Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân phận kinh người

Tiểu thuyết gốc · 2070 chữ

Một lão già trên bầu trời tức giận đáp trả, có điều bị ánh mắt sắc bén của Long Đại Hải quét trúng thì khí thế trên người lão lại giảm đi mấy phần.

-Ngươi nghĩ đây là sỉ nhục sao? Nếu không phải sư phụ của ta có chút quan hệ với cái tông môn này của ngươi thì ngươi nghĩ một câu xin lỗi là xong sao?

Lời này lập tức thu hút sự chú ý của toàn trường, mọi người đều đang rất tò mò về thân phận của Long Đại Hải, hắn tự nhiên lại nhắc tới sư phụ của mình khiến cho ai nấy đều cố dỏng tai lên mà nghe.

-Ồ, sư phụ của tiểu hữu cũng có duyên phận với Tử Phong tông ta sao? Tiểu hữu không ngại thì nói ra cho mọi người nghe thử đi.

Quỳ Phong hoàng cũng tỏ ra rất ngạc nhiên với lời nói của Long Đại Hải.

-Ha, ta cũng không rõ ràng lắm.

Long Đại Hải nhún nhún vai đáp.

-Sư phụ ta từng nói năm xưa người từng tới Vân Phong đế quốc du ngoạn, khi đi ngang qua địa phận của hoàng thất thì thấy có một tên tiểu tử đang gặp khó khăn khi tu luyện, đoán chừng sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi. Sư phụ thấy hắn có tư chất không tệ nên liền ra tay cứu hắn một mạng, còn chỉ điểm cho hắn một chút trên phương diện tu luyện. Hoàng đế bệ hạ thử nói xem như vậy có phải là chúng ta có quen biết hay không?

Mọi người nghe hắn nói vậy thì xì mũi coi thường, một chuyện cỏn con như vậy mà cũng tính là có quan hệ sao? Thế nhưng khi bọn họ nhìn Quỳ Phong hoàng thì thấy hai con ngươi của hắn ta đang nhảy loạn, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cảm giác rất kỳ quái.

-Sư phụ của tiểu … à không, sư phụ của huynh đệ có ở gần đây không?

Quỳ Phong hoàng cố gắng ra vẻ trấn tĩnh nhưng ở đây không ai là không nhìn ra thân thể hắn đang run rẩy.

-Hắc, thời gian trước sư phụ ta có đi qua Vân Phong đế quốc, cũng tiện thể để cho ta ở lại tham dự thiên tài chiến này.

-Vậy lão nhân gia có nói gì về người kia không?

Quỳ Phong hoàng kích động vội vàng hỏi. Võ giả bốn phía lập tức nhận ra cách mà hắn ta gọi người kia có chút không đúng, phải là người có bối phận cao cỡ nào mới được hoàng đế của đế quốc xưng hô một cách tôn kính như vậy chứ?

-A, hình như đúng là sư phụ có nói về người kia!

Long Đại Hải ra vẻ suy tư một chút rồi làm ra vẻ như đã nhớ ra điều gì đó.

-Lão nhân gia đã nói cái gì vậy?

-Sư phụ nói tên tiểu tử kia thật chẳng ra làm sao! Năm đó người đã kêu hắn không nên tiếp tục tu luyện cùng lúc hai loại phong chi lực và tử hư hỏa khí, vậy mà hắn vẫn còn tiếp tục tu luyện, hèn gì mãi mà không vượt qua được cảnh giới sơ kỳ.

Quỳ Phong hoàng nghe được lời này thì như già đi mấy chục tuổi, trên mặt hiện rõ vẻ đắng chát. Hắn truyền âm với mấy lão nhân trên không trung, mất một lát mới có thể thuyết phục bọn họ rời đi. Kế đó hắn lại ra lệnh cho Tiết Như Ngọc dẫn theo toàn bộ binh sĩ đang bao vây võ đài rút đi, nàng ta mặc dù không hiểu gì nhưng còn chưa tới mức dám chất vấn mệnh lệnh của hắn. Sau khi cho toàn bộ cao tầng của Tử Phong tông rút lui thì Quỳ Phong hoàng mới xoay người rồi truyền âm cho Long Đại Hải nói gì đó, cuối cùng mới lớn tiếng thông báo:

-Chuyện ngày hôm nay là do người của Tử Phong tông làm sai trước, bản hoàng thay mặt bọn họ nhận lỗi với các vị. Sau đây chúng ta sẽ đổi toàn bộ đội ngũ làm công tác điều hành thiên tài chiến, đảm bảo sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa.

