Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đòi nợ

Tiểu thuyết gốc · 1912 chữ

Nhân Trung Long nhìn hai người Lạc Long nói, có ý muốn dẫn hai người bọn họ đi nghỉ ngơi trước, chỉ là Lạc Long liền lên tiếng bác bỏ.

-Như vậy sao được, đã tới Nhân Trung gia thì phải bái phỏng gia chủ một chút, phiền Nhân Trung huynh dẫn đường rồi.

-Ha ha, một chút cũng không phiền.

Nhân Trung Long ghé vào tai hắn mà nói nhỏ:

-Thực ra hôm nay trong nhà có chút chuyện, mấy thế lực lớn trong thành đang muốn liên hợp lại chèn ép chúng ta, chỉ sợ lát nữa sẽ phát huy một chút chuyện không hay. Ta cũng không muốn để hai người phải vì vậy mà phải cuốn vào tranh đấu ở Hắc Thạch thành.

Lạc Long có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn vào Nhân Trung Long nghiêm túc đáp:

-Nhân huynh, nếu ngươi thực sự coi ta là bằng hữu thì không nên giấu ta chuyện này mới phải. Nếu đã như vậy thì ta càng muốn đến tham dự náo nhiệt một chút, nếu có gì cần tới ta thì ta cũng có thể giúp đỡ một tay.

Nhân Trung Long lộ vẻ cảm kích, không nói thêm lời khách sáo nữa liền dẫn hai người họ đi tới một đại sảnh bên trong phủ đệ, những người còn lại cũng không có đi theo, ai nấy đều đi làm việc của mình. Bên trong nghị sự đường của Nhân Trung gia lúc này đang có rất nhiều người. Phía trên chủ vị của đại sảnh là một trung niên nam tử, người này tướng mạo đường hoàng, hai mắt uy nghiêm hữu thần, thân mặc một bộ cẩm bào, chính là gia chủ của Nhân Trung gia, cũng chính là phụ thân của Nhân Trung Long.

-Không biết hôm nay Doãn gia, Đổng gia và Hồng Dược lâu tới Nhân Trung gia chúng ta là có việc gì?

Trung niên nam tử nhấp một ngụm trà nhìn vào ba người đang ngồi ở vị trí khách quý thản nhiên lên tiếng. Ba người kia là gia chủ Đổng gia, Doãn gia và lâu chủ của Hồng Dược lâu, là ba cỗ thế buôn bán dược liệu rất lớn ở khu vực hạch tâm tại Hắc Thạch thành, cũng là đối thủ cạnh tranh của Nhân Trung gia. Hai mươi năm trước bọn họ vốn là ba thế lực duy nhất có thể buôn bán dược liệu bên trong Hắc Thạch thành này. Thế nhưng Nhân Trung gia này không biết từ đâu tới, chỉ trong một đêm liền mua lại một mảnh đất vô cùng lớn, xây dựng phủ đệ xa hoa, còn tranh giành mối làm ăn của bọn hắn nữa. Càng làm bọn hắn tức giận hơn chính là Nhân Trung gia này rất biết cách làm ăn, dược liệu mà bọn họ bán ra chất lượng vừa cao lại vừa có giá cả phải chăng, mới kinh doanh mười mấy năm mà đã phát triển không kém gì ba đại dược phường của bọn hắn. Vì vậy mà ba đại thế lực này chỉ còn cách liên thủ lại với nhau để chèn ép Nhân Trung gia, sử dụng đủ loại mưu kế cuối cùng cũng khiến cho việc kinh doanh của bọn hắn trở nên ảm đạm. Ngày hôm nay ba người bọn hắn lài đến đây, còn mang theo rất nhiều thuộc hạ, không biết lại muốn giở trò gì nữa. Gia chủ Doãn gia nở một nụ cười ấm áp mà đáp lời gia chủ Nhân Trung gia.

-Vô Địch huynh nói như vậy là không đúng rồi, ba thế lực chúng ta với Nhân Trung gia cũng có quan hệ không tệ, hôm nay chúng ta đến thăm bằng hữu còn không được sao?

