Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

xuyên việt

Tiểu thuyết gốc · 5107 chữ

“Cuộc sống đâu lường trước điều gì?

Tình yêu có thể đến rồi đi

Bàn tay dẫu đang nắm thật chặt mà vẫn lạc nhau

Còn nhớ trong ngày nắng nhạt nhòa

Mình quay lưng về phía người kia

Và bước đi rồi chẳng nhìn lại dù chỉ một lần…”

Ngồi nhâm nhi điếu thuốc lá, tay trái nhịp nhịp xuống mặt bàn gõ theo điệu nhạc buồn, tôi ngửa đầu ra sau thở phì phèo vài làn khói. Kể từ cái ngày em xa tôi đến nay cũng dc hơn năm rồi. Ngẫm lại tình cảnh lúc đó, quả thật không hiểu vì lí do gì mà em chủ động rời xa tôi, lẳng lặng không một lời giải thích, chỉ vs 1 câu nói không thể nào phũ hơn: “Mình không hợp nhau, chia tay nhé anh”. Và rồi em cứ thế mà đi. Để rồi một ngày bất chợt tôi thấy em bên vòng tay kẻ khác, trao cho hắn nụ hôn nồng nàn, em ngả đầu vào vai hắn, mỉm cười trông thật hành phúc, kéo theo sau là những cái vuốt ve âu yếm mà trước giờ phải lúc thật vui và chiều lòng tôi em mới miễn cưỡng thực hiện.

Tôi đau lắm, đau thấu tận tim gan. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ xuất hiện cái ý nghĩ điên khùng là lao đến túm cổ thẳng oắt con ấy và tẩn cho nó 1 trận ra bã, rồi hỏi em lý do vì sao rời xa tôi sau ngần ấy thời gian quan hệ (quan hệ ở đây chỉ là tình cảm học trò thuần khiết, chưa tới cái ranh giới xác thịt). May sao lúc đó tôi nhịn dc, dù sao cũng trong quán cà phê lớn, mình làm vậy cũng chẳng dc ích lợi gì, lại còn thiệt thân, vs lại cũng không muốn em khó xử.

Liếc nhìn em bằng ánh mắt u oán pha chút tiếc hận khó hiểu, tôi lặng lẽ ra quầy tính tiền và bỏ về trong sự buồn bã và thất vọng tột độ. Thất vọng về em, sao em lại bỏ tôi đi theo thằng con trai khác, mà thằng đó lại nhỏ hơn em và tôi 2 tuổi, ms học lớp 10? Thất vọng về bản thân mình, tự hỏi lòng vì sao khi ở bên mình cô ấy không tỏ ra vui vẻ như thế? Hay tại mình k đủ hấp dẫn cô ấy, k thể đem đến cho cô ấy cảm giác an toàn cùng bờ vai vững chắc? Vì sao lớn lên cùng nhau, dc hàng xóm gọi vui là cặp “Thanh mai trúc mã”, từ nhỏ lớn lên vs nhau, học cùng lớp, cùng trường, nhà chỉ cách vài bước chân. Vậy mà cớ sao giờ đây em lại trở nên như thế này? Trách ai giờ đây? Biết trách ai???

Trước khi ra khỏi cửa quán, tôi liếc nhìn em lần cuối, thấy em vẫn cười vs khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn đáng yêu, thi thoảng còn thọc léc tên kia, đùa nghịch 1 cách vô tư, cả 2 cười phá lên, trông họ k khác gì 1 cặp tình nhân nhỏ. Thấy 1 màn như vầy, tôi biết mình chả còn hy vọng gì, cũng chả buồn hỏi e lý do vì sao. Một thời gian sau kể từ lần đó, e xem tôi như người xa lạ, chỉ giữ mức quan hệ xã giao hết mức có thể vs tôi. Bản thân tôi cũng đá quá chán chường, cũng mặc kệ em.