Nói rồi thân ảnh của hắn cũng biến mất trên thiên không, thế nhưng khán đài không có vì vậy mà mất đi vẻ yên tĩnh đặc trưng của thiên tài chiến năm nay. Khán giả còn chưa hết bàng hoàng thì Long Đại Hải lại lên tiếng nói một câu khiến bọn họ một lần nữa chết lặng:

-Ta rút khỏi thiên tài chiến!

Một vị giám quan thay thế lập tức đi ra hỏi lại hắn:

-Ngươi xác định muốn bỏ chiến?

Long Đại Hải thản nhiên gật đầu đáp:

-Xác định.

-Được, vậy ta tuyên bố trận sau sẽ là quyết đấu chung kết.

Giám quan chỉ có thể bất đắc dĩ mà tuyên bố theo lời của Long Đại Hải. Mới vừa rồi hắn còn nhận được lệnh phải chiếu cố người trẻ tuổi này hết sức có thể, mới ra tới nơi thì lại nghe hắn nói muốn bỏ chiến, việc này thật là khó hiểu mà.

Ở trên một ngọn cô phong, lúc này Quỳ Phong hoàng đang đứng giữa một đại điện được xây dựng bằng đá, xung quanh là những lão nhân lúc trước đã từng xuất hiện trên thiên không của tỉ võ đài.

-Quỳ Phong, ngươi nói đi, tại sao phải nhượng bộ với tên tiểu tử kia?

Một lão già trong đó lên tiếng, nghe giọng điệu của lão thì có vẻ như lão rất bất mãn với hành động của Quỳ Phong hoàng trước đó. Còn chưa chờ hắn trả lời thì một bà lão tay cầm quải trượng lại lớn tiếng chất vấn.

-Tiết Quỳ Phong, ngươi nói mau nói rõ ràng cho lão thân, tại sao lại phải khúm núm trước mặt một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như vậy?

Quỳ Phong hoàng bị bà lão kia trách mắng thì cũng trở nên nóng nảy, hắn ta hừ lạnh một tiếng đáp:

-Vậy ngươi nói xem ta phải làm thế nào? Để cho Tử Phong tông bị người ta diệt môn hay sao? Tới lúc đó thì ngươi có gánh được tránh nhiệm này không hả?

-Hồ đồ!

Rầm một tiếng, bà lão kia giậm quải trượng xuống đất khiến cho cả đại điện run rẩy. Bà ta dùng giọng điệu trịnh thượng tiếp tục lớn tiếng chỉ trích:

-Một tên tiểu tử không rõ lai lịch thế nào, tùy tiện nói mấy câu là có thể dọa ngươi sợ mất mật rồi, còn gì là uy nghiêm của đế hoàng chứ?

-Hừ, ngươi thì biết cái gì? Người trẻ tuổi kia có tu vi gì? Ngay cả khí hải cảnh còn chưa đạt tới vậy mà có thể chiếm lợi thế trước mặt Tiết Như Ngọc, việc này là bình thường sao? Bằng tu vi của hắn thì ngươi có được một phần ngàn bản lĩnh của hắn hay không, thử hỏi có ai ở đây không kiêng kỵ xuất thân của hắn? Ở đây cậy già lên mặt với ta thì khẩu khí lớn như vậy, sao lúc bị tên tiểu tử kia hù dọa thì không thấy ngươi phản bác, không phải lúc đó ngươi cũng câm như hến hay sao?

-Ngươi …

Bà lão kia bị nói tới mức không phản bác được, chỉ có thể nhìn chằm chằm Quỳ Phong hoàng với ánh mắt hằn học. Quả thực tất cả mọi người đều bị thủ đoạn của Long Đại Hải dọa sợ nên mới kiêng kỵ hắn như vậy.

-Tiểu Phong à, nói gì thì cũng không có bằng chứng xác thực, chúng ta cũng không thể chỉ vì mấy lời nói vô căn cứ mà chịu thua hắn như vậy chứ?