Nhân Trung Vô Địch nhìn hắn cười lạnh đáp:

-Hừ, có phải là đến thăm bằng hữu hay không trong lòng các ngươi rõ ràng hơn ai hết. Cho dù thực sự là đến thăm bằng hữu, vậy thì trà cũng đã uống rồi, các ngươi nếu không còn việc gì khác thì mời về cho.

Gia chủ của Đổng gia nghe vậy lại trợn ngược mắt lên, tên này tướng mạo dữ tợn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, cao giọng quát:

-Nhân Trung Vô Địch, ngươi nói vậy là có ý gì? Chúng ta mới tới đây được có một lát, người của Nhân Trung gia các ngươi đã không đối đãi tử tế thì cũng thôi, ngươi còn muốn đuổi chúng ta đi sao?

-Đổng Thành, ngươi bớt ở đây giả trang đi, muốn đến gây rối thì cứ nói thẳng ra, Nhân Trung gia chúng ta chẳng lẽ lại sợ Đổng gia các ngươi hay sao?

Nhân Trung Vô Địch cũng gay gắt đáp trả, thái độ không có chút khách khí nào. Ngay sau khi hắn nói hết câu, phía sau đại sảnh lập tức có mười mấy tên cao thủ phi thân vào trong phòng, xếp thành hai hàng ngay ngắn phía sau hắn, ánh mắt toát lên chiến ý nồng đậm nhìn vào mấy kẻ không mời mà đến kia. Phía đằng sau sảnh đường, Nhân Trung Long và hai người Lạc Long đang núp ở một góc quan sát tình hình. Nhân Trung Long cũng không có giấu diếm điều gì, mang hết ân oán giữa gia tộc của hắn với ba thế lực kia ra kể một lượt cho hai người họ nghe.

Đang lúc không khí trong nghị sự đường có chút giương cung bạt kiếm thì phía bên ngoài cửa lớn lại có tiếng cười ha hả, một đội ngũ võ giả dẫn đầu bởi một nam tử mặc hoàng bào tiến vào bên trong. Lạc Long có chút ngạc nhiên, người này vậy mà lại là cường giả khí động cảnh, những người theo sau hắn tu vi đều là luyện khí hậu kỳ và đại viên mãn, đội hình vô cùng khủng bố. Nhân Long thấy mấy võ giả kia đi vào thì hai nắm đấm bất tri bất giác nắm chặt lại, trong miệng phát ra tiếng nói trầm thấp:

-Người của phủ thành chủ sao lại tới vào lúc này chứ?

Quả nhiên là phủ thành chủ! Lạc Long gật gật đầu, đội ngũ như vậy bên trong một thành trì cao đẳng đều là lực lượng tối cao, hầu như có thể chắc chắn là người của phủ thành chủ, chỉ là không biết tại sao Nhân Trung Long lại tỏ ra âm trầm như vậy. Lạc Long vội vàng lấy tư liệu do Thiên Cơ đường đã chuẩn bị từ trước ra xem liền nắm được thông tin đại khái của phủ thành chủ. Thành chủ của Hắc Thạch thành tên gọi là Lý Hạo, thực lực đương nhiên là khí động sơ kỳ, phó thành chủ là Hoắc Linh, là một nữ tử thực lực bán bộ khí động cảnh, ngoài ra bên dưới còn có bốn tên luyện khí đại viên mãn, luyện khí hậu kỳ trở xuống thì có rất nhiều, có điều hôm nay người tới chỉ có mấy tên cao tầng của phủ thành chủ mà thôi. Nam tử mặc hoàng bào dẫn đầu đám người chắc hẳn là thành chủ của Hắc Thạch thành, hắn nhìn vào Nhân Trung Vô Địch gật đầu mà nói:

-Nhân Trung lão đệ, lâu ngày không gặp rồi, lão đệ ngươi vẫn khỏe chứ?