À mà nãy giờ quên giới thiệu đôi nét bản thân. Tôi tên Trần Văn Hiếu, là học sinh lớp chuyên Sử lớp 12a1 trường THPT Nguyễn Du. Từ nhỏ tôi đã có sở thích kỳ lạ vs lịch sử, đặc biệt là lịch sử Trung Hoa. Sau này, khi dần lớn lên, tôi càng lúc càng thích xem phim và đọc truyện kiếm hiệp cổ trang, vs ước mơ là dc hóa thân vào các nhân vật chính, có võ công thượng thừa, đầu đội trời, chân đạp đất, đỉnh thiên lập địa, đạt đến đỉnh cao của võ đạo, dc người người ngưỡng mộ, năm thê tứ thiếp, bla bla… Tuy đắm chìm vào thế giới kiếm hiệp, thế nhưng tôi vẫn không quên bản thân mình đang ở đâu. Thế kì 21 rồi, làm gì còn cái thời khinh công nhảy nhót qua lại như trong phim, kỹ xảo điện ảnh là minh chứng rõ nhất cho định luật vạn vật hấp dẫn của Niu-tơn. Đôi lúc tôi cười tự giễu chính mình rằng làm đéo gì có cái kiểu khinh công trong truyền thuyết đó chứ, tôi cũng hiểu rằng trong thế giới hiện đại này thì chỉ có võ học nhằm kiện thân tráng cốt, thân thể khỏe mạnh chứ cũng chẳng tồn tại cái thứ gọi là nội công như trong truyện và phim ảnh. Do tiếp xúc vs tri thức nhân loại, khoa học kỹ thuật từ sớm, tôi rất nhanh hiểu dc giấc mơ của mình mãi k thể trở thành sự thật. Được ba má cho đi học karate từ nhỏ, cuối cấp 2 tôi lại tập gym, khi lên cấp 3 tôi lớn trổ mã, cao 1m8, cơ nào ra cơ nấy, tôi k thật sự quá đẹp trai, nhưng dc cái có khuôn mặt tròn, ưa nhìn. Cộng vs thành tích học tập của mình, tôi sớm trở thành hot boy, bạch mã hoàng tử trong lòng chúng nữ sinh. Thế nhưng trước h lòng tôi chỉ có em – Nguyễn Ngọc Bảo Ly, người bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên vs tôi.

Chợt…

– Hiếu ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiii… xuống nhà kho dọn dẹp dùm mẹ vs nào. Lát mẹ còn qua nhà cô Nga lấy bộ đồ đặt may bữa trước nữa. Nhanh lên con nhé!

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi câu nói của mẹ. Rít nốt điếu cuối, tôi cười nhếch miệng, cố gắng quên đi chuyện của em bằng cách vùi đầu vào công việc.

Di xuống nhà kho, nhìn thoáng qua, tôi chỉ có 1 từ để hình dung: “BẨN”. Thở dài, xắn 2 ống tay áo, tôi lao vào dọn dẹp. Cũng chả có gì khó khăn lắm, bởi chủ nhật tuần nào tôi cũng thay mẹ dọn dẹp, như kiểu nhà kho này thuê tôi vào “tắm rửa” cho nó vào cuối tuần vậy. Đang loay hoay dọn dẹp, bỗng những cái thùng xốp tôi xếp lên trước đó do chất cao mà không đủ vững, bắt đầu đổ ập xuống.

“Bộp… Bộp…”

Tôi cười như mếu, nó đổ mình nó thì thôi chứ, giờ lại còn kéo theo cả đống những vật tôi xếp cạnh đó đổ theo, cứ như hiệu ứng dimono vậy. Thở ra một hơi, tôi lại bắt đầu công việc bất đắc dĩ của mình, lại xếp mọi thứ lại cho ổn thoả, lại còn cẩn thận đến mức xếp từng thứ s đó lấy tay lay lau thử độ vững chắc của nó sau đó mới chồng những thứ khác lên. Hết cách mà, tôi cũng không muốn lại phải xếp lại lần nữa, trên phòng còn vài bộ kiếm hiệp tôi muốn cày lại, thế nên phải ráng mà dọn dẹp cho xong.

