Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Kiếm môn tìm tới cửa

Tiểu thuyết gốc · 1975 chữ

Lạc Long nhìn theo phương hướng Lý An vừa rời đi cảm khái mà nói, Trần Nhất Bác lại chẳng có tâm tình nào mà đàm luận với hắn, liền tỏ ra lo lắng đáp:

-Lão đệ, ngươi còn không lo đối phó với đám người của Cửu Kiếm môn hay sao? Bọn hắn lần này tới đây nhất định là muốn báo thù chuyện lần trước ở Tử Dương thành đó.

Lạc Long cũng không quan tâm lời của đối phương, chỉ cười nhạt mà nói:

-Không sao, ngươi cứ đi thu mua tài liệu đi, còn về việc đám người của Cửu Kiếm môn thì chỉ cần theo dõi kỳ biến là được.

Trần Nhất Bác mặc dù trong lòng chẳng hiểu gì nhưng tông chủ đã nói vậy rồi thì hắn cũng không dám nhiều lời, lập tức đi làm việc của mình. Ngay sau khi hắn rời đi thì Lạc Long lập tức cải trang một chút rồi đi tới khí phường mua một loạt tài liệu luyện khí, sau đó một mạch đi về Nhân Trung phủ, quay trở lại sương phòng của mình.

Buổi sáng hai ngày sau, khi hắn đang ngồi tĩnh tọa thì Lý An lại lập tức xông vào trong phòng chắp tay nói:

-Tông chủ, bọn hắn đến rồi.

-Được, ta biết rồi, ngươi lui ra ngoài đi.

Lạc Long từ trên giường bước xuống đi ra ngoài sương phòng. Lúc này khung cảnh bên trong Nhân Trung phủ có chút náo loạn, liên tục có hạ nhân chạy qua chạy lại khắp nơi, cũng có cao thủ luyện khí cảnh bên trong phủ đệ liên tục chạy ra phía đại môn. Lạc Long cũng không có đứng nhìn, thân mình hắn như một làn thanh phong hướng thẳng tới cửa trước của Nhân Trung phủ. Lúc này tràng cảnh bên ngoài phủ đệ vô cùng huyên náo, có rất nhiều võ giả tụ tập xung quanh bàn tán, trước cửa của phủ đệ thì người của Nhân Trung gia đang đứng đối diện với một đám võ giả. Đám võ giả kia mặc cùng một loại phục sức, là một loại bạch bào, trước ngực có thêu một đồ án hình trường kiếm, chính là đám người của Cửu Kiếm Môn.

-Tại hạ là gia chủ của Nhân Trung gia, không biết các vị đại nhân tới Nhân Trung phủ của chúng ta là có việc gì?

Nhân Trung vô địch chắp tay hướng mấy võ giả kia lên tiếng hỏi thăm. Cầm đầu đám bọn hắn là một thanh niên nam tử thực lực khí động cảnh trung kỳ, đứng sau hắn cũng còn rất nhiều đệ tử khác của Cửu Kiếm môn, số lượng và tu vi đều đúng như Lý An đã báo cáo với Lạc Long hai ngày trước. Thanh niên nam tử đứng đầu đội ngũ trong mắt ánh lên vẻ khinh miệt nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ vẻ bình thản, hắn nhìn Nhân Trung Vô Địch đáp:

-Chúng ta là người của Cửu Kiếm môn ở đế đô, hôm nay tới đây là để tìm mấy người của Long Vân thương hội. Xin hỏi Nhân Trung gia chủ có phải đám người bọn họ ở trong phủ của ngươi không?

Nhân Trung Vô Địch vừa nghe thanh niên nam tử nói thì trong lòng liền phát ra kinh ngạc, có điều với kinh nghiệm của ông ta thì cũng có thể nhìn ra đám võ giả trước mắt này không có ý tốt. Thế nhưng còn đang định phủ nhận câu hỏi của đối phương thì chợt đằng sau có một thanh âm vang lên:

-Đúng vậy!

Lạc Long từ phía sau của đám người bước lên trước, mấy người của Long Vân tông cũng rất nhanh tới phía sau hắn.

