Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn

Tiểu thuyết gốc · 2256 chữ

Tới Lạc Nhật Sâm Lâm. Đám người liền cảm thấy có chút kỳ lạ:

- "Ngươi đưa chúng ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn săn bắt hồn thú?"

- "Ha ha! Các ngươi cứ tiếp tục theo ta, yên tâm việc các ngươi phải làm ngay cả đứa trẻ 3 tuổi cũng dễ dàng làm được."

Đám người càng lúc càng tò mò nhưng vẫn tiếp tục đi theo.

Đi thêm được một lúc, đám người bị một lão già chặn lại:

"Độc...Độc Đấu La!" - Một tên kinh hãi thốt lên.

Đám người nghe xong biến sắc, run rẩy tới cực điểm. Xong đồng loạt hướng ánh mắt về phía Nam:

- "Con mẹ nhà ngươi, ngươi rốt cuộc định làm gì chúng ta?"

Nam nhàn nhạt cười:

- "Không cần lo lắng, ta đã nói sẽ đảm bảo an toàn cho các ngươi!"

Đám người nghe vậy mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng an tâm phần nào.

Độc Cô Bác nhíu mày:

- "Ngươi là tên ở Lam Bá Học Viện? Đến đây có mục đích gì? Mặc kệ các ngươi có mục đích gì, nơi này cũng là nơi các ngươi không thể đến, biết điều mau quay lại."

Nam bình tĩnh trả lời:

- "Độc Cô Bác, ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần tránh đường cho ta là được."

Đám người hít một ngụm khí lạnh. Tên này bị điên sao? Trước mặt hắn chính là Phong Hào Đấu La đấy. Phong Hào Đấu La hiểu không?"

Độc Cô Bác nghe thế sát khí bộc phát:

- "Ngươi muốn chết!"

Nhưng đáp lại, Nam lập tức biến mất giữa đám người, đến khi xuất hiện lại một tay hắn đã nắm lấy cổ Độc Cô Bác xách lên như con gà. Đám người lập tức chấn kinh. Kể cả Độc Cô Bác cũng run rẩy:

- "Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?"

- "Ta không có thời gian đùa giỡn với ngươi, hiểu không?"

Xong hắn ném Độc Cô Bác sang một bên.

"Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, xong việc ta sẽ giúp ngươi loại bỏ kịch độc trong người. Bằng không...CHẾT!!!"

Khí thế bộc phát, Độc Cô Bác bị ép cho không thể đứng dậy, trong lòng hắn lúc này đang vô cùng khiếp sợ. Kẻ trước mắt này tuyệt đối không thể đắc tội.

Đám người chứng kiến từ đầu tới cuối nuốt nước miếng cái ực, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

- "Tốt! Các ngươi đi theo ta, những gì ta đã nói chắc chắn sẽ làm được, không cần lo lắng."

Lúc này bọn hắn ngoan ngoãn nghe theo không chút phản kháng. Đợi khi toàn bộ đã rời đi, Độc Cô Bác mới ngồi dậy, cười khổ.

Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Nam phất tay, toàn bộ hiệu ứng của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn gây ra môi trường xung quanh biến mất, đảm bảo đám người này không bị ảnh hưởng.

"Má nó, nơi này là địa phương nào, quá khủng khiếp đi."

"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như thế."

"Chuyến đi này quả thật đáng giá."

- "Được rồi! Các ngươi thành thật một chút, không được đụng đến bất kỳ thứ gì trong này."

Nam nhanh tay hái Khỉ La Úc Kim Hương, xong hắn nhếch miệng cười hài hước:

- "Các ngươi thấy cái hồ một bên băng một bên hỏa kia không? Bây giờ các ngươi vây kín nó rồi tiểu tiện vào đó, hoặc làm bất cứ thứ gì khiến cho nó dơ bẩn càng nhiều càng tốt. Xong việc những người khác lại thế chỗ vào."

Đám người khóe miệng giật giật:

- "Cái này!"

Một nữ nhân béo núc ních gương mặt đầy tàn nhang che miệng cười:

- "Khanh khách! Việc này có gì khó!"

Nói xong chủ động vạch quần ra tiểu xuống hồ.

Nam lập tức tán thưởng:

- "Tốt! Xong việc thưởng ngươi thêm 50 Kim Hồn Tệ!"

Đám người nghe đến đây không còn chần chừ nữa, đầu tiên là mấy tiểu hài, tưởng việc gì khó khăn chứ việc này ngày nào ta chẳng làm vài lần. Đến lượt nhưng tên khác cũng bắt đầu chạy tới bên hồ vạch quần ra.

Xè xè xè...

Tiếng nước tiểu róc rách chảy xuống hồ. Một vài tên nhớ đến lời hắn nói rằng muốn khiến nơi này càng bẩn càng tốt, trực tiếp ngồi xổm xuống ỉa tõm xuống hồ.

- "Hahaha! Tên kia làm rất được, thưởng thêm 50 Kim Hồn Tệ."

Đám người nghe xong cực kỳ vui mừng, thi nhau vừa ỉa vừa đái, khạc nhổ đủ các kiểu xuống hồ.

