nhân trung niên cười mỉm, hỏi.

- Ta là Mộ Thừa Thiên, còn tiểu bằng hữu tên gì?

Nam nhân trung niên tuy thần thái như hạng người tuyệt thế, nhưng ông ta nói chuyện rất hòa ái, ông ta xưng tên ra trước khi hỏi tên người khác. Lúc này Diệp Thiên Phàm cũng rất cung kính mà nói.

- Tiểu nhân là Diệp Thiên Phàm.

Nghe ba từ Diệp Thiên Phàm, Mộ Thừa Thiên lại nhìn hắn chăm chú, ánh mắt của ông ta lóe sáng, rồi thầm nghĩ.

"Diệp Thiên Phàm... Nhìn tiểu tử này rất giống hắn... Không biết ta cảm thấy có nhầm lẫn hay không?"

Lúc này Mộ Thừa Thiên lấy trong người ra một lệnh bài màu vàng kim, trên khung là hai con rồng màu đen, ở góc có bốn thanh kiếm đâm xéo qua đầu rồng và đuôi rồng trên lệnh bài. Mộ Thừa Thiên nhìn lệnh bài một cái, rồi nói với Diệp Thiên Phàm.

- Với tiên tư của tiểu bằng hữu vào được tiên cảnh là chuyện dễ dàng... Nhưng muốn được nhận vào tiên môn thì không dễ... Tiểu bằng hữu đi tới Cửu Huyền Sơn, nếu bị làm khó dễ thì ngươi đưa thứ này, lúc đó không ai dám gây khó dễ ngươi nữa!

Lúc này Mộ Thừa Thiên đưa lệnh bài cho Diệp Thiên Phàm. Tuy là Diệp Thiên Phàm chưa trải sự đời, nhưng hắn cũng biết không thể nhận lệnh bài, vì không ai cho không ai thứ gì bao giờ, trong những quyển thoại bản đều viết thế. Nhưng những kẻ như Mộ Thừa Thiên làm việc, thì không ai đoán được tâm tư. Diệp Thiên Phàm muốn từ chối, nhưng Mộ Thừa Thiên lại nhìn hắn, rồi ung dung nói.

- Tiểu bằng hữu yên tâm, ta không bắt ngươi làm gì đâu!

Một câu đã nói trúng chỗ ngứa của Diệp Thiên Phàm, làm hắn lúng túng lên, không biết làm sao cho phải. Lúc này Mộ Thừa Thiên lại nhìn lên trời, rồi nói

- Ta không thu đệ tử, nên tiểu bằng hữu đi tới Cửu Huyền Sơn, trong bọn họ sẽ có người thu nhập ngươi... Thế nhé, ta đi đây...

Nói xong, Mộ Thừa Thiên đã cắt bước mà đi, tướng đi của ông ta ung dung tùy ý vô cùng. Thấy Mộ Thừa Thiên đi, ông ta lại đặt lệnh bài lên tay Diệp Thiên Phàm, hắn không biết làm sao cho phải. Đến khi Mộ Thừa Thiên đã đi khuất, Diệp Thiên Phàm mới hồi thần lại. Lập tức, Diệp Thiên Phàm đứng cung kính về hướng Mộ Thừa Thiên mà bái.

- Đa tạ tiên trưởng, tiểu nhân sẽ không bao giờ quên ơn của người!

Bạn đang đọc Bá Giả Chi Quyền sáng tác bởi ThươngThiênTịch

Truyện Bá Giả Chi Quyền tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThươngThiênTịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.