Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Kháng đoàn

Tiểu thuyết gốc · 1979 chữ

Nàng còn đang định nói gì đó thì nữ tử gọi là Nhu nhi vội kéo kéo tay áo ra hiệu cho nàng, đồng thời cướp lời nói:

-Đương nhiên là phải mời Lạc đại ca tới làm khách rồi, đây là vinh hạnh của Huyền Kháng đoàn chúng ta mà. Có điều bên trong căn cứ địa điều kiện không được tốt lắm, phiền Lạc đại ca chờ mấy người chúng ta quay trở về dọn dẹp một chút, tránh để cho Lạc đại ca chê cười.

Lạc Long mỉm cười đầy thâm ý đáp:

-Các vị cứ tùy ý là được rồi.

Hắn đương nhiên biết mấy người kia đang nghĩ gì. Một cường giả tự dưng xuất hiện, vô duyên vô cớ vì một chút thảo dược không đáng giá mà giúp đỡ bọn họ, là ai thì cũng sẽ nghi ngờ động cơ phía sau hành động này. Phải biết nhập hải hoa mà Linh Yên đưa cho Lạc Long tuy hiếm nhưng không quý, chỉ là thảo dược tôn cấp thôi, cũng không có dược lực mạnh mẽ, chỉ có thể dùng làm tài liệu luyện chế một số loại đan dược thông thường, nếu như nói Lạc Long cần nhập hải hoa vì mục đích nào đó mà lại gặp đúng lúc Linh Yên mới hái được một đống hoa đó thì cũng quá trùng hợp đi. Mấy người Nhu nhi quay về bẩm báo với thủ lĩnh của Huyền Kháng đoàn, chỉ có hai người Linh Yên và Thiên Hành ở lại bồi tiếp Lạc Long.

-Lạc đại ca, thật có lỗi quá.

Linh Yên áy náy lên tiếng xin lỗi nhưng Lạc Long lại không để bụng, chỉ cười nhạt đáp:

-Không sao, là việc nên làm mà.

Sau thời gian một tuần trà thì đám người Nhu nhi mới quay lại, còn dẫn theo một đám người khác, dẫn đầu bởi hai võ giả trung niên một nam một nữ. Linh Yên vừa rồi đã nói cho Lạc Long biết về thân phận của họ, là đoàn trưởng và phó đoàn trưởng của Huyền Kháng đoàn, cũng là một đôi đạo lữ, nam tử tên là Trấn Thiên, còn nữ tử là Chiêu Quân. Hai người họ đều là cường giả nhị hải cảnh, vừa tới gần Lạc Long thì liền thả ra khí tức của bản thân, giống như muốn thị uy vậy. Lạc Long nhíu nhíu mày, hắn chỉ vì nhập hải hoa nên mới tới trợ giúp, nhưng hai người kia chưa hỏi chuyện đã có hành vi thất lễ như vậy. Hắn thả ra uy áp linh hồn, lập tức trong mắt người khác thì khí thế của hắn chẳng khác nào cường giả thất hải cảnh.

-Khí hải cảnh đỉnh phong!

Trấn Thiên và Chiêu Quân hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn ngập sợ hãi, không nghĩ tới trên đời lại thực sự có một nam tử đạt tới tu vi như vậy. Hai người vội vàng tán đi khí thế của mình, đồng thời chắp hai tay hành lễ với Lạc Long lên tiếng chào hỏi:

-Tại hạ Huyền Kháng đoàn trưởng, Trấn Thiên!

-Phó đoàn trưởng Chiêu Quân!

-Xin ra mắt Lạc công tử.

Hai người Linh Yên trợn tròn mắt, đám người Nhu nhi cũng chẳng khá hơn là bao, vội vàng cúi đầu hành lễ. Bọn họ chỉ là khí tuyền cảnh, lịch duyệt có hạn, không đủ nhìn ra Lạc Long sâu cạn ra sao, vốn tưởng rằng một nam tử trẻ tuổi như hắn có thể đạt tới nhất hải cảnh đã là một chuyện không tưởng rồi, có điều bây giờ xem ra bọn họ đã quá thiển cận. Lạc Long cũng không khiêm tốn làm gì, hắn lạnh nhạt gật đầu đáp:

-Tại hạ là Lạc Long, vì đã hứa hẹn với Linh Yên cô nương nên việc rắc rối lần này của Huyền Kháng đoàn ta sẽ giúp các vị xử lý.

