Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính kế người nhà họ Tôn

Tiểu thuyết gốc · 1972 chữ

Tôn Na Ân thầm kêu không ổn, thứ này chính là lưu ảnh kính mà. Cái gọi là lưu ảnh kính kỳ thực cũng giống như máy quay phim ở thế giới hiện đại vậy, có thể lưu lại hình ảnh, thậm chí còn có thể thu được âm thanh. Thứ đồ chơi này tuy rằng rất huyền diệu nhưng cũng không phổ biến trên thị trường bởi lẽ loại lưu ảnh kính cấp thấp nhất cũng có giá tới hơn hai vạn thượng phẩm linh tệ mà thời gian lưu trữ chỉ có chưa đến ba mươi giây mà thôi, hơn nữa còn là hàng dùng một lần. Tôn Na Ân vừa rồi có dùng thần thức quan sát nơi này nhưng cũng không phát hiện ra lưu ảnh kính này. Thực ra nàng ta đã bị Lạc Long dùng linh hồn đánh lừa. Linh hồn của hắn đã là xuất linh chí cực cảnh, vì vậy mà việc hắn để một miếng lưu ảnh kính lơ lửng trên không cũng không bị nàng ta biết được.

Tôn Na ân vội vàng lao tới chỗ Lạc Long định đoạt lưu ảnh kính trong tay hắn thì lại bị một cái tát của Diêm Thanh đánh bay trở lại.

-Diêm Thanh, ngươi đừng có quá phận!

Nàng bị đánh hai lần vào mặt khiến cho đầu óc cũng bị choáng váng, ngay cả Diêm Thống lĩnh cũng không nể nang.

-Ba! Ba!

Lại có hai cái tát giòn vang nữa ập tới, đánh cho hai má của nàng ta sưng đỏ.

- Hừ, ngươi định tiêu hủy vật chứng nên bản thống lĩnh đương nhiên phải ngăn lại. Còn lải nhải nữa thì đừng trách bản thống lĩnh lấy mạng của ngươi.

Tôn Na Ân lúc này mới ý thức được hành động của mình lỗ mãng tới mức nào. Nàng ta cắn răng không lên tiếng nữa, lặng lẽ đứng nhìn Lạc Long bóp nát lưu ảnh kính trong tay hắn. Từng hình ảnh hiện lên kèm theo âm thanh sống động như thật:

-Vị chấp sự này, ngày hôm trước ta thấy phí báo danh vào Huyết Sát doanh là một trăm thượng phẩm linh tệ, tại sao hôm nay lại lên tới một ngàn chứ? Ngươi làm như vậy chính là đang phá hỏng quy củ trong quân doanh đó.

-Đúng là một đám nhà quê. Những người kia đều là người của gia tộc tông môn, phần phí báo danh còn lại đã được gia tộc bọn hắn trả từ trước rồi, đâu có như ba tên mạt hạng các ngươi. Nếu các ngươi không muốn báo danh thì mau cút đi.

-Vị chấp sự này, ca ca của ta có chút lỗ mãng, xin ngài đừng để ý. Đây là chút lòng thành của chúng ta, hy vọng ngài có thể thông cảm một chút.

-Một chút tiền lẻ này mà cũng muốn báo danh, ngươi đang đùa ta sao?

-Thế nhưng nếu như ngươi hầu hạ bản đại gia một đêm thì chuyện gì cũng có thể dàn xếp nha.

Lạc Long lại mang ra hai miếng lưu ảnh kính nữa rồi bóp vỡ chúng. Cảnh tượng Cát Lợi bỉ ổi vô sỉ rồi cả đám người Tôn Tường ngang ngược không nói lý lẽ, còn muốn giết người diệt khẩu đều hiện lên trước sự chứng kiến của mọi người có mặt ở đây. Cát Lợi ngồi phịch xuống đất, chân tay run lẩy bẩy. Tôn Tường và sáu tên đồng bạn lúc này mặt mũi cũng xám như tro tàn. Ngay cả Tôn Na Ân lúc này cũng nổi đầy gân xanh trên trán. Nàng ta nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra tên tiểu tử kia sử dụng lưu ảnh kính lúc nào. Lạc Long giả vờ giận giữ, chắp tay với Diêm Thanh mà nói:

-Diêm thống lĩnh, ngài cũng thấy đó, chúng ta đã rất nhún nhường để bảo toàn mặt mũi cho quân doanh nhưng bọn hắn lại được nước làm tới. Thử hỏi sư đệ của ta ra tay đánh tên chủ quản kia thì có gì sai chứ?