Lúc khom lưng định lấy cái thùng xốp cuối cùng để chất lên cao, vừa nhấc thùng lên khỏi mặt đắt, đập vào mắt tôi là 1 vật có hình chiếc gương, cũng chả biết gọi nó là cái gì. Có 8 cạnh đề nhau, tạm gọi là bát giác. Mặt trước chia thành 9 ô nhỏ, 8 ô quanh viền và 1 ô ở giữa. Đằng sau là mặt gương đồng. Tôi cũng khá ngạc nhiên, bởi gương bằng đồng giờ hầu như không còn gặp nữa, thời đại nào rồi còn xài gương bằng đồng???

Cầm xoay xoay cái vật hình bát giác đó trong tay cả phút đồng hồ mà chả phát hiện ra nó có cái vẹo gì đặc biệt cả. Bất giác tôi lẩm bẩm:

– Đệt chả lụa… Cái oắt đờ phắc gì thế này??? Đạo cụ cho diễn viên phim cổ trang à?

Lúc đó trong đầu óc tôi toàn nội dung cổ trang, cũng không khó liên tưởng đến xuất xứ thật của vật hình bát giác có vẻ cổ kính và kỳ quái nọ.

Chặc lưỡi vài cái tôi tự nói 1 mình:

– Thôi kệ, nhét túi lát lên cày xong bộ phim rồi nghiên cứu sau vậy. Lo dọn cho xong đã.

15p sau, cuối cùng tôi cũng dọn dẹp xong. Vào nhà tắm làm vài phát cho đỡ nóng, gột rửa hết bụi bặm. Đâu ra đó, tôi bước vào phòng mình, căn phòng mà tôi luôn tự hào.

Căn phòng thì cũng bình thường thôi, nhưng điều đặc biệt mà tôi đắc ý nhất là việc những tủ sách chất đầy những bộ kiếm hiệp hay mà tôi thích. Có cả những bộ cực hiếm mà tôi phải bỏ tiền nhờ người tìm mua giùm nữa, bởi những bộ đó k có người up lên mạng nên đành phải tìm mua ấn bản. Nhìn lại căn phòng một lượt, tôi không khỏi tự phục mình, quả là 1 kho sách truyện đồ cmn sộ.

Tự sướng vài giây, tôi với tay bật TV + dàn DVD, mở tủ lấy bộ Thiên Long Bát Bộ bản full r cho vào xem. Cũng xin nói thêm là tôi k thích xem trên mạng lắm, tôi thích xem DVD nên tự mình sưu tầm

rồi tự mình xem cho thoải mái.

Trời nóng, tôi cởi luôn cái quần dài ra, mặc mỗi quần soọc cho mát. Chợt “keeng” 1 tiếng, cái vật hình bát giác lúc nãy tôi tiện tay nhét túi định bụng lát rảnh rổi thì lấy ra nghiên cứu đang nằm đơ ra trên nền thảm. Tiện tay tôi lấy nó đặt lên bàn cạnh dĩa trái cây. Trong lúc xem phim tôi không muốn phải bận tâm đến những thứ khác nên đặt nó ở đó, xem xong rồi tính.

Xem dc vài tập, thấy khát, trên bàn lại có dĩa trái cây, thôi thì “Thuận nước đẩy thuyền” chứ nhỉ? Thầm nghĩ trong lòng, với tay lấy con dao ra gọt trái táo. Thế éo nào tự nhiên tay run gọt mẹ nó vào tay, khổ nỗi tôi dùng lực hơi mạnh nên vết cắt cũng khá sâu.

Bực tức vì xem phim còn chưa xong mà phiền toái đã đến, tôi buột miệng chửi thề:

– D K M nhà nó chứ!

Tính bật dậy tìm hộp bông gòn với cồn sát trùng ở trong hộp y tế, bỗng mặt tôi đần thối ra trong vài giây. Trước mắt tôi, cái vật hình bát giác mà tôi đặt cạnh dĩa trái cây khi nãy, không biết từ khi nào đã thấm máu của tôi. Ban đầu là ở ô thứ 9 ở giữa, sau đó lan dần ra 8 ô xung quanh với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được. Sau khi máu thấm hết 9 ô nhỏ ở mặt trước, chợt vật hình bát giác này tự phát sáng, ánh sáng như kiểu khi mở ra hòm châu báu vậy. Nó sáng khắp phòng tôi. Thế rồi dị tượng xảy ra.