Hai người Trấn Thiên và Chiêu Quân mừng rỡ, lúc này bọn họ đã tin vào thành ý của Lạc Long. Nếu Lạc Long có ý xấu thì hắn có thể hạ sát tất cả võ giả ở đây chỉ trong chớp mắt, không cần vòng vo làm gì.

-Đa tạ Lạc công tử đã chiếu cố, Huyền Kháng đoàn của chúng ta rất lấy làm vinh hạnh. Bây giờ trời đã không còn sớm nữa, xin mời công tử vào bên trong căn cứ địa của chúng ta nghỉ ngơi một đêm, để chúng ta có cơ hội làm trọn đạo chủ nhà.

Lạc Long không phản đối, liền đi theo bọn họ về căn cứ của Huyền Kháng đoàn. Căn cứ địa cũng không cách quá xa, một đám cao thủ đi lại trong sơn mạch thêm một canh giờ nữa đã tới nơi. Dọc đường bọn họ bị thiên lôi trên trời oanh kích trúng không ít lần, có điều đám người của Huyền Kháng đoàn sinh sống quanh năm trong Điện Quang sơn mạch, đương nhiên có biện pháp ứng đối hợp lý. Võ giả lăn lộn lâu năm ở Điện Quang sơn mạch đều dùng một loại thuẫn khí đặc biệt để che chắn đỉnh đầu khi đi lại, chính là một loại bảo khí mà trước đó hai người Linh Yên đã từng sử dụng. Dọc đường đi thì hai người Trấn Thiên và Chiêu Quân có ý muốn kết thân với Lạc Long, liên tục thăm dò thân phận của hắn, có điều hắn từ đầu đến cuối đều né tránh không muốn trả lời trực tiếp nên bọn họ cũng chỉ đành thôi. Cứ địa của Huyền Kháng đoàn nằm ở bên trong lòng của một ngọn núi lớn, giống như những thế lực khác. Muốn có một nơi cư trú trong Điện Quang sơn mạch này thì bắt buộc phải lập địa bàn dưới lòng đất hoặc sâu trong núi, như vậy mới có thể né tránh được lôi điện liên tục giáng xuống. Đoàn người Trấn Thiên dẫn Lạc Long tới một ngọn núi khổng lồ cao cả ngàn mét, đi quanh co vòng vèo một hồi mới tới được cửa ra vào, nơi được bố trí trận pháp che giấu và phòng vệ sâm nghiêm. Đi qua một con đường nhỏ thì đoàn người cũng đã tới một thạch điện khổng lồ. Bên trong thạch điện được chia làm rất nhiều mật thất nhỏ, đếm sơ qua số lượng cũng đạt tới hơn ngàn cái, có thể làm nơi trú ẩn cho hàng vạn võ giả.

-Địa phương này không tệ nha.

Lạc Long vừa đi vừa lên tiếng tán thưởng. Trấn Thiên mỉm cười khiêm tốn đáp:

-Lạc công tử quá khen rồi, một chút cơ nghiệp này sao có thể vừa mắt công tử được.

Lời này rơi vào trong tai của Lạc Long lại có một ý vị khác, ý chỉ Lạc Long không nên có ý đồ với nơi này, đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, có điều hắn cũng chẳng thèm so đo. Hắn tới đây vì đã đáp ứng với Linh Yên sẽ giúp nàng ta xử lý khó khăn của Huyền Kháng đoàn, những việc còn lại thì hắn không quan tâm. Trấn Thiên tổ chức một tiệc rượu chào đón cho hắn, hắn cũng chẳng thèm đi, nếu không phải Linh Yên một mực muốn hắn đi thì hắn cũng sẽ không đi. Trên bàn tiệc rượu cũng không có gì đặc biệt, rất nhiều võ giả tới mời rượu hắn, thế nhưng đa số đều mang lòng kính sợ, ngay cả nhìn thẳng vào mắt hắn cũng không dám. Không khí như vậy lại khiến Lạc Long thấy nhớ bằng hữu, nhớ tông môn. Rượu nóng vào người khiến suy nghĩ của hắn bắt đầu mông lung, cảnh tưởng một nữ tử xinh đẹp bị một chưởng đánh chết lại tái hiện trước mắt hắn.