-Tốt, tốt, rất tốt.

Diêm Thanh thở ra một hơi đáp:

-Tiểu huynh đệ, sư đệ của ngươi không có làm gì sai, là người của quân doanh chúng ta đã sai. Ta xin thay mặt toàn bộ quân doanh xin lỗi các ngươi.

-Thống lĩnh nặng lời rồi.

Thấy Diêm Thanh khom mình thi lễ với mình thì Lạc Long cũng ra vẻ luống cuống xua tay. Ngay sau đó thì Diêm Thanh chợt quay phắt người lại, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn vào Cát Lợi. Tên kia bị thống lĩnh nhìn như vậy thì giống như hồn lìa khỏi xác, lắp ba lắp bắp nói:

-Thống … thống lĩnh, thuộc hạ sai rồi, xin người tha cho thuộc hạ một lần này. Thuộc hạ nguyện dùng …

Thế nhưng hắn chỉ nói được đến đây mà thôi. Diêm Thanh nén giận đánh ra một cái tát khiến cả người hắn bị ép thành một cái bánh thịt. Tôn Tường và đồng bạn thấy vậy thì sợ xanh cả mặt. Sáu tên kia ngay lập tức đứng lên chạy tứ tán, trong miệng còn không ngừng hô lớn cầu xin tha mạng. Có điều mỗi người bọn hắn đều bị Diêm Thanh vỗ một chưởng trực tiếp lấy mạng. Chỉ có mỗi Tôn Tường là quy ngay ngắn tại chỗ, không dám nhúc nhích một ly. Hắn thân là đệ tử tông môn nhất lưu, cho dù có làm sai thì cũng không đến nỗi bị giết đi. Có điều hắn nghĩ quá đơn giản rồi, tông môn nhất lưu trước mặt hoàng thất thì cũng không tính là cái gì.

-Ngươi cũng đi chết đi!

Diêm Thanh nhìn thấy hắn lại chướng mắt, liền đánh ra một chưởng.

-Bang!

Chưởng ấn cũng không có đánh chết Tôn Tường mà bị một trung niên nhân mặc hoa bào ngăn lại. Người này đột xuất hiện liền đứng chắn trước người Tôn Tường, đỡ thay hắn một chưởng kia.

-Tam thúc!

-Tam ca!

Tôn Tường và Tôn Na Ân vui mừng hô lên, người tới kia là tam thúc của Tôn Tường cũng là tam ca của Tôn Na Ân, tên gọi là Tôn Kiên. Có điều trái với tâm trạng của hai người họ, Tôn Kiên biểu lộ vẻ ngưng trọng thấy rõ. Vừa rồi chịu một chưởng hời hợt của Diêm Thanh mà cũng phải lui lại ba bước, khí huyết trong cơ thể cuộn trào.

-Ba ba!

Hắn quay lại tát tên chất tử của mình hai cái, vẻ mặt giận giữ.

-Khốn kiếp! Tôn gia ta tại sao lại sinh ra một tên tạp chủng như ngươi chứ.

Tôn Kiên không ngại buông lời vũ nhục cháu trai của mình. Thông thường thì hắn dù có tức giận cũng sẽ không làm việc mất mặt như vậy, có điều bây giờ hắn thực sự bị Tôn Tường chọc cho giận rồi.

-Tam thúc!

Tôn Tường ôm mặt sưng đỏ, ánh mắt ủy khuất nhưng cũng không dám nói gì. Tôn Kiên quay người lại ôm quyền với Diêm Thanh cung kính nói:

-Diêm thống lĩnh, tiểu tử này quả thực không biết trời cao đất dày, có điều ta nghĩ hắn bị tên Cát Lợi kia lừa gạt nên mới làm ra chuyện như vậy.

Lời của hắn cũng có phần hợp lý, dù sao thì Tôn Tường và đồng bọn cũng không có trực tiếp ra tay chèn ép ba người võ giả kia.