Từ phía những tủ đựng sách, truyện và phim của tôi từng đợt từng đợt như hoá thành những hạt li ti như bụi phấn, tất cả đều bị hút vào cái vật được đặt ở trên bàn.

Mải nhìn nên tôi quên béng việc phải cầm máu ở tay của mình. Thực sự thì ai thấy một màn như vậy thì cũng có bộ mặt đơ như cây cơ của tôi thôi. Thật sự quá sức tưởng tượng mà. Nhưng tất cả chưa dừng lại ở đó. Sau khi hấp thu hết những hạt li ti đó, cái vật hình bát giác này tự lơ lửng trên không trung, cao đến ngang tầm tôi thì dừng lại. Sau đó đằng sau nó bỗng hiện ra một lỗ hổng kì lạ, giống hệt lỗ đen vũ trụ mà tôi xem ở mấy tập phim khoa học viễn tưởng. Lập tức lỗ hổng này tạo ra 1 lực xoáy, cuốn tất cả mọi thứ trong phòng tôi vào bên trong nó, kể cả tôi cũng không ngoại lệ.

Đến lúc này tôi mới như bừng tỉnh, bởi bản thân đang bị kéo vào cái lỗ hổng kỳ dị không rõ điểm đến kia. Cuống quýt quơ 2 tay vào ghế sofa đằng sau, nhưng thật sự cũng chẳng ăn thua. Lực hút quá mạnh, tôi chẳng có đến 1s phản ứng. Chỉ kịp thét lên 1 tiếng:

– A…aaaaaaaaaaaaaaaa…

Sau khi cuốn tôi cùng với vật hình bát giác đó vào, lỗ hổng tự động đóng lại, mọi thứ kết thúc như chưa từng xảy ra vậy. Trong khi đó, tôi nửa tình nửa mơ, không biết rút cuộc nguyên uỷ của sự việc này là cái đéo gì, chả hiểu sao lại quỷ dị đến mức này. Lòng thầm rủa 8 đời tổ tông thằng nào để lại cái vật này trong nhà kho cho mình tìm được để rồi nên nông nỗi này. Kèm theo đó là nỗi lo lắng không biết mình sẽ bị lạc trôi tới đâu, sống chết ra sao??? Dần dần, tôi mất đi nhận thức, chìm sâu vào hôn mê.

Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy ánh nắng chói chang dọi vào mặt, tưởng chừng như vẫn đang còn ở nhà, tôi mở miệng mè nheo:

– Mẹ ơiiiiiiiiii, mới sáng sớm mà kéo rèm chi dzậy??? Chói quá con ngủ sao được?

Vừa nói tôi vừa chem chép miệng tỏ vẻ bất mãn. Nhưng ngay sau đó, tôi bật dậy như pháo thăng thiên, vội mở mắt nhìn ra xung quanh. Thì hỡi ôi, còn đâu nữa căn phòng ngày xưa, còn đâu nữa tiếng chuông báo thức hằng ngày, cả tiếng mẹ gọi mỗi khi tôi ngủ nướng… Tất cả được thay thế bằng khung cảnh của 1 khu rừng nguyên sinh, tôi nằm thu lu vào một bụi rậm nhỏ, đằng sau là 1 dòng suối chảy róc rách.

Mơ màng, thơ thẫn, tôi tự thì thào nói với chính bản thân:

– Mơ, nhất định mình đang mơ, tự dưng trong phòng mà thế đéo nào lại hô biến ra rừng rú thế này?

Tự lẩm bẩm xong, tôi tự tát vào mặt mình một cái rõ đau, còn cận thận nhéo nhéo cánh tay thêm vài phát. Tôi dùng sức khá mạnh nên cũng phải tự thốt lên:

– Ái ui…

Sau khi thực hiện những động tác tỉnh ngủ kiểu truyền thống đó, tôi một lần nữa lại đưa mắt nhìn ra xung quanh. Thề một câu là lúc đó có bao nhiêu vốn liếng về chửi bới là tôi đem ra chửi xối xả, mắng ông trời, mắng mình, mắng luôn thằng cha nào đưa mình ra đây. Chửi một hồi, tôi mệt mỏi nằm xụi lơ ra đó. Chậm rãi nhớ lại những gì đã xảy ra.