-Tại hạ chính là hội trưởng của Long Vân thương hội, không biết người của Cửu Kiếm môn tới tìm chúng ta có việc gì?

Đột nhiên từ bên trong đội ngũ phía sau của Cửu Kiếm môn có một nữ tử nhảy ra chỉ vào mặt của Lạc Long mà quát:

-Là ngươi! Chính là ngươi!

Nàng ta lại quay qua nhìn vào thanh niên nam tử kia, giọng the thé quát nói:

-Triệu sư huynh, chính là hắn đã đả thương mấy người chúng ta, ngươi nhất định phải thay ta giết hắn.

Nữ tử này chính là Hạ chấp sự, linh tu xuất linh cảnh đã bị Lạc Long đánh trọng thương tại Tử Dương thành, đám võ giả của Cửu Kiếm môn cũng là do nàng ta mời tới đây báo thù. Kỳ thực với một linh tu xuất linh cảnh sơ kỳ thì cũng khó có thể mời đi nhiều cường giả như vậy, thế nhưng gia gia của nàng lại là trưởng lão của Cửu Kiếm môn, tất nhiên bọn họ phải cho nàng chút mặt mũi. Thanh niên nam tử gọi là Triệu sư huynh kia nghe nàng nói vậy thì gật đầu rồi lại nhìn qua Lạc Long, ánh mắt có chút âm trầm mở miệng:

-Ngươi chính là người đã đả thương người của Cửu Kiếm môn ta.

Lạc Long lúc này không còn giữ được bình tĩnh nữa, hắn có chút chột dạ mà đáp:

-Đúng, chính là ta.

-Vậy ngươi có biết cái giá của việc này? Đừng nói với ta ngươi không biết Cửu Kiếm môn là thế lực dạng gì.

Lạc Long tỏ ra có chút e ngại, nhưng rất nhanh sắc mặt lại kiên định mà nói:

-Hừ, người của Cửu Kiếm môn các người vô duyên vô cớ tới thương hội của ta làm loạn, còn đả thương người của ta, ta không giết bọn hắn đã rất nhượng bộ rồi, nếu có người tới tông môn của ngươi còn đuổi đánh đồng môn của ngươi thì ngươi sẽ làm gì?

Biểu cảm của hắn hoàn toàn bị Triệu sư huynh thu vào trong mắt. Lời nói kia cũng làm cho Triệu sư huynh có chút ngạc nhiên, hắn quay qua nhìn nữ tử kia, nàng kia cúi đầu không dám lên tiếng, xem ra nàng ta đã giấu chuyện này đi. Có điều đây cũng không phải việc gì to tát, Triệu sư huynh lại nhìn Lạc Long mà nói:

-Đương nhiên ta sẽ đuổi cùng giết tận bọn hắn.

Triệu sư huynh bình thản đáp.

-Nói rất hay, như vậy ta chỉ giáo huấn người của Cửu Kiếm môn một trận đã là rất nhân từ rồi. Được rồi, nếu không có gì thì các người mau về đi.

Lạc Long vội vàng trục khách sau đó quay lưng đi, dáng vẻ thập phần cẩn thận. Đột nhiên tiếng nói của Triệu sư huynh lại vang lên từ đằng sau:

-Nhưng đó là đối với những thế lực nhỏ yếu hơn Cửu Kiếm Môn ta, còn nếu như những người kia cường đại hơn chúng ta rất nhiều thì ta sẽ nhẫn nhịn xuống. Việc ngươi làm tuy rằng chính đáng nhưng ngươi đã sai rồi, dám động vào người của Cửu Kiếm môn ta, ngươi nghĩ rằng có thể bình an vô sự sao?

Lạc Long nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó liền cao giọng hô:

-Người của Cửu Kiếm môn các ngươi bá đạo như vậy sao? Vô duyên vô cớ ra tay với người khác, còn không cho người ta phản kháng, như vậy thì thiên lý ở đâu, luật pháp ở đâu?

-Hừ, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi cho rằng ở cái xó xỉnh này sẽ có người xuất đầu bảo hộ cho các ngươi sao?

