Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Trúc Thanh

Tiểu thuyết gốc · 2520 chữ

Chu Trúc Thanh nghe được tiếng tỷ tỷ liền hớt hải chạy đến:

- "Tỷ tỷ, sao ngươi lại ra ngoài lâu vậy?"

Chu Trúc Vân nhìn muội muội của mình, trong lòng đau nhói. Trước tới nay, hai tỷ muội nàng vẫn luôn vô cùng thân thiết. Nhưng vì quy định của Đái Gia và Chu Gia, khi Chu Trúc Thanh muội muội của nàng thức tỉnh võ hồn, quan hệ của nàng và muội muội không còn tốt như trước. Nàng thậm chí còn có ý định giết muội muội của mình, và cho rằng điều này cũng không có gì là quá to tát khi mà các đời trực hệ Chu Gia đều như vậy. Nhưng bây giờ, sau khi gặp nam nhân kia, nàng đã sẵn sàng buông bỏ mọi thứ kể cả mạng sống. Nàng mới nhận ra quy định của gia tộc là ngu ngốc tới mức nào, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn với muội muội của mình. Nàng đưa tay xoa đầu muội muội:

- "Không có gì, chúng ta về thôi, Trúc Thanh!"

Chu Trúc Thanh bị hành động của nàng làm cho bất ngờ, bất quá rất nhanh tiểu cô nương lập tức vui vẻ ôm lấy cánh tay nàng:

- "Hì hì! Tỷ tỷ đã trở lại như trước, thật tốt!"

Nghe lời nói hồn nhiên của muội muội, nước mắt nàng không kìm được mà tuôn ra.

- "Trúc Thanh, tỷ tỷ xin lỗi muội!"

Chu Trúc Thanh thấy tỷ tỷ khóc, đôi mắt cũng đỏ hoe:

- "Tỷ tỷ đừng khóc, có phải ta làm gì sai không?"

Nàng cố gắng nín lại, mỉm cười xoa đầu muội muội:

- "Không phải, Trúc Thanh rất ngoan, chưa bao giờ làm tỷ tỷ buồn!"

- "Hức...Vậy tỷ tỷ đừng khóc nữa!"

- "Ừm! Tỷ không khóc nữa, muội xem."

Tiểu cô nương nghe vậy dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Thấy tỷ tỷ không khóc nữa mới gật mạnh đầu một cái.

Ở góc khuất, Nam nhìn tỷ muội hai người mỉm cười hài lòng.

Thế là tiểu cô nương Chu Trúc Thanh nắm lấy tay tỷ tỷ tung tăng đi về, trong lòng đang vô cùng vui vẻ vì tỷ tỷ đã hết lạnh nhạt với mình. Nàng không hiểu vì sao từ khi mình thức tỉnh được Võ Hồn tỷ tỷ liền trở nên xa lánh mình, bất quá bây giờ không còn quan trọng nữa, tỷ tỷ của nàng đã trở lại giống trước đây.

Chợt nàng cảm nhận tay tỷ tỷ có chút cộm lên, liền chớp chớp mắt nhìn:

- "Oa! Tỷ tỷ, chiếc nhẫn thật xinh đẹp, là Đại Hoàng Tử tặng cho tỷ sao?"

Chu Trúc Vân đỏ mặt, không tự chủ mỉm cười nhìn về phía khu rừng:

- "Trúc Thanh, đừng để ý đến nó."

Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, theo tỷ tỷ về nhà.

Vừa về tới nơi đã có một tên người hầu chạy tới chắp tay:

- "Đại tiểu thư! Đại hoàng tử cho mời.

Chu Trúc Vân sắc mặt trắng bệch, cố gắng không để lộ ra sự sợ hãi, gật đầu:

- " Ta biết rồi!"

Trở lại Tinh La Hoàng thất một tiếng trước. Phủ Đại Hoàng Tử.

Đái Duy Tư sau khi hấp thu hồn cốt, cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vừa ra ngoài đã gặp ngay Đái Mộc Bạch.

- "Haha, đệ đệ, dạo này đại ca tu luyện có chút thành quả, muốn cùng đệ đối luyện một chút."

Đái Mộc Bạch mặt đen như đít nồi, trong lòng run rẩy tới cực điểm nhưng cũng không thể từ chối:

- "Được, Đại ca!"

