Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc ân oán

Tiểu thuyết gốc · 1995 chữ

Chợt có tiếng quát lớn mang theo vẻ cuồng hỷ vang lên, chỉ thấy Vân Hoài lại tiếp tục lao về phía của Lạc Long. Không có gì khác biệt so với lần trước, hắn lại bị đối phương một kiếm đánh ngã xuống, tuy nhiên trong mắt vẫn còn vẻ cuồng nhiệt như trước. Thấy hắn hành động như vậy thì Tô Nguyên dường như có vẻ hiểu ra, tinh quang trong mắt chợt nổi lên. Mặc dù khi Lạc Long động thủ hắn cũng không thấy có chút năng lượng kỳ dị nào nhưng suy cho cùng thì hắn cũng không phải người ra tay, không biết được ở đó có chuyện gì. Lạc Long sao có thể không nhìn ra Vân Hoài muốn làm cái gì? Hắn nhịn đau chịu thêm một kích không phải là muốn Tô Nguyên nghĩ rằng Lạc Long có bảo vật nghịch thiên trong người, từ đó sẽ không từ bỏ ý đồ phá trận pháp hay sao? Chẳng qua là Lạc Long cũng không quan tâm đến những thứ này, nếu đối phương không thức thời thì hắn cũng không ngại phải ra tay.

-Ngươi thực sự có chí bảo trong người?

Tô Nguyên mỉm cười nhìn hắn mà hỏi, hắn cũng không thèm đáp lại. Hành động này trong mắt của đối phương lại càng trở nên khả nghi hơn nữa. Thực ra đây cũng không phải do hắn, chỉ là tham niệm của đối phương đã nổi lên, cho dù hắn có nói gì hay làm gì thì trong mắt của đối phương cũng đều là đang chột dạ.

-Ha ha, đã vậy thì bảo vật của ngươi sẽ là của lão phu rồi.

Tô Nguyên cười lên ha hả, trường thương trong tay không ngừng đâm vào một điểm bên trên màn sáng trận pháp:

-Đinh đinh đang đang!

Từng tiếng kim thiết va chạm vang lên, nương theo đó màn sáng trận pháp kia cũng liên tục truyền ra rung động kịch liệt.

-Hừ, ngu xuẩn.

Lạc Long hừ lạnh một tiếng, rút ra một tấm phù chú ném ra ngoài. Tấm phù chú này dễ dàng đi qua ba lớp trận pháp, sau đó liền bốc cháy trong không trung. Lập tức trên trời xuất hiện một thanh đại đao lớn bằng mấy thân người gộp lại đâm xuống vị trí của Tô Nguyên. Hành động của Lạc Long quá đột ngột, Tô Nguyên vừa mới ngẩng đầu lên thì thanh đại đao kia chỉ còn cách hắn có mấy thước. Hắn đã không thể né tránh nữa rồi, trường thương trong tay hắn đổi hướng, đánh ra một đòn toàn lực cứng đối cứng với đại đao kia.

-Oanh!

Đại đao kia bị dâm thủng, tan biến trong không khí nhưng Tô Nguyên cũng bị một kích không nhẹ, cả người bị áp nằm bẹp xuống đất. Hắn lảo đảo đứng dậy, còn chưa kịp làm gì thì một tấm phù chú khác lại bốc cháy trong không trung, chỉ thấy lần này có một tòa núi nhỏ áp xuống người hắn.

-Địa áp phù!

