Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám khí rác rưởi

Tiểu thuyết gốc · 2862 chữ

Nam cùng Trúc Thanh vừa trở lại, đám người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người:

- "Các ngươi đi đâu vậy?"

- "Không có gì, chỉ là đi hóng gió một chút thôi!" - Nam tùy ý trả lời.

Ninh Vinh Vinh chăm chú nhìn Trúc Thanh, cảm giác nàng có chút khác lạ, bất quá cũng không biết là gì. Liền kéo Tiểu Vũ lại:

- "Tiểu Vũ, ngươi có cảm thấy Trúc Thanh có chút thay đổi không?"

Tiểu Vũ gật đầu:

- "Hình như là vậy, ta thấy nàng khí chất có vẻ thay đổi một chút, giống như...giống như thành thục hơn."

Nghe vậy Mạnh Y Nhiên cùng Vinh Vinh cùng lúc gật gù tán đồng.

Chu Trúc Thanh ngượng chín mặt, cúi đầu không dám nói gì. Đái Mộc Bạch sắc mặt đen lại, hắn từng chơi qua không ít nữ nhân lăng loàn mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra, mặc dù không dám chắc chắn nhưng hắn cũng cảm thấy phẫn nộ tới cực điểm. Chu Trúc Thanh hiện tại càng làm hắn thêm thèm thuồng tới mức phát điên. Nhưng nghĩ tới nàng ở trong tay của tên khốn Hoàng Nam khiến hắn không kìm nổi lửa giận. Xuất ra võ hồn của mình đấm nát một cái cây bên cạnh. Đồng thời chỉ thẳng tay vào mặt Trúc Thanh chửi bới:

- "AAA! Chu Trúc Thanh! Tiện nhân ngươi đừng quên thân phận của mình! Nếu ngươi dám đi quá giới hạn ta thề sẽ khiến các ngươi toàn bộ đều phải trả giá."

Mấy nữ nghe hắn xúc phạm Chu Trúc Thanh đều nhíu mày khó chịu.

Trúc Thanh gương mặt đang từ đỏ bừng vì xấu hổ lập tức thay đổi trở thành vẻ băng lãnh.

"Võ hồn phụ thể!"

Lần này nàng đã quyết định phải cho tên rác rưởi này biết rõ vị trí của mình nên trực tiếp xuất ra võ hồn U Minh Linh Miêu.

"Đệ nhất hồn kỹ - U Minh Đột Kích!"

Với tốc độ bằng mắt thường không thể nhìn thấy, nàng biến mất giữa đám người. Triệu Vô Cực thầm hô không ổn, đang chuẩn bị ra tay thì lập tức bị một bàn tay của Nam đặt lên vai mình chặn lại. Hắn lập tức kinh hãi tột độ khi mà chỉ với một bàn tay này đã khiến hắn không thể nhúc nhích lấy một chút. Không nghĩ tới tên này lại mạnh tới mức độ như vậy. Quay người lại:

- "Hoàng lão sư, mau ngăn cản nàng, đều là đồng học không nên.."

Đáp lại hắn, Nam chỉ nhàn nhạt lắc đầu. "Chuyện này ngươi không có tư cách quản!"

Rồi hắn chủ động dùng một chút sức. Triệu Vô Cực lập tức lún xuống một đoạn, suýt nữa phải quỳ xuống. Hắn mồ hôi chảy ròng ròng:

- "Ta biết rồi!"

Thế là chỉ nghe Đái Mộc Bạch la lên một tiếng "AAAAAA" tới thất thanh. Chu Trúc Thanh trở lại bên cạnh Nam. Cả đám nhìn về phía Đái Mộc Bạch, hắn ôm gương mặt của mình quằn quại trong đau đớn. Máu bắt đầu chảy ra be bét, tràn ra ngoài cả hai tay.

Triệu Vô Cực, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn hốt hoảng chạy tới:

- "Mộc Bạch, ngươi không sao chứ?"