-Tiểu Đồng, tông chủ ca ca có lỗi với ngươi.

-Lạc công tử, ngài nói gì vậy?

Đột nhiên thanh âm của Chiêu Quân cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn.

-A, không có gì, chỉ là ta buột miệng thôi. Chiêu Quân đoàn trưởng, mời!

-Không dám, công tử có thể gọi thiếp thân là Chiêu Quân, mời!

Hai người cùng nhau uống cạn một ly. Thông thường khi khách đến nhà thì thê tử của gia chủ không nên phải tới mời rượu, có điều tính cách của võ giả phóng khoáng hơn rất nhiều, những tục lệ của phàm nhân không áp dụng được với họ.

-Không biết công tử vì sao lại tới Điện Quang sơn mạch?

Lạc Long đáp:

-Nói ra thì có thể Chiêu Quân đoàn trưởng không tin, thực ra lần này tại hạ tới Điện Quang sơn mạch vì cùng một mục đích với Huyền Kháng đoàn các vị.

Chiêu Quân ồ lên một tiếng hỏi lại:

-Lời này nói như thế nào?

-Thực chẳng dám giấu, ta nhận được ủy thác của người khác tới đây gây rối với huyền mãng tộc, vì vậy nên khi Linh Yên cô nương nói muốn ta giúp các ngươi thì ta liền đáp ứng, vừa có thể hoàn thành việc người ta nhờ vả, vừa có thể có được đồ vật mà ta muốn, một công đôi việc.

Chiêu Quân làm vẻ như đã hiểu ra, không ngừng gật đầu. Mặc dù lời người khác nói không thể tin hoàn toàn nhưng Lạc Long không có lý do gì phải lừa gạt bọn họ, lời của hắn có thể tin được tám chín phần.

-Mẫu thân!

Đột nhiên bên cạnh có một tiểu cô nương xinh đẹp đi tới bên cạnh Chiêu Quân khẽ kéo góc áo của nàng lại.

-Dung nhi, mẹ đang tiếp đãi Lạc công tử, tuyệt đối không được làm loạn.

Nữ tử kia đột nhiên hai mắt ngấn lệ, nàng này là nữ nhi của hai người Trấn Thiên và Chiêu Quân, tên gọi là Hoa Dung. Vẻ mặt nàng ta lúc này đầy tuyệt vọng nhìn mẫu thân của mình.

-Thế nhưng con …

-Lui ra!

Chiêu Quân thẳng thừng đuổi nàng ra, không để ý đến nàng chút nào. Vừa mới quay lại nhìn Lạc Long thì đã thấy hắn đang chăm chú nhìn con gái mình thì có chút ngạc nhiên. Nữ nhi của nàng tuy không tệ nhưng cũng không phải loại dung nhan khuynh thành hay thiên phú trác tuyệt gì cả, lấy biểu hiện bất cận nữ sắc của thiếu niên trước mắt này thì đáng lý ra không nên để ý nàng mới đúng. Có điều đây lại là một việc tốt, nàng ta mỉm cười quay ra nhìn con gái của mình nói:

-Dung nhi, mau tới bái kiến Lạc Long công tử.

Hoa Dung sống trong điều kiện khắc nghiệt từ nhỏ, mặc dù phụ mẫu là cường giả nhưng bản thân nàng ta cũng rất hiểu chuyện, thấy mẫu thân nói vậy thì lập tức lau đi nước mắt tới trước mặt của Lạc Long hành lễ nói:

-Tiểu nữ Hoa Dung ra mắt Lạc đại nhân.

Thái độ cung kính của nàng khiến cho Chiêu Quân nhíu mày, có điều cũng không nói gì.

-Cô nương đa lễ rồi.

Ánh mắt của hắn nhìn nàng càng lúc càng rực sáng, điều này lại càng khiến Chiêu Quân mừng thầm trong lòng, vội lên tiếng nói:

-Dung nhi, mau mời rượu công tử.

-Không cần đâu!

Lạc Long lên tiếng ngăn cản, hắn có thể thấy Hoa Dung đang có chuyện buồn, vả lại hắn cũng không có hứng thú gì với đối phương.

-Hoa Dung cô nương, không biết bảo trạc trên người cô nương từ đâu mà có?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.