Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễm Tử Công

Tiểu thuyết gốc · 2015 chữ

Vị hắc bào nhân kia nghe vậy thì lập tức di động hai chân, chỉ trong nháy mắt thân thể của hắn biến thành một bóng mờ, khi di chuyển còn để lại không ít tàn ảnh khiến người khó có thể theo kịp. Có điều đó chỉ là đối với những võ giả luyện khí cảnh mà thôi, nam tử khí động cảnh kia mặc dù không thể nắm bắt được cử động của đối phương nhưng nếu như chăm chú thì có thể nắm bắt được vị trí của hắn.

-Đinh tiểu thư, ta thấy thân pháp này cũng rất tốt nhưng lại dễ dàng có thể nhìn thấu được.

Nam tử kia có chút kiêu ngạo lên tiếng, Đồng Mộng Dao cũng không có phản bác mà lại mỉm cười đáp:

-Vậy mời vị đại nhân đây ra tay công kích thử một chút, nếu đại nhân có thể đánh trúng hắn thì Tử Nguyệt thương hội xin tặng bản thân pháp này cho đại nhân.

-Cái gì? Lời này là thật?

Nam tử kia giật mình, những người có mặt trong đấu giá hội lúc này cũng hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn nam tử kia có chút ghen ghét, tại sao chuyện tốt như vậy không rơi vào đầu mình chứ? Nam tử kia trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng, hắn bước lên một bước, chờ khi thân ảnh của hắc bào nhân đi qua thì đưa tay ra chụp về phía đối phương. Tử Nguyệt thương hội đã cho hắn cơ hội tốt như vậy thì hắn cũng không nên đả thương người của bọn họ.

-Vút!

Có điều tay hắn chụp vào người đối phương nhưng lại không truyền ra cảm giác gì. Nam tử kia di một tiếng, hai mày nhíu chặt lại, chờ thân ảnh của hắc bào nhân tới gần thì lại một lần nữa tóm lấy hắn.

-Lại trượt rồi!

Hắn không tin bản thân không bắt được đối phương, hai tay liên tục đánh ra mấy mươi trảo, mỗi một trảo đều tinh chuẩn lên người của hắc bào nhân, chỉ là bàn tay của hắn lại xuyên qua bóng mờ kia hết lần này đến lần khác. Ở đây cũng có không ít cường giả khí động cảnh sơ kỳ, chứng kiến cảnh tượng này thì người nào người nấy đều chấn động không thôi, ngay sau đó lại có một cảm giác cuồng nhiệt, đây đúng là thân pháp siêu cấp mà. Nam tử kia có chút xấu hổ, hắn biết bản thân không thể lấy được thân pháp này rồi, vội xoay người trở lại sương phòng của mình, chỉ là so với chút cảm giác xấu hổ kia thì sự kích động trong lòng hắn lại lớn hơn nhiều. Thân pháp này quá nghịch thiên đi, nếu như tu luyện đến viên mãn thì có thể quét ngang võ giả đồng cấp.

-Đinh tiểu thư, xin mời bắt đầu đấu giá.

-Được.

Bên trong đấu giá tràng bắt đầu có người thúc giục, bọn họ đã có chút đợi không được rồi. Đồng Mộng Dao tất nhiên sẽ vui vẻ làm theo lời bọn họ, lập tức có một thị nữ mang theo một cái khay ngọc lên, bên trên có một miếng ngọc giản, việc này lại khiến các lộ võ giả càng thêm cuồng hỉ.

-Phiêu Vân bộ sẽ được bán dưới dạng võ kỹ ngọc giản, giá khởi điểm mười hai vạn trung phẩm linh tệ, xin mời các vị khách quý ra giá.

-Ta ra giá mười ba vạn.

-Ta ra mười bốn vạn.

-Mười lăm vạn.

-Mười lăm vạn năm.