Nhân Trung Vô Địch thấy người của phủ thành chủ không hẹn mà tới thì trong lòng phát sinh cảnh giác nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười đáp:

-Để thành chủ đại nhân chê cười rồi, Vô Địch vẫn rất khỏe. Không biết hôm nay đại nhân cùng với người của phủ thành chủ tới đây làm gì?

Hắn vừa nói vừa phẩy phẩy tay, lập tức có hạ nhân mang ra mấy cái ghế rất đẹp dành riêng cho khách quý ra, đồng thời cũng mang ra trà thơm cho bọn họ. Lý Hạo ngồi xuống nhấp một ngụm trà sau đó mới chậm rãi nói:

-Nhân Trung lão đệ đúng là quý nhân hay quên, hôm nay không phải là kỳ hạn của khoản nợ của gia tộc các ngươi đã vay phủ thành chủ hay sao?

Nhân Trung Long ở phía đằng sau nghe được lời này thì hai nắm đấm càng là nắm lại chặt hơn, ánh mắt nhìn đám người Lý Hạo bắn ra sát ý nhàn nhạt.

-Ta đã sớm biết bọn hắn không dễ nói chuyện như vậy mà.

-Nhân huynh, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lạc Long có chút khó hiểu mà nhìn hắn. Nhân Trung Long sắc mặt âm trầm mà đáp:

-Hai năm trước việc làm ăn trong nhà của ta gặp nhiều khó khăn, có nguy cơ phải bán đi một phần phường thị. Sau đó cha ta không cam tâm, khó khăn lắm mới tìm được cách vay tiền từ phủ thành chủ, tuy nhiên toàn bộ khế ước phường thị đều phải mang đi cầm cố, lúc đó trên chứng từ có ghi rõ nếu trong vòng hai năm không trả được hết số tiền đó thì khế ước phường thị sẽ thuộc về phủ thành chủ. Có điều tình hình kinh doanh càng ngày càng xuống dốc, vì vậy mà tháng trước cha ta lại đích thân mang một trăm vạn linh tệ tới tặng cho phủ thành chủ, hy vọng bọn hắn có thể cho chúng ta kéo dài thời gian trả nợ. Lúc đó ta cũng đi cùng, tên Lý Hạo kia trên miệng rõ ràng đã đáp ứng với đề nghị của chúng ta, thật không ngờ hôm nay lại tới đây nói như vậy.

Lạc Long nghe vậy liền hiểu rồi, phủ thành chủ này đúng thật là chơi chiêu âm độc mà. Bình thường mà nói thì phủ thành chủ sẽ không tham gia vào việc phân tranh của các thế lực, có điều nhìn tình hình hiện tại thì có có lẽ bọn hắn đã nhận không ít tiền từ ba thế lực kia rồi. Hắn quay qua nhìn Nhân Trung Long hỏi:

-Nhân huynh, rốt cuộc nhà các ngươi vay phủ thành chủ bao nhiêu tiền vậy?

Nhân Long giơ một ngón tay lên đáp:

-Một ức linh tệ, có điều sau hai năm thì số tiền phải trả liền tăng lên một ức hai ngàn vạn rồi. Hừ, cũng may ta lấy được không ít tài phú bên trong động phủ của Từ Đạo Vĩnh tiền bối, nếu không thì hôm nay phường thị đều phải dâng cho người khác rồi.

Quả thực là như vậy, có điều Nhân Trung Long cũng không có lập tức ra mặt mà muốn chờ xem đám người của phủ thành chủ còn muốn làm gì nữa. Về phần lão cha của hắn thì không có bình tĩnh như vậy rồi, nhi tử mới về ngày hôm qua, ông ta còn chưa có gặp mặt hắn, làm sao mà biết hắn bây giờ một thân gia tài khủng bố tới cỡ nào cơ chứ? Sắc mặt của ông ta lúc xanh lúc trắng, trong miệng hơi lúng túng mà nói:

-Thành chủ đại nhân, không phải ngài đã đồng ý gia hạn thêm thời gian một năm cho chúng ta hay sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.