-Hừ, ngươi nói bị lừa gạt thì chính là bị lừa gạt hay sao? Đám đệ tử tông môn các ngươi ỷ mình có chút thân phận thì liền không coi ai ra gì. Chỉ vì chút lợi nhỏ mà sẵn sàng làm ra chuyện hủy hoại thanh danh của hoàng thất chúng ta. Bớt nói nhảm đi, còn không cút sang một bên thì ngay cả ngươi cũng đừng hòng thoát.

Tôn Kiên nổi đầy gân xanh trên trán nhưng cũng không dám nói gì. Hắn chỉ có tu vi tứ tuyền cảnh mà thôi, so với tu vi bát tuyền cảnh của Diêm Thanh thì quả thật không đáng nhắc tới. Diêm Thanh đánh ra một chưởng về phía Tôn Tường, hắn cũng đành phải cắn răng nhảy ra đỡ lấy một chưởng của đối phương. Dù sao thì Tôn Tường cũng là cháu trai hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn đối phương bị đánh chết được.

-Oành!

Một chưởng lần này của Diêm Thanh mang theo uy lực to lớn, đánh cho Tôn Kiên hộc máu lui lại. Tôn Tường ở phía sau chỉ chịu một chút dư lực của chưởng kình thôi nhưng cũng chịu trọng thương, cuồng phun máu tươi. Ngay lúc Diêm Thanh định ra tay kết liễu Tôn Tường thì Lạc Long lại lên tiếng:

-Diêm thống lĩnh xin hãy dừng tay!

Diêm Thanh kinh ngạc nhìn hắn hỏi:

-Tiểu huynh đệ có chuyện gì sao?

Lạc Long mỉm cười nói:

-Tại hạ cảm thấy việc người này có mưu lợi cho bản thân hay không thì vẫn cần điều tra thêm. Chi bằng để hắn đền bù cho quân doanh một khoản tiền trước, sau này nếu điều tra ra hắn có hành vi trái với quân quy thì lại xử trí hắn cũng chưa muộn.

Diêm Thanh tuy là một người chính trực nhưng cũng không có ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Lạc Long. Hơn nữa lời của đối phương cũng nhắc nhở hắn về một chuyện khác. Diêm Thanh tạm thời không có tiếp tục động thủ với Tôn Tương nữa. Đang lúc ba người họ Tôn thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại vươn tay đánh một chưởng về phía Tôn Na Ân. Nàng ta muốn ngăn cản nhưng thực lực của hay người cách biệt quá xa, một chưởng kia đánh lên lồng ngực của nàng khiến nàng chịu trọng thương.

-Ngươi vì bao che cho hậu bối mà dám đổi trắng thay đen, lừa gạt thượng cấp, Tôn Na Ân ngươi đáng bị tội gì.

Tôn Na Ân vốn còn đang uất ức vì bị đánh một chưởng nhưng nghe Diêm Thanh nói vậy thì thân thể run lên, lập tức á khẩu.

-Hừ, niệm tình hai người các ngươi còn có chút công lao đối với Huyết Sát thành chúng ta, ta cũng sẽ không lấy mạng chó của các ngươi.

-Đa tạ thống lĩnh không giết.

Nàng ta và Tôn Tường vội vàng chắp tay tạ ơn.

-Có điều tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó tha. Hai người các ngươi mỗi người giao nộp năm trăm vạn thượng phẩm linh tệ cho quân ngũ, như vậy thì bản thống lĩnh có thể tha tội cho các ngươi.

Tôn Kiên cùng hai người khác nghe đến đây thì xuýt chút nữa là ngã ngửa ra. Mỗi người năm trăm vạn, hai người cộng lại chính là một ngàn vạn, cho dù bọn họ có địa vị không nhỏ trong Bạch Hạc tông thì con số này đối với bọn họ cũng không nhỏ.

-Sao nào? Các ngươi không muốn giao nộp tiền sao?

Diêm Thanh gằn giọng mà hỏi. Tôn Tường và Tôn Na Ân lập tức gật đầu lia lịa không dám chậm trễ. Không giao tiền ra thì liền phải chết, giữa tiền và mạng thì mạng vẫn quan trọng hơn. Ba người gom góp một hồi, sau đó Tôn Na Ân liền ném cho Diêm Thanh một mai không gian giới chỉ rồi nói:

-Trong này có một ngàn vạn linh tệ. Thống lĩnh, chúng thuộc hạ xin cáo lui

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.