Đái Mộc Bạch dĩ nhiên không phải là đối thủ của Đái Duy Tư, vừa thua kém về hồn lực cộng thêm Đái Duy Tư lại vừa luyện hoá Hồn Cốt, chưa đầy nửa tiếng Đái Mộc Bạch đã bị đánh bầm tím cả mặt, chỉ vó thể hèn nhát cầu xin hắn dừng lại:

- "Đại ca, ta thua, huynh mau dừng tay!"

- "Haha! Đệ đệ, cố gắng tu luyện, ta rất mong chờ trận chiến sau này của chúng ta đấy."

Sau khi hắn rời đi, Đái Mộc Bạch trong lòng ngưng trọng tới cực điểm: "Tên khốn này sao bây giờ lại mạnh như vậy, nếu cứ đà này ta sớm muộn cũng phải chết dưới tay hắn. Không được! Ta phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch bỏ trốn của mình!"

Hắn thầm hạ quyết tâm, nhìn xung quanh không có ai liền len lén rời đi.

Đái Duy Tư trở về phòng, nhếch miệng cười xảo trá:

- "Người đâu! Đi mời Chu Trúc Vân tới gặp ta!"

Trong lòng hắn đắc ý: "Trúc Vân a Trúc Vân, cũng đã đến lúc nàng làm tròn bổn phận vị hôn thê của ta a, haha nghĩ đến việc sắp được chơi đùa cơ thể mĩ miều kia thật kích thích không chịu nổi mà!"

Trở lại với hiện tại.

Chu Trúc Vân đứng trước cửa phòng Đái Duy Tư, hít sâu một hơi, len lén giấu con dao nơi túi áo. Nàng gõ cửa.

Tiếng của hắn từ bên trong truyền ra:

- "Mau vào đi!"

Thế là nàng đẩy cửa bước vào, thấy hắn đang đứng quay lưng về phía mình. Ánh mắt nàng nhìn hắn lúc này chỉ còn lại sự ghê tởm:

- "Ngươi muốn gặp ta là có chuyện gì?"

Đái Duy Tư nghe nàng nói chuyện băng lãnh như vậy hơi bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều:

- "Trúc Vân, nàng đã được định sẵn là vị hôn thê của ta từ lúc mới sinh ra đúng không?"

Chu Trúc Vân nhíu mày:

- "Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng!"

- "Haha! Không vội, nàng mau ngồi xuống!"

- "Hừ! Ta không có thời gian. Nếu không còn chuyện gì thì ta phải trở về, ta còn chuyện khác cần làm!"

Đái Duy Tư hơi bực mình:

- "Nàng nên biết thân phận của mình, đã là hôn thê của ta thì nên an phận một chút, đừng để ta nổi nóng!"

Nàng nghe xong cười chế giễu:

- "Haha! Ngươi nói mà không biết ngượng, không phải chính tay ngươi đã dâng vị hôn thê của mình cho kẻ khác chỉ vì một khối hồn cốt sao?"

Đái Duy Tư giật mình:

- "Cái gì, làm sao nàng... Không phải, nàng đừng nghe tên khốn kia nói bậy!"

Nàng lắc đầu cười:

- "Không cần giải thích, dù sao ta cũng phải cảm ơn ngươi, nhờ ngươi mà ta đã được trở thành nữ nhân của hắn!"

Vừa nói nàng vừa đưa tay đeo nhẫn lên vuốt ve.

Đái Duy Tư sắc mặt đen lại, hắn cảm thấy trên đầu mình xanh như thảo nguyên, phẫn nộ gằn lên:

- "Ngươi vừa nói cái gì, mau nói rõ cho ta nếu không đừng trách!"

- "Haha! Ngươi không nghe rõ sao? Ta nói ta đã là nữ nhân của hắn. Cũng nhờ ngươi mà ta mới gặp được nam nhân mạnh mẽ như vậy, bây giờ khắp người còn đang đau nhức đây aizzz!"

Đái Duy Tư đôi mắt đỏ ngầu hiện lên từng tia tơ máu, gương mặt vặn vẹo trông cực kỳ dữ tợn:

- "Tiện nhân ngươi dám phản bội ta! Ta nói ngươi chính là nữ nhân lẳng lơ quả không sai!"

- "Haha! Ngươi nói ta mà không thử nhìn lại bản thân mình, cũng may nhờ có hắn ta mới nhận ra bản chất đáng ghê tởm của ngươi!"