Xâu chuỗi những mảnh kí ức còn sót lại trong đầu, tôi bắt đầu hiểu rõ những gì đã và đang xảy đến với tôi. Từ việc vật hình bát giác ấy phát sinh dị tượng, xuất hiện lỗ đen, sau đó bị hút vào và trôi dạt đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Mang vẻ mặt không thể bất đắc dĩ hơn, tôi ngửa mặt lên trở thở dài:

– A… a… không phải ta đã xuyên không thật chứ? Điều này sao có thể???

Chợt nhớ tới nguyên ủy của chuyện này, một lần nữa tôi lại bật dậy, dáo dác tìm xung quanh, vừa tìm vừa hét:

– D m ông bà già mày cái vật cờ hó xui xẻo này…

Loay hoay một lúc, chợt cảm giác dưới mông có gì đó cân cấn, nhấc người ngồi dịch sang một bên, hóa ra cái vật cờ hó này bị tôi nằm đè lên. Cầm vật nọ trên tay, tôi thơ thẩn ngắm nhìn, không hiểu vì cái đéo gì mà nó đưa tôi tới tận đây. Nhà mình ở trái đất đâu, căn phòng yêu quý của mình đâu? Rút cuộc nó là cái thể thống cống rãnh gì cơ chứ? Đây là nơi nào? Có người sinh sống không? Bla bla… Hàng loạt các câu hỏi đổ dồn vào đầu tôi, thực sự hoang mang lơ vồ mắc luôn.

Tuy nhiên, nhớ ra vì máu của mình thấm vào mà nó sinh dị biến. Tôi háo hức dùng máu của mình thử lại. Nhìn xung quanh chả có cái vẹo gì bằng kim loại sắc bén, quẫn quá tôi vặt đại nhánh cây cứa mạnh vào vết thương bị dạo lẹm vào khi gọt trái cây. Nhánh cây thì k thể nào sắc bén và có góc cạnh như dao được, cảm giác đau và thốn làm tôi khẽ hít một hơi khí lạnh. Cuối cùng máu cũng chảy, và lần thứ hai tôi thấy máu lan dần từ ô thứ 9 ở trung tâm, lan dần ra 8 ô xung quanh. Lòng hồi hộp và lo lắng, cầu trời khấn phật cho dị tượng một lần nữa xảy ra. Mà đúng là nó xảy ra thật, bất quá nó xảy ra theo hướng khác làm tôi khóc không ra nước mắt.

Khi máu lan đều khắp cả 9 ô nọ, một lần nữa vật này phát sáng, toả ra quang mang vô cùng chói lọi nhưng cũng không kém phần nhu hoà. Biết miêu tả như thế nào nhỉ, đại khái nó giống như ánh nắng sớm ban mai vậy. Đạo quang mang nọ sau khi toả ra liền như cục sắt, toàn bộ bị hút vào người tôi, giống như người tôi là cục nam châm di động vậy. Chưa dừng lại ở đó, đạo quang mang này hình như ẩn chứa một loại lực lượng nào đó mà tôi không biết tên, thấm nhuần và di chuyển khắp cơ thể, không bỏ sót chỗ nào. Tôi có cảm nhận từng mạch máu, từng múi cơ, huyệt vị có cảm giác thoải mái đến lạ, còn hơn cả mát xa. Không, phải hơn nhiều ấy chứ! Cảm giác như thân thể này quá mức hoàn mỹ, tràn đầy sức sống, gấp chục lần trước kia. Cuối cùng trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện những dãy kí tự không tên, ban đầu tôi không hiểu nó là gì. Mãi đến vài giây sau tôi mới tá hoả nhận ra đó chính là toàn bộ thông tin về những cuốn sách, truyện, phim của tôi. Ngoài ra còn có thêm một luồng thông tin khổng lồ khác mà khi đọc qua nó tôi đã trầm ngâm mất nửa ngày để có thể tiểu hoá hết. Đó là thông tin về thế giới hiện giờ mà tôi đang lưu lạc.