Một lão già khác lại lên tiếng, lão ta là một vị trưởng bối cùng chi với Quỳ Phong hoàng nên cách xưng hô có phần thân mật hơn những người khác.

-Tam thúc, người nói như vậy là sai rồi.

Quỳ Phong hoàng thản nhiên đáp.

-Con có bằng chứng xác thực nên mới làm như vậy. Người còn nhớ những lời mà con nói với người trẻ tuổi kia hay không?

Lão già được gọi là tam thúc kia cảm thấy tương đối bất ngờ khi hắn nhắc tới việc này.

-Có liên quan gì tới việc đó sao? Không phải chỉ là một tên hậu bối của tông ta thôi sao, như vậy thì có gì đáng nói đâu chứ? Còn nữa, khi nhắc tới người kia thì giọng điệu của ngươi lại thay đổi, chuyện này là như thế nào?

Quỳ Phong hoàng lắc đầu, hắn lại chuyển sang nói một chủ đề không hề liên quan.

-Các người có biết tại sao năm mươi năm trước ta đột nhiên đột phá hóa cương cảnh, hơn nữa tu vi thăng tiến ngày một nhanh hay không?

Mấy lão nhân nghe hắn nói như vậy thì cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Việc đột phá hóa cương cảnh không phải chuyện dễ dàng, Quỳ Phong hoàng có thể làm được như vậy khi ở tuổi trung niên khiến cho mấy lão già bọn họ ngưỡng mộ vô cùng. Thế nhưng thứ khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là chỉ mới qua năm mươi năm nhưng hắn ta lại đạt tới cấp độ rất cao, dường như đã vượt qua hơn một nửa số người trong đám lão quái vật bọn họ. Phải biết bọn họ đã tu luyện ở cảnh giới này mấy trăm năm, thậm chí là gần ngàn năm, vậy mà tích lũy không bằng một kẻ mới tu luyện hơn năm mươi năm. Thành tựu của hắn mang ý nghĩa rất lớn với toàn bộ tu sĩ của Tử Phong tông, chỉ cần tìm được chìa khóa của việc này thì cao tầng của tông môn sẽ có thể đạt được một bước tiến lớn, từ đó đế quốc của bọn họ có thể nắm được vị trí độc tôn ở Nam vực này. Khổ một nỗi là Quỳ Phong hoàng lại giữ miệng kín như bưng, cũng không thể nào bắt ép hắn nói ra nên bọn họ chỉ đành bỏ qua việc này. Bây giờ hắn ta lại chủ động nhắc tới nó khiến cho mấy lão già bọn họ không thể không hứng thú được.

-Rốt cuộc là vì cái gì?

Một lão già vội vàng hỏi lại.

-Hơn năm mươi năm trước, vì ta quá nóng lòng tìm cách bước vào ngưỡng cửa của hóa cương cảnh nên đã đi vào một con đường sai lầm, khiến cho bản thân tẩu hỏa nhập ma, thành quả tu luyện xém chút nữa thì mất hết. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc thì có một vị tiền bối đi ngang qua, thấy ta có chút tư chất nên đã tiện tay hóa giải nguy cơ giúp ta, còn tùy ý chỉ điểm vài câu trên phương diện tu luyện, vì thế nên ta mới có thể đột phá ngay tại chỗ, hơn nữa tiến bộ nhanh hơn người khác mấy chục lần.

Mấy lão nhân đều bị lời nói này dọa sợ. Một người tẩu hỏa nhập ma trong lúc cố gắng đột phá tới hóa cương cảnh vậy mà tiện tay có thể cứu giúp, lại tùy ý chỉ điểm mấy câu liền khiến hắn ta đột phá thành công, phải là người như thế nào thì mới có thể làm được như vậy.

-Ta không nói ra chuyện này là vì hai lý do. Thứ nhất là vì người kia đã từng bắt ta phải hứa rằng nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được nói ra sự tồn tại của hắn. Thứ hai là vì những thứ ta học được từ vị tiền bối kia chỉ có thể áp dụng được cho một mình ta, những người khác có muốn học cũng không học nổi. Không phải vì ta muốn giữ cho riêng mình mà căn bản ta không có cách nào để chia sẻ cho các ngươi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.