Triệu sư huynh hừ lạnh, sau đó khẽ phất tay một cái, lập tức có ba tên võ giả khí động cảnh sơ kỳ đứng lên phía trước rút kiếm ra khỏi vỏ. Lạc Long thấy vậy thì liền trở nên cảnh giác, một mặt hung ác nhìn bọn hắn.

-Có giỏi thì các ngươi cứ lên đi!

Hắn lấy ra từ trong không gian trữ vật một tấm phù chú ném lên trời, sau khi phù chú đốt cháy thì lập tức có một thanh cự kiếm kim sắc khổng lồ xuất hiện trên bầu trời. Bên trên kim sắc cự kiếm còn có vô số những hoa văn kỳ lạ, từ trên đó tỏa ra uy áp dọa người, giống hệt với kim sắc cự kiếm đã từng đánh trọng thương đám người Hạ chấp sự. Triệu sư huynh nhìn thấy tấm phù chú này thì hai mắt sáng như sao trời, vẻ mặt toát lên sự tham lam nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu đi, có điều biểu hiện của hắn làm sao có thể giấu được Lạc Long?

-Kết kiếm trận!

Triệu sư huynh nói với ba tên võ giả kia, ba người bọn hắn liền đứng theo hình tam giác tạo thành một kiếm trận. Đây là tam tài tiểu kiếm trận, cũng là một kiếm trận vô cùng lợi hại của Cửu Kiếm môn, điểm mạnh của nó là chỉ cần ba người đã có thể kết trận, hơn nữa uy lực cũng vô cùng lớn, chỉ là cần người kết trận phải tập luyện cùng nhau trong thời gian dài. Cự kiếm kim sắc kia từ trên bầu trời hạ xuống, chém thẳng vào ba tên võ giả của Cửu Kiếm môn kia.

-Oành!

Cự kiếm tan biến, ba tên võ giả cũng bị chấn lui, trong miệng gỉ ra máu tươi, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Mặc dù nói cự kiếm kia có uy lực đánh trọng thương võ giả khí động sơ kỳ nhưng so với khí động trung kỳ thì vẫn còn có chênh lệch, mà kiếm trận hợp kích của ba võ giả kia có thể so với khí động trung kỳ, đương nhiên sẽ không bị lép vế quá nhiều.

-Bắt hắn cho ta.

Triệu sư huynh lạnh giọng quát, lập tức ba tên võ giả lại tiến lên, Lạc Long lại rút ra một tấm phù chú nữa. Lại một thanh kim sắc cự kiếm nữa bổ về ba người bọn hắn, thế nhưng đứng trước tam tài tiểu kiếm trận thì nó không phát huy ra được bao nhiêu tác dụng.

-Tiếp tục lên!

Triệu sư huynh lên tiếng thúc giục, ba tên võ giả kia tuy rằng có chút e ngại nhưng thương thế của bọn hắn vẫn chưa tới mức quá nghiêm trọng, vì vậy bọn hắn cũng chỉ có thế cắn răng tiếp tục tiến lên. Lạc Long thấy vậy thì sắc mặt có chút bối rối, cả người đạp lui về đằng sau cắn răng mà quát:

-Tấm phù chú cuối cùng rồi, hôm nay không phải các người chết thì là ta vong!

Hắn lại vứt ra một tấm phù chú nữa lên trời gọi ra một thanh kim sắc cự kiếm, cự kiếm trảm xuống ba tên võ giả kia nhưng kết quả vẫn không khác đi chút nào. Ba tên võ giả của Cửu Kiếm môn ánh mắt hung thần ác sát cầm trường kiếm lên đuổi theo hắn. Thế nhưng khi ba người bọn hắn sắp đuổi được Lạc Long thì trên trời lại có một thanh cự kiếm bổ xuống khiến mặt đất bị cắt ra một rãnh sâu ngăn cách bọn họ với nhau. Mấy người của Cửu Kiếm môn bao gồm cả Triệu sư huynh nhao nhao quay đầu thì thấy được từ đằng sau có một bóng người toàn thân bao phủ trong hắc bào, ngay cả mặt cũng bị vải đen che lại. Trên người người này tỏa ra một cỗ khí chất âm trầm, ánh mắt băng hàn của hắn toát ra vẻ lạnh lùng khiến người run sợ.

-Người nào?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.