Đây đúng là thế giới Trung Hoa cổ trang, có Tam Sơn Ngũ Nhạc, Thất Đại Phái, những trang viện, bảo viện nổi tiếng… Hết thảy mọi thứ đều giống như đúc trong những cuốn sách, truyện hay phim mà tôi đã xem. Có duy nhất một điều mà tôi không thể ngờ tới được. Đó là việc ngoài việc tu luyện nội công tâm pháp, nội lực, chiêu thức võ công thì người luyện võ còn phân cao thấp bằng việc sở hữu thuộc tính.

Cái này khá giống bên tiên hiệp mà tôi có đọc. Dựa vào luồng kiến thức khổng lồ kia, tôi biết dc thế giới này chia làm 8 loại thuộc tính: Đầu tiên là Vô thuộc tính(Vô sắc), kế đến là 5 thuộc tính thuộc Ngũ Hành(Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ) và cuối cùng là 2 dị thuộc tính Lôi, Phong. Nói như thế này cho dễ hiểu. Bình thường nếu như 2 người có thực lực ngang nhau, nhưng một người có năng lực thuộc tính và một người không có thuộc tính, về cơ bản thì lợi thế đã nghiêng hẳn về bên người có thuộc tính. Bởi có thiên phú hoặc tư chất cùng lĩnh ngộ cao về năng lượng thuộc tính thì mới có thể dung hợp nó vào cơ thể và biến nó thành một phần của sức mạnh. Ví dụ như việc ai đó luyện thành Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự, đồng thời còn lĩnh ngộ thêm Phong thuộc tính, như vậy tốc độ khi thi triển khinh công sẽ tăng gấp bội, thậm chí còn hơn thế nếu người sở hữu biết sử dụng đúng cách.

Vô sắc thì hầu như người luyện võ nào cũng có. Còn muốn từ vô sắc biến thành người sở hữu thuộc tính thì chỉ có cách dựa vào vận khí sao cho tìm dc linh đan diệu dược, thánh quả hoặc tìm dc những viên tinh thạch mang trong mình thuộc tính. Sau đó tìm cách dung hợp nó vào trong cơ thể, khống chế và tìm cách điều khiển. Khi đó mới chính thức trở thành cao thủ. Cũng có những trường hợp ngoại lệ, đó là thiên tài. Bởi họ không chỉ mang trong mình 1 thuộc tính, có người dựa vào thiên phú cảm ngộ, có người dựa vào vận khí nên may mắn sở hữu đồng thời 2,3 thậm chí là 4 thuộc tính. Trong lịch sử cổ đại này cũng có những người sở hữu 5 loại thuộc tính, nhưng những người đó đã trở thành truyền thuyết, vươn tới đỉnh cao của võ đạo, cao không thể với. Tuy nhiên, việc sở hữu 2 thuộc tính trở lên đã dc xưng tụng là thiên tài. Ở đây người ta gọi đó là Vũ giả song hệ, nhiều hơn 1 hệ thì cứ thế là thay đổi cách gọi, từ tam, tứ, ngũ, lục, thất. Mang trong mình thuộc tính, sẽ dc gia tộc, bộ lạc, hoặc môn phái bồi dưỡng để trở thành cao thủ. Thuộc tính càng nhiều thì càng được trọng dụng, được xưng là thiên tài trong thiên tài.

Nghĩ đến đây, tôi chợt háo hức kiểm tra xem mình có sở hữu thuộc tính nào không, có võ công gì chưa? Bởi tôi có đọc mấy bộ truyện xuyên không, nam chính thường đoạt xá vào nhân vật danh gia vọng tộc nhưng trời sinh phế vật. Lo sợ có, hồi hộp có, phấn kích có. Tôi ngồi xếp bằng ổn định tâm thần, tiến vào trạng thái nhập định, dùng thần thức bản thân kiểm tra kinh mạch cùng nội thể. Cái làm tôi thất vọng là chủ nhân của thân thể này tuy có khoảng 10 năm tu vi mặc dù mới 20 tuổi nhưng lại là thuộc tính vô sắc. Cảm thấy hơi thất vọng, tôi mở mắt thở dài, ngán ngẩm thay cho số phận đen như cứt chó của mình. Giấc mơ được hóa thân vào nhân vật trong kiếm hiệp truyện, được tung hoành đó đây tuy đã bắt đầu thực hiện. Nhưng ngặt nỗi nó không quá hoàn hảo như tôi thầm tưởng tượng.