Khi Triệu Vô Cực vừa kéo tay Đái Mộc Bạch đang ôm mặt ra, cả đám sắc mặt kịch biến. Máu của hắn không ngừng trào ra từ ba vết cào dài ngoằng. Vết cào này kéo dài từ trán bên trái tới tận cằm bên phải. Không những thế vết thương còn sâu tới nửa đốt ngón tay. Chưa dừng lại, vết cào này còn đi qua con mắt trái của hắn bọn hắn cũng nhận ra con mắt này cũng bị rách làm đôi, vô phương cứu chữa. Triệu Vô Cực tức giận chất vấn Trúc Thanh:

- "Ngươi vì sao ra tay độc ác như vậy?"

Nàng nhàn nhạt đáp lại:

- "Trước đây ta đã từng cảnh cáo hắn rồi, vậy mà hôm nay còn dám sỉ nhục ta, đây chính là hậu quả mà hắn phải nhận."

- "Ngươi...."

- "Triệu lão sư, đừng nói nữa, việc cần làm là cấp tốc trị thương cho lão đại!" - Mã Hồng Tuấn lên tiếng, đồng thời trong lòng tự nhủ sau này dù chết cũng không dám đụng vào ma nữ này.

- "Tiểu Áo.."

Thế là sau khi ăn hương tràng của Áo Tư Tạp, cơn đau giảm bớt Đái Mộc Bạch cũng ngừng la hét. Nhưng hắn nhận ra con mắt trái của mình hoàn toàn đã mù, gương mặt cũng bị hủy hoại nặng nề bởi ba vết sẹo dài ngoằng. Không thể tiếp nhận nổi sự thật này, hắn hét lên một tiếng rồi ngất lịm.

Ba nữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Mạnh Y Nhiên nuốt một ngụm khô khốc. "Trúc Thanh thật đáng sợ!"

Triệu Vô Cực cực kỳ tức giận, nhìn về phía Chu Trúc Thanh. Nhưng vì Nam đang ngay bên cạnh hắn chỉ dám hừ một tiếng:

- "Hừ! Chuyện này đến khi trở về ta xem Viện Trưởng xử lý ngươi thế nào!"

Chu Trúc Thanh tỏ vẻ không quan tâm, tỷ phu còn ở đây chẳng lẽ nàng lại phải sợ một tên Hồn Thánh?

Nam xoa đầu nàng khen ngợi:

- "Làm tốt lắm!"

Vinh Vinh thì có chút lo lắng chạy tới:

- "Lão sư...chuyện này..."

Hắn mỉm cười:

- "Nha đầu ngươi không cần lo lắng."

- "Đúng vậy, Vinh Vinh, chưa có chuyện gì mà hắn không thể giải quyết đâu!"

- "Nếu vậy ta yên tâm!"

Lúc này Triệu Vô Cực lên tiếng:

- "Tên mập, Tiểu Áo, chăm sóc cho Mộc Bạch, đợi Đường Tam hấp thu hồn hoàn xong chúng ta lập tức trở về học viện."

Nam cùng mấy nữ mới chú ý đến Đường Tam, thấy tên này đang nhăn nhó khó khăn hấp thu hồn hoàn 2 ngàn năm Nhân Diện Ma Chu. Tiểu Vũ lại chỗ Nam, ngập ngừng:

- "Lão sư, ngươi có thể giúp hắn không? Con Nhân Diện Ma Chu này có niên hạn tới hơn 2 ngàn năm."

- "Hử?" Nam nhíu mày một cái khiến Tiểu Vũ sợ hãi lùi lại.

- "Ta...ta không dám nữa!"

- "Ngươi không cần lo lắng, mặc dù có chút khó khăn nhưng không đến nối khiến hắn mất mạng."

Nàng nghe vậy mới thở phào một hơi.