Đái Duy Tư tức tới run rẩy, không nghĩ tới mình đường là Đại Hoàng Tử của Tinh La Đế Quốc mà cũng có ngày bị đội nón xanh.

- "Tốt, tốt! Nữ nhân dơ bẩn như ngươi ta cũng không cần nữa, bất quá ngươi dám dùng cách này để sỉ nhục tôn nghiêm của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục!"

Bạch Hổ Phụ Thể!

Chu Trúc Vân nhếch miệng cười:

- "Thế nào? Ngươi định giết ta sao?"

Hắn cười bẩn thỉu:

- "Haha, nếu chỉ giết ngươi không thể nào giải toả nỗi uất hận trong lòng ta, ta phải khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong. Nếu ngươi đã lăng loàn như vậy ta không ngại ban ngươi cho đám thủ hạ của ta, haha chuẩn bị chịu sự dày vò của hàng trăm nam nhân đi, đây có phải là thứ mà tiện nhân ngươi luôn muốn!"

Chu Trúc Vân sắc mặt trắng bệch:

- "Tên khốn, ta dù chết cũng không để ngươi được như ý."

Nói xong nàng rút con dao ra định tự sát, nhưng Đái Duy Tư chỉ nhếch miệng cười:

- "Ngươi tưởng có thể tự vẫn trước mặt ta sao?"

Hắn lập tức dịch chuyển tới chỗ nàng, đánh văng con dao.

Nàng lập tức chấn kinh:

- "Làm...làm sao có thể nhanh như vậy?"

- "Haha, Bất ngờ lắm phải không? điều này phải cảm ơn nam nhân kia của ngươi, nhờ có khối hồn cốt của hắn mà chiến lực của ta đã tăng mạnh!"

Chu Trúc Vân nhanh chóng lùi lại lạnh giọng:

- "Đái Duy Tư, ta cảnh cáo ngươi, thân phận của hắn không đơn giản, nếu ngươi dám động đến ta chắc chắn hắn sẽ không để yên!"

Hắn nghe nàng nói vậy con ngươi co rụt lại, nhưng nhanh chóng lại cười lớn:

- "Haha, ngươi định lừa ta sao? Nếu thân phận hắn không đơn giản thì vì sao vẫn để nữ nhân gặp nguy hiểm, theo ta thấy cho dù hắn thực sự có thân phận cao quý thì cũng chỉ là chơi đùa với ngươi thôi, nếu không sẽ không để ngươi một mình tới đây gặp ta."

Chu Trúc Vân sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt, vô thức nhìn xuống chiếc nhẫn mà hắn đã đeo cho mình. "Không, hắn chắc chắn không phải người như vậy!"

Đái Duy Tư nhìn biểu hiện của nàng đắc ý cười lớn:

- "Haha, ngươi hiểu rồi chứ, bây giờ thì ngoan ngoãn trở thành đồ chơi cho đám thuộc hạ của ta đi!"

Nàng thấy hắn tấn công, trong lòng cực kỳ tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã, ngửa mặt lên trời gào thét:

- "Tên khốn, nữ nhân của ngươi sắp bị lăng nhục ngươi còn không chịu xuất hiện, không phải ngươi nói sẽ làm chỗ dựa cho ta sao? Đại dâm tặc, biến thái mau cứu ta!"

Đến lúc này nàng không quan tâm được sẽ đẩy hắn vào nguy hiểm nữa, bởi vì nếu Đái Duy Tư thành công bắt được thì thứ đón chờ nàng quá mức khủng khiếp và kinh tởm, nó còn đáng sợ hơn cái chết hàng tỷ lần.

Nhưng đáp lại nàng chỉ là một sự yên tĩnh, hắn không hề xuất hiện. Nàng tuyệt vọng nhìn Đái Duy Tư như ác ma lao về phía mình.

Đến khi bàn tay của hắn sắp chạm vào cổ của nàng thì

"Bùm" một tiếng, Toàn bộ căn phòng trở nên tối đen như mực. Đái Duy Tư cũng bị bắn ngược lại đập vào góc tường.

Một âm thanh băng lãnh cùng uy nghiêm vang lên:

- "Dám động vào nữ nhân của bổn Bá Chủ, ai cho con kiến hôi ngươi lá gan?"