Chán nản, tôi lại thở dài:

– A… a… Cuộc đời thật lắm bất công mà. Làm sao để hoàn thành mộng tưởng đây???

Bỗng lúc đó tai tôi nghe văng vẳng tiếng gọi của 2 nữ nhân:

– Sư đệ… đệ đâu rồi? Lên tiếng điiiiiiii…

– Tử Siêu sư huynh… huynh ở đâu???

Dựa theo trí nhớ của thân thể này, tôi biết được hắn tên Hạng Tử Siêu, 20 tuổi, là cô nhi từ nhỏ được sư phụ hắn nhặt ngoài đường đem về nuôi dưỡng. Sư phụ hắn hài danh hài tánh ra sao không ai biết rõ, mỗi lần hỏi thì lão chỉ cười cười rồi nói một câu:

– Đạo gia xem tính danh là giả tạo, vay mượn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Vậy thì còn cứ gọi ta là Vô Danh.

Sau này nhớ lại tôi đều phải cười thành tiếng. Bởi mỗi lần nghe câu đó tôi đều bực bội trong lòng, nếu thật sự lão sư phụ tôi theo Đạo gia, thì chi ít cũng không nhuốm hồng trần, nhạt mùi danh lợi. Không thì cũng phải giản dị, đạm bạc trong phong cách sống. Đằng này lão ta nghiện rượu, cờ bạc, thi thoảng còn ngâm thơ về nữ giới nữa chứ. Ví lão là Đạo gia nửa mùa quả không sai. Thật hết nói nổi mà.

Lão sư phụ tôi tổng cộng thu 3 đồ đệ. Trên tôi thì có đại sư tỷ Hoàng Hoa Ma Nữ Tây Môn Tử Quỳnh, Vũ giả tam hệ, 24 tuổi. Sở dĩ gọi là Hoàng Hoa Ma Nữ vì ngoài võ công thuộc hàng nhất lưu, nàng còn sở hữu thủ pháp phóng độc thiên hạ vô song, là lâu chủ của trà lâu Hoàng Cúc Lâu lừng lẫy phủ Hà Nam và cả Trung Nguyên. Nhìn bề ngoài chỉ là một trà lâu bình thường nhưng đấy lại là nơi thu thập tin tình báo có hạng trong giang hồ. Thế nhưng đó chưa phải là tất cả. Nàng còn có một bá phụ mà giang hồ nghe tên ai cũng phải kiêng nể – Hoả Chân Nhân Tây Môn Nhỉ. Hoả Chân Nhân được coi là một trong những nhân vật khó chịu nhất võ lâm. Tính tình lão ta cổ quái, thất thường và nóng như lửa. Ngoài võ công cao thâm, chân nhân còn là vua hoả khí. Những trái Đảo Thiên thần đạn trong tay lão có thể san bằng cả một ngọn đồi nhỏ, huống chi là con người. Bởi vậy, ai cũng không dám đắc tội với Tây Môn Tử Quỳnh. Thử hỏi ai dám để nhà mình sáng nhất trấn thành vào ban đêm? Chỉ vài trái Đảo Thiên thần đạn là cả ngôi nhà và sân bãi sẽ thành bình địa trong nửa nốt nhạc.

Dưới tôi là sư muội Sơn Tây Hằng Nga Chung Hải My, Vũ giả tam hệ, 18 tuổi. Sở hữu nhan sắc thiên kiều bá mỵ từ năm 16 tuổi, người ta thường chú ý đến nàng bởi nhan sắc chứ không phải vì võ công của nàng.