-…

Nàng ta vừa mới dứt lời thì tiếng ra giá từ các sương phòng trên lầu hai lên tục vang lên. Khi thị nữ bưng khay ngọc lên thì hắc bào nhân kia cũng bước xuống đài, đi về một góc tối trong đấu giá tràng rồi bỏ mũ trùm ra ngoài, để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn. Người này chính là Lạc Long, hay nói cách khác là bản tôn của hắn, Giáp trưởng lão ở trên kia chỉ là một tôn khôi lỗi được hắn dùng phân hồn điều khiển mà thôi. Hắn chứng kiến tràng cảnh đấu giá kịch liệt ở trong tràng thì trên miệng nở một nụ cười gian trá. Phiêu Vân bộ kia tuy rằng đối với những người ở đây thì rất tốt nhưng trong mắt hắn cũng chẳng khác nào rác rưởi, đương nhiên cũng không thể so nổi với thân pháp tôn cấp. Cái mà những người đấu giá thấy chỉ là Lạc Long thi triển Phiêu Vân bộ mà thôi, nếu đổi lại là một người trong số bọn họ tới thi triển bộ pháp này thì dù có tu luyện đến đại viên mãn cũng không lợi hại bằng một nửa của hắn. Mấy vị phân hội trưởng của Tử Nguyệt thương hội ngồi cùng phòng với Tử Mục Lan lúc này đang liên tục nháy mắt ra dấu với nàng, nàng này cũng tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải mặt dày mà nói với Lạc Long:

-Giáp trưởng lão, chúng ta có thể tham gia đấu giá hay không?

Bên trong hắc bào truyền ra một tiếng hừ lạnh:

-Đấu giá của Tử Nguyệt thương hội các ngươi tổ chức, vậy mà các ngươi cũng tham ra đấu giá thì còn ra thể thống gì? Ta cũng không ngăn cản các người, nếu các ngươi muốn tham gia đấu giá thì phải làm cho thật kín đáo, nếu có chuyện gì xảy ra thì các ngươi cũng phải bồi thường thiệt hại cho bản trưởng lão.

Mấy người ngồi trong phòng liên tục gật đầu, sau đó liền mang theo vẻ vui mừng đi an bài nhân thủ của mình tham gia đấu giá, chỉ có Tử Mục Lan là rầu rĩ không vui. Nếu như ngay từ ban đầu nàng ta biết đồ vật được mang ra đấu giá đều là đồ tốt như vậy thì nàng đã chẳng nhận mối làm ăn này rồi, như vậy có thể thoải mái gom góp tài phú của phân hội mà đi đấu giá cho sảng khoái. Bây giờ thì hay rồi, không những phải làm việc mờ ám mà trong lòng nàng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ có người phát hiện ra việc làm của Tử Nguyệt thương hội, đến lúc đó thì nàng ta có giữ được mạng hay không vẫn còn khó nói.

Đấu giá bên dưới vô cùng kịch liệt, cuối cùng thì võ kỹ ngọc giản của Phiêu Vân bộ cũng được bán ra với giá năm mươi ba vạn năm ngàn trung phẩm linh tệ, gấp năm bốn lần so với giá cả khởi điểm, đây cũng là nhờ vào việc Lạc Long thị phạm thân pháp trước mặt mọi người. Miếng ngọc giản này rơi vào tay của Tử Nguyệt phân hội, nếu như nói ở đây ai giàu có nhất thì chính là mấy người phân hội trưởng đang ngồi cùng với Tử Mục Lan rồi. Hơn nữa những phân hội trưởng như bọn họ cũng tính là người nhà, sau khi bản thân học xong thân pháp thì còn có thể chép lại công pháp đưa cho những người khác để kiếm về một chút tiền, từ đó một người mua mà chẳng khác nào năm người mua. Phiêu Vân bộ này cũng chỉ là một trong những đồ vật bình thường nhất mà Lạc Long mang tới đấu giá hội mà thôi, những bảo vật có giá trị giống như nó có đến mấy chục loại, trong đó mỗi một loại bảo vật được mang ra đều bị người tranh cướp đến đầu rơi máu chảy. Tuy rằng bảo vật có mấy chục kiện nhưng mang ra đấu giá thì cũng không mất quá nhiều thời gian, rất nhanh đã bán được bốn kiện bảo vật áp trục rồi. Lạc Long mang tới tất cả năm kiện bảo vật áp trục, trong đó có hai viên đan dược tôn cấp trung phẩm, hai kiện bảo khí tôn cấp trung phẩm đã được đấu giá xong, giá trị đều dùng mấy trăm vạn mà tính.