Chu Trúc Vân nhìn bóng lưng của kẻ mới xuất hiện, nước mắt chảy ra càng lợi hại hơn. Nàng nhận ra trước mắt mình không phải là hắn, mà chỉ là hình ảnh của hắn được hình thành từ những luồng năng lượng tiến ra từ chiếc nhẫn hắn tặng nàng.

Đái Duy Tư bàn tay định chạm vào nàng đã nát bét, lúc này hắn đang phải chịu đựng một thứ kinh hoàng giáng xuống đầu mình. Trong đầu hắn chỉ còn vô tận sợ hãi cùng run rẩy:

- "Không...không dám..."

Đáp lại hắn, chỉ là một tiếng hừ lạnh như muốn hủy diệt tinh cầu.

Đái Duy Tư nằm rạp xuống đất, sợ tới mức đái ra quần ướt một mảng.

Chu Trúc Vân nhìn dáng vẻ hèn mọn của hắn tỏ ra vô cùng chán ghét, mắng một câu:

- "Rác rưởi!"

Đái Duy Tư nghe nàng mắng liền vui mừng như bắt được cọng rơm cứu mạng, dập đầu lia lịa:

- "Đúng vậy, ta chính là rác rưởi, Chu Trúc Vân cầu xin ngươi hãy bỏ qua cho tên rác rưởi như ta, giết ta chỉ làm ngươi bẩn tay mà thôi!"

Chu Trúc Vân không nhìn nổi nữa, không ngờ hắn thảm hại tới mức này, cũng không có ý định giết hắn, dù sao trên danh nghĩ hắn vẫn là hôn phu của mình.

Nàng chỉ liếc mắt khinh bỉ rồi hướng về phía hư ảnh của nam:

- "Đi thôi, lần này tha cho hắn một mạng!"

Vậy là hình ảnh lại trở thành luồng năng lượng trở về bên trong chiếc nhẫn. Nàng đẩy cửa bước ra, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, vừa thầm mắng: "Tên khốn, thì ra ngươi đã chuẩn bị tất cả, hại ta khóc hết nước mắt!"

Nàng đưa tay dụi dụi đôi mắt ngập nước, bờ môi nở nụ cười mãn nguyện. Khẽ hôn lên chiếc nhẫn của mình.

Qua trải nghiệm tuyệt vọng tới cùng cực rồi đến hy vọng bừng trở lại mạnh mẽ, tâm nàng đã triệt để thuộc về hắn.

Đái Duy Tư sau khi chắc chắn nàng đã rời đi mới dám ngồi dậy thở hổn hển. Muốn lấy cốc nước đề uống run rẩy tới mức làm rơi vỡ. Ác mộng, tuyệt đối đây là ác mộng. Hắn không biết thứ vừa xuất hiện là gì, chủ biết thứ đó khiến cho hắn bùng lên cảm giác sợ hãi nguyên thủy nhất. Đầu cũng không thể suy nghĩ được gì khác, chỉ theo bản năng làm tất cả mọi thứ có thể để giữ lại được mạng sống.

Chu Trúc Vân trở về gia tộc. Thấy tên xấu xa kia đã ngồi trong phòng mình từ lúc nào. Nàng lập tức nhào vào lòng hắn, lệ rơi đầy mặt:

- "Hức...hức, cảm ơn ngươi, đại dâm tặc!"

Nam mỉm cười lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp:

- "Ngốc! Ta đã nói chỉ cần có ta, thế giới không có ai có thể tổn thương nàng!"

Nàng ừm một tiếng xong rướn lên hôn lấy hắn thật chặt, chủ động đưa ra chiếc lưỡi đinh hương của mình nịnh nọt.

Một lát sau hai người tách ra, nàng đỏ mặt:

- "Để ta thưởng cho ngươi!"

Nói xong nàng trường xuống gầm bàn, quỳ gối kéo côn thịt hắn ra liếm láp.

"Híttt! Nàng đúng là con mèo nhỏ dâm đãng mà!"

Nàng liếc xéo hắn:

- "Ọc...ọc...sướng chết còn giả bộ!"

Khi hắn đang say sưa tận hưởng cảm giác sung sướng từ côn thịt truyền lên thì bên ngoài lại có tiếng gọi quen thuộc:

- "Tỷ tỷ! Ngươi về rồi sao?"

Hiển nhiên giọng nói này là của Chu Trúc Thanh, nàng không đợi tỷ tỷ trả lời, lập tức xô cửa chạy vào...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 72
Lượt đọc 2402

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.