Tôi cũng khá băn khoăn vì gia thế của 2 tỷ muội đồng môn thật sự không nhỏ, nhất là đại sư tỷ, có bá phụ lợi hại như vậy nhưng lại bỏ chạy theo học lão đạo gia nửa mùa này. Nhưng cũng phải công nhận lão dạy ra được 2 nữ đồ đệ thật giỏi, mới chừng đó tuổi mà đã sớm bài danh trên giang hồ rồi. Chỉ có điều ai dò hỏi thì 2 nàng vẫn một mực bảo sư phụ mình là Vô Danh lão nhân. Lộ số võ công của 2 nàng thi triển cũng rất ít người nhận biết, bởi vậy rất khó mà đoán được xuất xứ sư môn. Nhưng đối với tôi thì không xa lạ gì, nó có hết trong đầu tôi rồi mà, nhờ vật hình bát giác ấy. Đây có lẽ là công dụng đầu tiên của nó mà tôi thầm công nhận.

Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là 2 tỷ muội đồng môn đều thuộc dạng quốc sắc thiên hương, bài danh trong Thập đại mỹ nhân. Điểm qua một chút, cơ sở để sắp xếp Thập đại mỹ nhân là chưa chồng, dưới 30 tuổi, xuất thân lai lịch rõ ràng, võ công thuộc hàng nhất lưu(nhất lưu ở đây là tính bên nữ nhân). Nhưng chỉ cần như vậy thôi thì việc chọn ra 10 người đẹp dưới 30 tuổi cũng rất khó. Bởi vẻ đẹp của nữ giới thì có vô vàn vẻ đẹp khác nhau, mỗi người một vẻ, một nét đẹp khác nhau. Đa phần người chấm điểm là các cường giả trong hội đồng võ lâm nên người trong giang hồ cũng không có dị nghị gì lắm về 10 người đẹp này.

Trở lại với hiện tại, tiếng gọi càng lúc càng gần. Tôi bắt đầu sửa sang lại quần áo, đi ra đằng sau con suối dùng nước rửa mặt, vuốt lại đầu tóc. Nhìn qua mặt nước, phải công nhận là tôi đẹp trai thật. À nhầm thân thể mà tôi đoạt xá đẹp trai thật. Ngũ quan đoan chính, nét cười hiền hậu dễ đi vào lòng người. Nhớ tới các nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp, tôi thầm nhủ mình đã có được cái mã đẹp trai rồi, giờ chỉ cần phấn đấu sao cho có võ công cao cường, trở thành cường giả là có thể bước trên con đường chinh phục đỉnh cao, chinh phục người đẹp rồi.

Đang hí hửng tự sướng một mình, chợt tai tôi bị nhéo mạnh từ đằng sau, bàn tay ấy thật dịu dàng nhưng vì dùng lực mạnh và xoắn xoắn tai tôi theo vòng nên kết quả tôi phải thốt lên vì đau:

– Ái ui… đau… ai dám nhéo tai ta thế??? Không biết phép lịch sự là gì à?

Đáp lời tôi là giọng nói có phần chanh chua nhưng không kém phần ngọt ngào:

– Ái chà, hay nhỉ? Siêu đệ bữa nay to gan ha, dám lớn tiếng với cả sư tỷ này cơ đấy. Trở về xem ta phạt đệ như thế nào.

Xoay người lại, tôi há hốc mồm, mắt ngây dại nhìn vào 2 thân ảnh kiểu diễm trước mặt. Người đang nhéo tai tôi là đại sư tỷ Tây Môn Tử Quỳnh. Nàng mặc hoàng y sam, khuôn mặt trái xoan, cả người toả ra khí chất cao quý nhưng không kém phần nóng nảy, có lẽ di truyền từ bá phụ nàng. Người còn lại đương nhiên là sư muội của tôi Chung Hải My rồi. Nàng mặc bộ xiêm y màu hồng phấn, trên mặt đang còn nét ửng đỏ có lẽ do mệt, khuôn mặt tròn bầu bĩnh, má lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện khi nàng nhoẻn cười làm tôi xuyến xao cả cõi lòng. Vóc người 2 tỷ muội thì tôi khỏi cần nói. Phải nói là quá mê người luôn, chỗ nào cần lồi có lồi, cần lõm có lõm. Không hổ danh là 2 trong 10 đại mỹ nhân.

Bạn đang đọc Lưu lạc tại dị giới sáng tác bởi 1234561111
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 1234561111
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.