-Chắc hẳn chư vị ở đây đều đã chờ đón món bảo vật áp trục này rất lâu rồi, như vậy tiểu nữ cũng không để cho chư vị chờ lâu nữa.

Đồng Mộng Dao vẫn giữ nụ cười quyến rũ trên gương mặt, mặc dù khuôn mặt thật của nàng đã bị một lớp mặt nạ ngụy trang nhưng chỉ một ánh mắt thôi đã đủ hớp hồn võ giả, khiến cho nàng không khỏi cảm thán về Thiên Hồ Mị Thái công mà tông chủ truyền cho. Rất nhanh sau đó có một nữ tỳ đi lên đấu giá tràng, hai tay bưng một giá ngọc, bên trên vậy mà lại là một miếng ngọc giản tử sắc.

-Đồ vật áp trục cuối cùng của đấu giá hội ngày hôm nay là một công pháp ngọc giản, bên trên ghi chép Diễm Tử công, là một công pháp tôn cấp trung phẩm hỏa hệ vô cùng cường đại, khi tu luyện đến tận cùng thì có thể dễ dàng đạt tới tu vi khí động cảnh hậu kỳ, trong cơ thể sản sinh ra tử diễm khủng bố, một chiêu diệt sát người cùng cảnh giới cũng không phải nói ngoa.

-Hừ, cái gì mà một chiêu diệt sát võ giả cùng cảnh giới chứ? Theo ta thấy lời nói này đúng là nói láo, để ta mang công pháp này đi tu luyện thử một chút, nếu như hiệu quả như lời tiểu nữ oa này nói ta sẽ mang về cho các ngươi đấu giá tiếp, ha ha ha.

Một tiếng người cuồng tiếu vang lên trong đấu giá tràng, một thân ảnh võ giả chợt từ bên trong sương phòng chữ thiên lao ra bay thẳng tới trên đài đấu giá. Người này là một nam tử bộ dáng giống như năm mươi, mái tóc có chút hoa râm, khí tức trên người tỏa ra vô cùng hùng hậu, dọa cho những người xung quanh không dám thở mạnh, là một cường giả khí động cảnh trung kỳ. Tay phải của hắn duỗi ra hóa thành trảo nhắm thẳng tới khay đựng ngọc giản võ kỹ trên tay vị tỳ nữ kia, nàng kia cũng bị hắn dọa đến sợ xanh mặt, chỉ có Đồng Mộng Dao vẫn bình tĩnh mà nhìn hắn.

-Chu Dã, ngươi dám làm bậy ở thương hội của ta, muốn chết sao?

Tiếng quát của Tử Mục Lan từ trong phòng vọng lại, trong tiếng quát này mang theo giận giữ nhưng không có kèm theo sát ý.

-Chu Dã? Là tên Chu cuồng vô pháp vô thiên của Đại Thương Minh phủ sao?

-Tu vi mạnh mẽ như vậy chắc cũng đã đạt tới khí động trung kỳ, nhất định là tên cuồng nhân kia không thể sai được.

Rất nhanh có rất nhiều võ giả tại tràng nhận ra thân phận của trung niên võ giả kia. Hắn là Chu Dã, là một võ giả thuộc sự quản lý của Đại Thương Minh phủ. Chỉ là tên này có chút đặc biệt, là một cuồng nhân chiến đấu, bên trong những võ giả khí động trung kỳ có rất ít người muốn giao thủ với hắn. Tên này mỗi khi chiến đấu thì đều sẽ quên hết sợ hãi, chiêu chiêu xuất ra đều vô cùng hung mãnh, cho dù ngươi mạnh hơn hắn một chút nhưng nếu muốn đánh nhau với hắn thì sẽ rơi vào tình cảnh giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, ngay cả một ít cường giả khí động hậu kỳ cũng từng bị hắn khiêu chiến, từ đó mà biệt danh Chu cuồng hay cuồng nhân của hắn cũng được người đời truyền tai nhau.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.