Đây là một loại phù chú dùng để trấn áp vô cùng lợi lại. Lạc Long cũng không có động sát tâm với Tô Nguyên này, dù sao hắn với đối phương chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không cần động một chút là giết người. Có điều tên này nhiều lần tỏ ra không biết điều, Lạc Long tất nhiên sẽ cho hắn một chút giáo huấn. Chỉ thấy tòa tiểu sơn kia trong nháy mắt đã áp lên người của Tô Nguyên, khiến hắn một lần nữa nằm bẹp xuống đất, trong miệng tràn ra máu tươi, trực tiếp bất tỉnh nhân sự. Đám thủ hạ của hắn có lòng muốn đỡ hắn dậy nhưng Lạc Long chỉ liếc mắt một cái liền khiến bọn hắn vội lui lại, không dám tiếp tục tiến lên. Lúc này đám võ giả xung quanh mới ý thức được thanh niên nam tử này là một tên trận pháp sư, trận pháp nơi đây ắt hẳn cũng là do hắn bố trí. Thực lực yếu như vậy mà có thể bố trí ra trận pháp kinh khủng như thế, ắt hẳn tên này là một linh tu, khẳng định là người của thế lực lớn. Vân Hoài chứng kiến Tô Nguyên bị đánh đến nằm bẹp trên đất thì sắc mặt như tro tàn, vừa rồi bị một kiếm của Lạc Long đánh đến trọng thương đã khiến hắn vô cùng kinh hãi, chỉ là nghĩ vẫn còn Tô Nguyên ở đó thì hắn vẫn còn cơ hội sống. Vậy mà không ngờ đối phương chỉ trụ được hai lượt công kích của thanh niên nam tử kia. Hắn khó khăn đứng dậy, thân hình vẫn lảo đảo như trước nhưng trong mắt thì lại càng toát ra vẻ lăng lệ ác liệt hơn trước.

-Vân Hoài ta một đời kiêu hùng làm không ít việc ác, hôm nay rơi vào trong tính toán của kẻ khác, chết cũng không oan. Có điều dù sao cũng phải chết, thay vì cứ trốn chui trốn lủi như đám chuột nhắt thì thà rằng anh dũng chiến một trận cuối cùng, có chết cũng thống khoái.

Nói đến đây hắn liền cao giọng quát:

-Người của Vạn Dược trai nghe đây, theo ta đi tử chiến với nữ nhân kia.

Nói rồi hắn cầm lên tiểu đao trong tay lao vào trong phủ đệ của Vạn Dược trai, nhưng khi nhìn lại bên ngoài chỉ có một hai tên võ giả đi theo hắn thì trong lòng lại có chút bi ai. Vạn Dược trai của hắn là một cái hắc điếm, những năm này đa phần đều làm ra những việc lén lút, vì vậy mà nhân thủ của trai cho dù thực lực có cao nhưng đa phần đều là kẻ nhát gan.

-Bỏ đi, dù sao cũng sắp phải chết hết rồi, còn tính toán với bọn hắn làm gì.

Vân Hoài vẻ mặt buồn bã mà xông vào bên trong, hô lên một tiếng giết rồi vung tiểu đao lên chém về phía của Tử Y Lưu Ly.

Khoảng chừng một nén nhang về sau, phía trước cửa của Vạn Dược trai đã treo thủ cấp của mười tên cường giả đứng đầu, những tên võ giả còn lại thì đều phơi thây tại chỗ. Trong số toàn bộ nhân thủ của Vạn Dược trai cũng chỉ có tiểu nhị tên gọi là a Đại cùng với một vị trung niên võ giả thực lực luyện khí hậu kỳ được Tử Y Lưu Ly tha mạng. Sau khi đâm một kiếm xuyên qua trái tim của tên cuối cùng là Vân Hoài, Tử Y Lưu Ly hai tay run rẩy, quỳ rạp xuống, trong mắt có lệ quang trào ra nức nở mà nói:

-Cha, mẹ, Lưu Ly đã báo được thù cho hai người rồi. Từ bây giờ con sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, cha mẹ trên trời có linh xin hãy phù hộ cho Lưu Ly.

Đây là lần đầu nàng giết người, hơn nữa còn là một lần giết mấy chục mạng người. Tuy rằng những người kia có thù hận sâu đậm với nàng, cũng rất đáng chết nhưng dù sao cũng là mạng người, những ai chưa từng giết người sẽ không thể hiểu được cảm giác đáng sợ đó là như thế nào. Hơn nữa cho dù đám người của Vạn Dược trai là cừu nhân của nàng nhưng cũng là người đã cùng nàng chung sống hơn mười năm, tự thay hạ thủ lấy đi tính mạng của bọn hắn cũng không phải là việc dễ dàng. Ba người Lạc Long lúc này cũng đứng bên cạnh nàng, Lạc Long trừng mắt mà nhìn Nhân Long, Nhân Long lại chỉ tay vào mặt mình lộ vẻ khó hiểu. Lạc Long lại quay qua nhìn Lạc Vân, có điều nàng ta cũng tỏ vẻ không biết làm thế nào. Hết cách, hắn chỉ đành tới bên cạnh Tử Y Lưu Ly, xoa xoa đầu nàng nhẹ giọng nói:

-Tốt rồi, đại thù đã báo, Lưu Ly cô nương, ngươi đã làm rất tốt, bây giờ có thể thả lỏng được rồi.