Đường Tam dưới hồ đang luyện hóa hai loại tiên thảo. "Kỳ quái, sao nước lại có mùi khai khai thối thối nhỉ? Chẳng lẽ là tạp chất từ cơ thể ta bài tiết ra? Không nghĩ ta lại nặng mùi tới vậy."

"Gần xong rồi! Cố gắng thêm một chút nữa, khi luyện hóa xong hai loại tiên thảo này ta sẽ trở thành tuyệt đỉnh thiên tài, không kẻ nào có thể siêu việt ta hahaha!"

Mấy phút sau, Đường Tam chính thức luyện hóa xong hai loại tiên thảo. Hắn ngoi lên mặt nước, cảm nhận lực lượng cơ thể, thỏa mãn tới cực độ. Nhưng sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng khó coi khi mà thấy hàng loạt bộ phận sinh dục vây quanh chiếc hồ, to có, nhỏ có, dài ngắn gì đều có. Còn có đủ các thể loại cặp mông cũng hướng về phía mình.

Điều đáng nói là từng dòng chất lỏng cũng như chất rắn đang liên tục phun ra từ những thứ kia. Mùi hôi thối tanh tưởi bốc lên nồng nặc.

Đường Tam ôm ngực phun ra một ngụm máu:

- "Khốn khiếp! Các ngươi là ai?"

Đám người giật mình:

"Ồ! Dưới hồ có người?"

Một tên khác cười lớn:

"Hahaha! Ta hiểu rồi! Các huynh đệ, mau tăng tốc lên." Rõ ràng ý định ban đầu của tên kia không phải làm bẩn chiếc hồ mà là sỉ nhục tên sứt môi lồi rốn này.

Đám người lập tức hiểu ý, ỉa đái tới ngập hồ, đến mức nước còn tràn ra bên ngoài một ít.

- "AAAA! Dừng lại!" Đường Tam điên cuồng gào thét, đôi mắt long sòng sọc đỏ ngầu.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng cười đùa cùng tiếng nước chảy róc rách, tiếng vật rắn rơi xuống nước tõm tõm, ngoài ra còn có tiếng phẹt phẹt.

"Phốc!Phốc!Phốc!"

Đường Tam điên cuồng thổ huyết. Hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhục nhã tới như vậy.

"AAAA! Ta thề sẽ giết sạch cả nhà tên khốn các ngươi!!!"

"HAHAHA! Ta nghĩ ngươi nên lo cho bản thân mình trước đi! Tên này nãy giờ bên dưới hồ không biết đã uống bao nhiêu ngụm nước rồi!"

"Đúng vậy đúng vậy, cũng may ta nhịn tiểu từ bấy đến giờ mới đi được lâu như vậy!"

"Ha ha! Còn ta bị táo bón hơn một tuần nay, không ngờ vừa tới nơi này đã khỏi, thật thoải mái."

Đường Tam nghiến răng nghiến lợi cố gắng bơi vào bờ, nhưng chưa kịp lên nước tiểu của tên nào đó đã trực tiếp phun thẳng lên mặt hắn. Xong còn bị đạp trở lại:

- "Ngươi lên làm gì vội, ta còn chưa giải quyết xong đâu. Tiếp tục tắm đi, không phải ai cũng có diễm phúc như ngươi đâu."

- "Khà khà! Không sai! Ta xong rồi, còn vị huynh đệ nào chưa giải quyết không? Mau tới thế chỗ ta!"

- "Haha! Để ta để ta! Ở đây còn gần 10 người đang chờ đây."

Một vài tên không nhịn được mùi hôi thối trực tiếp ọe xuống hồ. Tuy nhiên vẫn tiếp tục hành sự, tên kia đã nói làm bẩn càng nhiều càng thưởng thêm.

Đường Tam không nhịn nổi nửa, ôm bụng nôn mửa, xong còn kết thúc bằng việc thổ huyết ra ba ngụm máu tươi, ngất xỉu.

Nam lúc này đeo mặt nạ phòng độc đi vào. Thấy Đường Tam đang nổi lênh đênh giữa hồ, mà nước hồ cũng đã biến đổi sang một màu kỳ quái.

- "Haha Các ngươi làm rất tốt! Ta phá lệ thưởng thêm mỗi người 200 Kim Hồn Tệ!"

- "Đa tạ công tử! Sau này nếu có việc tương tự nhất định phải tìm chúng ta."

- "Được rồi! Các ngươi có thể rời khỏi đây."

Sau khi đám người rời khỏi, Độc Cô Bác tiến vào. Thấy vườn tiên thảo của mình đã bị tàn phá nặng nề, cứt đái lênh láng, trong lòng đau xót tới cực điểm. Nhìn thấy Đường Tam vẫn đang ngất xỉu nằm trôi dạt giữa hồ, hắn nghiến răng "Đều tại súc sinh ngươi đắc tội với tên kia mới khiến vườn tiên thảo của ta thành ra nông nổi này."

Sát khí bộc phát, ý định muốn chụp chết Đường Tam. Nhưng Nam tới vỗ vai hắn:

- "Không cần đau lòng, những thứ này ngươi cũng không thể dùng được! Còn độc trong người ngươi ta sẽ giúp ngươi giải quyết! Đảm bảo không để lại di chứng!"