Quả nhiên hơn nửa canh giờ sau Đường Tam đã tỉnh lại. Trong mắt hiện lên vẻ vui sướng tột độ. "Haha! Không ngờ đệ tam hồn hoàn của ta lại lên tới hai ngàn năm. Ta quả nhiên là thiên tài tuyệt đỉnh thế giới. Hoàng Nam ngươi cứ đợi đấy, sớm muộn ta cũng sẽ dẫm ngươi dưới chân." Hắn chưa từng quên mối thù đóng đinh trên tảng đá, hại hắn đổi Ngoại Phụ Hồn Cốt còn quý giá hơn cả mười vạn năm hồn cốt đổi lấy một khối rác rưởi 4 nghìn năm chân trái.

Lúc này hắn mới để ý tới Tiểu Vũ:

- "Tiểu Vũ, ngươi trở về rồi."

- "Ừm, ta không sao!"

Triệu Vô Cực cười lớn:

- "Haha! Tốt! Quả nhiên là quái vật, có thể tự mình hạ gục một con hai ngàn năm hồn thú, đã vậy còn hấp thu đệ tam hồn hoàn."

- "Triệu lão sư quá khen!" Đường Tam gãi gãi đầu nhưng vẻ đắc ý trên gương mặt lại không thể che giấu. Rồi hắn mới nhìn tới Đái Mộc Bạch:

- "Đái lão đại bị sao vậy? Còn nữa, Mạnh Y Nhiên sao lại ở đây?"

- "Chúng ta trở về Học viện trước, từ từ sẽ kẻ cho ngươi!"

- "Vậy được rồi! Nhưng mọi người khoan đi đã, thực ra con Nhân Diện Ma Chu này không phải ta dùng thực lực để giết chết, mà là cái này."

Hắn lấy ra Gia Cát Thần Nỏ, ý định khoe khoang đồ vật của mình.

Áo Tư Tạp tò mò chạy lại:

- "Tiểu Tam, thứ này là gì?"

- "Cái này là Gia Cát Thần Nỏ, một loại ám khí ta chế tạo ra!"

Xong hắn bắn một cái xuyên qua cái cây, đám người tròn xoe mắt nhìn uy lực của nó

- "Thật lợi hại, ngươi thực sự tự mình chế tạo ra thứ này?"

- "Haha! Đương nhiên!"

Mạnh Y Nhiên cũng hứng thú nhìn theo. Nàng cũng là một người sử dụng ám khí.

Nam lắc đầu cười nắm tay nàng:

- "Thế nào? Ngươi cũng có hứng thú với ám khí sao?"

Nàng thẹn thùng gật gật đầu.

- "Nếu vậy sau này ta dạy ngươi dùng ám khí, chứ không phải là thứ rác rưởi kia."

Đường Tam nghe hắn nói Gia Cát Thần Nỏ của mình là rác rưởi, tức tới nghiến răng. Mặc dù lần trước hắn dùng thứ này trên người Nam thất bại nhưng hắn vẫn luôn tự hào ám khi Đường Môn của mình.

- "Ý ngươi là gì? Ngươi gọi ám khí của ta là rác rưởi, vậy chẳng lẽ ngươi có thể chế tạo được thứ tốt hơn?"

Hắn lắc đầu cười khinh thường:

"Ám khí là vũ khí sử dụng để tấn công đối thủ một cách bất ngờ trong âm thầm, cũng chính vì vậy mà nó được gọi là ám khí, trong khi thứ ngươi chế tạo ra lại to hơn hai bàn tay, đã vậy khi sử dụng còn lôi ra chĩa vào đối thủ trước khi sử dụng. Vậy mà ngươi cũng dám gọi nó là ám khí?"

"Cái thứ mà ngươi gọi là Gia Cát Thần Nỏ kia có thể xem là nỗi nhục của cao thủ sử dụng ám khí. Bởi vì chỉ có những kẻ không đủ khả năng dùng sức mạnh của bản thân để triển khai ám khí mới phải dùng đến sự trợ giúp của nó."

"Để ta cho ngươi biết ám khí thật sự là thế nào!"

"Y Nhiên, nhìn kỹ!"

"Vâng! Lão sư!" - Mạnh Y Nhiên hưng phấn cực kỳ.