Tử Y Lưu Ly chợt bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn khóc rống lên như một đứa trẻ, Lạc Long cũng không dám đẩy nàng ra, chỉ có thể vừa nói lời an ủi vừa nhẹ nhàng mà vỗ vào lưng nàng giống như một trưởng bối đang an ủi hài tử của mình vậy. Nhân Long đứng bên cạnh thấy vậy thì há hốc mồm, hắn còn tưởng rằng phải để mặc cho nàng tự mình mình trải ổn định tâm tình, thật không nghĩ tới còn có thể an ủi nàng như vậy. Tử Y Lưu Ly khóc rống lên một hồi rồi cũng lịm đi, giống như một con mèo con cuộn tròn vào trong lòng của Lạc Long mà ngủ say. Lạc Long suốt thời gian này mấy lần quay qua nhìn trộm Lạc Vân thì thấy nàng đều dùng ánh mắt đầy thâm ý mà liếc nhìn mình. Lòng hắn đầy phiền muộn, trừng mắt nhìn vào Nhân Long đứng bên cạnh rồi đánh ra một cái tát vào sau ót của đối phương. Nhân Long bị đánh thì chỉ biết ôm đầu vẻ mặt oan ức, hắn đối với chuyện tình cảm nam nữ đúng là không có chút kinh nghiệm nào.

-Ngươi đưa nàng ta về nhà của mình trước đi, tránh cho nàng nhìn thấy những thứ này lại đau lòng thêm lần nữa.

Lạc Long nhìn hắn chậm rãi nói, người kia một mặt nghi hoặc mà hỏi:

-Lạc huynh, ngươi và Lạc cô nương định đi đâu?

-Ta và a Vân ở lại đây xử lý chuyện bảo khố của Vạn Dược trai, xong khi xong cũng sẽ đi tới Hắc Thạch thành. Về phần người của Long Vân thương hội mong Nhân huynh có thể quan tâm một chút.

-Không thành vấn đề, cứ giao cho ta.

Nhân Long vỗ ngực một cái, bộ dáng đáng tin, sau đó liền bế Tử Y Lưu Ly vẫn còn đang ngủ say đi thuê một chiếc xe ngựa khởi hành tới Hắc Thạch thành. Lạc Long và Lạc Vân lấy chìa khóa bảo khố bên trong không gian giới chỉ của Vân Hoài rồi tới bảo khố quét đi toàn bộ bảo vật trong đó. Vạn Dược trai quả không hổ danh là hắc điếm, của cải giàu có gần như gấp đôi các thế lực như Mộc Xà dong binh đoàn, có điều vẫn không có gì lọt được vào pháp nhãn của Lạc Long, hắn cùng Lạc Vân chỉ đơn giản ném hết đồ vật vào bên trong không gian giới chỉ mà thôi. Sau khi hai người ra khỏi bảo khố của Vạn Dược trai thì người xem bên ngoài cũng đã toàn bộ tán đi, thành chủ Tô Nguyên cũng đã được thuộc hạ đưa về phủ thành chủ để chữa trị thương thế.

Tối đến, bên trong phủ thành chủ, Lạc Long và Lạc Vân lúc này đang ngồi bên trong một phòng khách. Phòng khách này vô cùng rộng lớn, bày trí cũng tương đối xa hoa, có thể thấy được uy nghiêm của phủ thành chủ. Lạc Long nhấp một chén trà, quay sang nhìn lão già ngồi ở vị trí trung tâm phòng khách mà nói:

-Muộn thế này rồi còn đến bái phỏng thành chủ đại nhân, quả thực là thất lễ.

Tô Nguyên hai mắt giật giật, sắc mặt trắng bệch do thương thế cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng đáp:

-Nào có chỗ nào thất lễ chứ, hai vị đại nhân không biết tới tiểu phủ là có việc gì?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.