- "Đa tạ miện hạ, bất quá lão phu còn một đứa cháu gái cũng mắc loại độc này!"

Nam gật đầu:

- "Không cần lo lắng! Ta cũng sẽ chữa trị cho nàng. Đồng thời còn giúp nàng tiến bộ vượt bậc."

Nói xong hắn cùng Độc Cô Bác đi ra ngoài, dù sao cũng không thể ở lại nơi ô nhiễm như vậy.

Đường Tam lúc này cũng tỉnh dậy, liên tục nôn ọe mấy lần. Xong hắn cố lết thân thể mệt mỏi nhặt nhạnh các loại tiên thảo: U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, Tương Tư Đoạn Tràng Hồng... rồi nhanh chóng rời khỏi.

Ra ngoài thấy Nam cùng Độc Cô Bác, hắn lập tức suy đoán chuyện vừa nãy rất có thể liên quan tới tên khốn này, liền chỉ tay chửi bới:

- "Tên khốn Hoàng Nam, chuyện vừa nãy có phải là do ngươi gây ra?"

Nam một mặt giả vờ không hiểu:

- "Hả? Chuyện gì? Tiểu Vũ nhờ ta tới đây cứu ngươi nhưng Độc Đấu La có vẻ cũng không làm gì ngươi."

Đường Tam nghe Tiểu Vũ nhờ hắn tới cứu mình trong lòng chảy qua một dòng nước ấm. Bất quá nghĩ tới những nhục nhã vừa rồi, hắn không thể nhịn được cục tức này.

- "Hừ! Lão quái vật, ngươi giúp ta giáo huấn tên khốn này một chút, ta sẽ giúp ngươi cùng tôn nữ giải quyết độc trong cơ thể."

Độc Cô Bác tức giận lập tực bay đến cho hắn một tát văng ra mấy mét:

- "Câm miệng, ngươi còn dám nói!"

Đường Tam ôm mặt gằn lên:

- "Lão quái vật, ngươi chẳng lẽ không muốn giải độc! Đừng quên ngươi còn có cháu gái đang bị dính loại độc này."

Nam đứng dậy tỏ vẻ hứng thú:

- "Ồ! Vậy ngươi nói cho ta nghe thử xem ngươi định giải quyết độc trong người nàng như thế nào?"

- "Hừ! Vì sao ta phải nói cho ngươi?"

Nam lắc đầu cười nhạt:

- "Có phải cách giải quyết của ngươi là cho nàng hấp thu một khối hồn cốt sau đó di chuyển độc lực vào bên trong đó?"

Đường Tam trợn tròn mắt:

- "Làm...làm sao ngươi biết!"

- "Haha! Ngươi quả nhiên vẫn tiểu nhân như vậy. Biết rõ việc này sẽ để lại di chứng nhưng vẫn làm."

Độc Cô Bác giật mình:

- "Cái gì?"

Nam tiếp tục:

- "Việc sử dụng hồn cốt làm vật chứa đúng là có khả năng giải quyết tạm thời kịch độc. Tuy nhiên, bất kỳ vật chứa nào cũng đều có giới hạn. Sau này nàng tiếp tục tu luyện tiến bộ, sẽ đến lúc hồn cốt không còn đủ khả năng tiếp tục làm vật chứa. Khi này sẽ chỉ có hai lựa chọn: Một, dừng việc tu luyện, tu vi vĩnh viễn đình trệ. Hai, vẫn tiếp tục tu luyện, tuy nhiên phải gánh chịu việc kịch độc sẽ xâm nhập ngược trở lại cơ thể. Kịch độc này được tích xúc bên trong hồn cốt sẽ càng cô đọng và nguy hiểm hơn."

Độc Cô Bác nghe xong nhìn Đường Tam cười lạnh:

- "Haha! Quả nhiên là tiểu nhân bỉ ổi, nếu hôm nay không có vị công tử này phải chăng ta và cháu gái đều bị ngươi hại?"

Đường Tam cứng họng:

- "Lão quái vật, ta...ta..."

"Ta không phủ nhận những gì hắn nói là đúng, nhưng đây cũng là cách duy nhất có thể cứu nàng, nếu không nàng rất nhanh sẽ chết vì trúng độc."

Nam tiếp tục cười nhạt:

- "Ngu xuẩn! Ngươi nghĩ mình có lý giải rất cao về độc? Đừng tự ảo tưởng bản thân mình giống như cái cách ngươi dùng ám khí trước đây."

Đường Tam nghe tới đây đôi mắt co rụt lại. Tên này trình độ ám khí của hắn rất đáng sợ, chẳng lẽ ngay cả lý giải về độc dược cũng không kém.

Nam không tiếp tục để ý tới hắn mà cùng Độc Cô Bác rời đi. Đường Tam hậm hực đứng dậy, ngửi ngửi cơ thể mình một chút, suýt nữa không nhịn được nôn ọe. "Hừ! Một ngày ta sẽ bắt tất cả các ngươi trả giá cho việc này....

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 71
Lượt đọc 2057

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.