Nam cúi xuống nhặt lên một chiếc lá, vung tay một phát.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chiếc lá đâm xuyên qua hàng loạt thân cây khác nhau trước ánh mắt trợn tròn khó tin của đám người.

"Chỉ một chiếc lá...Làm....làm sao có thể?"

Đường Tam bắt đầu hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ Tuyệt Học Đường Môn mà mình dùng cả đời để ăn cắp và nghiên cứu là rác rưởi sao?

Mạnh Y Nhiên tràn ngập phấn khích kéo lấy tay Nam:

- "Lão sư, ngươi thật lợi hại!"

Hắn mỉm cười xoa đầu nàng:

- "Nha đầu, đạt đến cảnh giới này, bất cứ thứ gì đều có thể trở thành ám khí, cho dù chỉ là một chiếc lá cũng có thể giết người."

"Thế nào? Có muốn học không?"

- "Muốn, đương nhiên muốn!"

- "Tốt! Sau này từ từ sẽ dạy ngươi!"

Hai nữ Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh vẻ mặt sùng bái nhìn hắn. Tiểu Vũ thì một mặt khiếp sợ.

Nam quay sang Đường Tam châm biếm:

- "Thế nào? Đã hiểu vì sao ta gọi ám khí của ngươi là rác rưởi chưa? Bất quá ngươi không cần quá thất vọng, những thứ này rất phù hợp cho nhưng kẻ kém cỏi như ngươi sử dụng."

Tiểu Vũ nghe vậy chột dạ, len lén đem mấy cái ám khí Đường Tam cho mình trước đây vứt đi.

Đường Tam sắc mặt âm trầm cực kỳ khó coi. "Hoàng Nam, không nghĩ trình độ ám khí ngươi đã mạnh tới mức này, bất quá thế giới này tu luyện hồn lực mà không phải ám khí. Ngoài ra, chỉ cần ta luyện thành Quan Âm Hữu Lệ chẳng lẽ lại phải sợ ngươi?"

Triệu Vô Cực liền lên tiếng hóa giải bầu không khí:

"Thôi được rồi! Bây giờ chúng ta cần trở về trị thương cho Đái Mộc Bạch!"

Trên đường trở về, Đường Tam cực kỳ phẫn nộ khi mà Tiểu Vũ vẫn đi theo sau tên khốn kia, trong khi lúc trước mình không tiếc cả tính mạng đi sâu vào trong để cứu nàng.

- "Tiểu Vũ, ngươi có thể kể cho ta chuyện gì đã xảy ra không?"

Tiểu Vũ thấy hắn hỏi vậy không trả lời mà nhìn sang Nam, rõ ràng muốn hỏi ý kiến hắn. Sau khi gặp Nhị Minh, nam nhân này càng khiến nàng thêm kính sợ. Chính vì vậy bắt cứ việc gì nàng đều không dám tự quyết định mà phải hỏi hắn trước. Hắn mà không đồng ý thì nàng cũng không dám làm. Nếu để hắn nổi giận e rằng có thêm cả trăm Tiểu Vũ cũng không thể gánh nổi hậu quả. Sự việc hơn 20 năm trước ở Tinh Đâu Sâm Lâm đã ám ảnh sâu bên trong không chỉ nàng mà là toàn bộ hồn thú khi đó.

Đường Tam thấy nàng như vậy càng tức tới nghiến răng:

- "Tiểu Vũ, rốt cuộc ngươi có còn coi ta là ca ca của ngươi không?"

Thấy Nam không nói gì, nàng không dám trả lời mà chỉ cúi mặt xuống đất tiếp tục đi.

Đường Tam trong lòng điên cuồng "AAAA! Tiểu Vũ, ngươi rốt cuộc là bị làm sao? Tên khốn kia đã làm gì ngươi?"

Triệu Vô Cực liền tới vỗ vai hắn:

- "Được rồi! Để ta kể cho ngươi."

Về đến Học Viện, Phất Lan Đức thấy thảm trạng của Đái Mộc Bạch, tức giận gọi Triệu Vô Cực tới chất vấn:

- "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Triệu Vô Cực thở dài, đem sự tình bên trong Tinh Đấu thuật lại. Phất Lan Đức nghe xong càng thêm tức giận:

- "Mau gọi Chu Trúc Thanh tới đây!"

Thế là Nam cùng Trúc Thanh đi tới phòng viện trưởng. Phất Lan Đức tức giận đập bàn:

- "Chu Trúc Thanh, ta đồng ý để ngươi gia nhập học viện là vì thiên phú của ngươi. Tuy nhiên con người ngươi lại quá mức độc ác. Ngay cả bạn học còn ra tay tàn nhẫn như vậy, chưa kể hắn còn một tầng thân phận khác có liên quan đến ngươi. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, ngươi dùng bất kỳ cách nào thậm chí là quỳ xuống xin lỗi Đái Mộc Bạch, nếu hắn chịu tha thứ cho ngươi ngươi có thể tiếp tục ở lại học viện. Hai, dựa theo quy định của học viện, ngươi ra tay độc ác với đồng học khiến hắn bị phế một bên mắt, ngươi sẽ bị phế đi hồn lực rồi trục xuất khỏi Sử Lai Khắc học viện chúng ta."

Chu Trúc Thanh vẫn một gương mặt bình tĩnh:

- "Đó chính là hậu quả mà hắn phải nhận, còn về chịu phạt, xin lỗi, ngươi còn chưa đủ tư cách!"

Phất Lan Đức tức tới đập nát chiếc bàn:

- "Tốt! Nếu ngươi đã nói như vậy, người làm viện trưởng ta phải đích thân ra tay dạy dỗ!"

Nhưng một giây sau, gương mặt hắn kịch biến. Khi mà chưa kịp đứng lên giáo huấn nàng thì hắn đã cảm nhận được một luồng uy áp khủng bố đè xuống người mình. Hắn khó khăn chống chịu lại không để bản thân quỳ xuống. Nhưng giây tiếp theo, sau tiếng quát "Quỳ xuống" của Nam, cả cơ thể hắn đều không nghe theo ý mình quỳ sập xuống.

Triệu Vô Cực một bên chấn kinh. Không nghĩ tới Hoàng Nam mạnh tới mức này.

- "Phất Lan Đức, ngươi hình như đang hơi bị ảo tưởng về vị trí của mình thì phải."

Phất Lan Đức khó khăn mở miệng:

- "Miện....miện hạ!"

Hắn lúc này chắc chắn rằng Hoàng Nam ít nhất phải là Phong Hào Đấu La. Đồng thời cả hai tên này cũng hiểu ra trước đây vì sao hắn lại không bị Đường Hạo trả thù. Bởi vì kẻ này ít nhất là ngang hàng với Đường Hạo.

Triệu Vô Cực sợ hãi lên tiếng:

- "Hoàng lão sư, không, Hoàng Nam miện hạ, có gì từ từ nói!"

Nam hừ một tiếng, dừng giải phóng khí thế của mình.:

- "Hừ! Ta cùng các ngươi không có chuyện gì để nói! Hôm nay lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta tha cho các ngươi. Sau này đừng quản những chuyện không liên quan đến mình. Còn nữa, thân phận của ta nếu có kẻ khác biết được thì cả học viện này của các ngươi chuẩn bị an táng đi!"

- "Vâng! Chúng ta đã hiểu! Đa tạ miện hạ tha mạng!" Hai tên này toát mồ hôi lạnh.

"Trúc Thanh, chúng ta đi!"

Chu Trúc Thanh đi theo hắn cười khúc khích:

- "Phì! Tỷ phu cũng thật oai phong a! Khí thế kia e là Đông Nhi tỷ tỷ cũng không thể bằng được."

- "Hắc hắc. Đương nhiên! Đông Nhi lần nào đại chiến chẳng phải cầu xin ta tha mạng!" - Hắn vô sỉ cười một tiếng

- "Lưu manh!" Trúc Thanh đỏ mặt khẽ gắt một tiếng rồi bỏ chạy mất dạng...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 63
Lượt đọc 2026

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.