Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị rời đi

Tiểu thuyết gốc · 2001 chữ

Lời của nàng nói khiến cho mọi người ồ lên một trận, tuy rằng ở đây không có nhiều người hiểu thế nào là đốn ngộ nhưng bọn họ ít nhiều cũng đều là võ giả, có thể hiểu được đây là cơ duyên cực kỳ lớn.

-Phó hội trưởng, hai vị đây là …

Trần Nhất Bác thân là đại tổng quản, đương nhiên muốn làm quen một chút với hai người Nhân Long và Tử Y Lưu Ly, có điều khi hắn vừa mới định thăm dò hai người bọn họ một chút thì liền kinh ngạc phát hiện người thanh niên nam tử này là một tên luyện khí trung kỳ đỉnh phong, còn mạnh hơn cả hắn, còn nữ tử áo tím kia thì hắn còn không nhìn ra tu vi của nàng. Lúc này hắn mới để ý thấy ngay cả tu vi của Lạc Vân hắn cũng nhìn không ra, vốn dĩ hắn còn nghĩ bản thân mình thời gian vừa qua đã có tiến bộ thần tốc, thì ra so với nàng ta vẫn chưa là gì.

-Hai người này là bằng hữu của chúng ta, vị này là Nhân Long huynh, còn vị này là Tử Y Lưu Ly cô nương.

Lạc Vân giới thiệu hết một lượt hai bên với nhau, mọi người cũng có vẻ tương đối hòa hợp, không khí cũng rất tốt. Trần Nhất Bác có chút ngập ngừng mà nói:

-Phó hội trưởng, tu vi của người bây giờ đã đạt đến cấp độ gì rồi?

Lạc Vân khẽ mỉm cười mà nói:

-Chắc Trần đại tổng quản cũng đã nhìn ra Nhân huynh là luyện khí trung kỳ đỉnh phong rồi, ta đã đạt đến luyện khí hậu kỳ, còn Tử Y cô nương thì là một cường giả khí động cảnh sơ kỳ.

-Cái gì?

Trần Nhất Bác như bị điện giật, mấy người phía sau phản ứng cũng không kém phần khoa trương. Khí động cảnh sơ kỳ là khái niệm gì, tại sao bằng hữu của tông chủ bọn họ lại kinh khủng như vậy? Tử Y Lưu Ly thấy vậy thì mặt hơi ửng hồng, có chút ngại ngùng mà nói:

-Một chút bản sự nhỏ mà thôi, không phải so với Lạc Long hội trưởng còn kém xa hay sao?

Đám người bọn họ xúm lại trò chuyện một hồi rất vui vẻ, mấy nữ tử như Đồng Mộng Dao thì rất có hứng thú với chuyện của hai người Nhân Long, liên tục hỏi tới tấp khiến cho hai người họ không kịp trả lời.

Ở phía bên kia Lạc Long vẫn đang chìm đắm bên trong cảm ngộ của bản thân. Trong đầu hắn không ngừng diễn lại cảnh một kiếm của hắn đối chiến với thanh cự kiếm lúc trước. Lúc đó trong đầu hắn đột nhiên có linh cảm nên trong vô thức liền đâm ra một kiếm, Tham Lang nhất thức. Khi một thức này được đánh ra thì có cảm giác giống như có hư ảnh của một tòa tinh thần hiện ra ở phía trước mũi kiếm, cùng đối chọi với cự kiếm kia. Kiếm của hắn trầm trọng tựa như một tòa tinh thần khổng lồ, một khi xuất ra thì không gì không phá nổi, đây là kiếm đạo lý giải tầng đầu tiên của tự bản thân hắn. Ngoài ra trước khi kiếm của hắn chạm tới thanh cự kiếm kia thì cũng làm cho nó xuất hiện vô số vết nứt chi chít, đây là dấu hiệu hắn đã đạt đến tầng đầu tiên của kiếm đạo, chính là phóng xuất kiếm khí. Nếu như để người khác biết hắn ở luyện thể cảnh đã tu luyện ra kiếm khí thì nhất định người của mấy thánh địa kiếm đạo kia sẽ thi nhau đến mời hắn về làm môn hạ mất. Kỳ thực khi trước kia hắn đã tu luyện kiếm đạo tới một trình độ cực cao rồi, nhưng dù sao lúc đó bản thân hắn vẫn chỉ là một đạo linh hồn, trên luyện đan, luyện khí và trận đạo tuy rằng có ưu thế cực kỳ lớn nhưng trên mặt võ đạo và binh khí chi đạo thì xa xa không bằng nhân loại, vả lại kiếm đạo của hắn lúc đó phần lớn dựa vào lý giải của người khác, tuy quý mà không tinh, vẫn còn không nhỏ thiếu sót. Lần này hắn muốn tự sáng lập ra kiếm đạo của bản thân nhưng cảm ngộ về kiếm trước kia vẫn còn đó, tất nhiên so với người khác vẫn dễ dàng hơn rất nhiều.

Một canh giờ sau Lạc Long mở ra hai mắt, liền đi qua hội họp với những người khác, cũng thông báo luôn với người trong tông môn rằng bọn họ chuẩn bị di chuyển thương hội sang một nơi khác. Mấy người Trần Nhất Bác nghe vậy thì cũng không có ý phản bác, dù sao thì Tử Dương thành này cũng quá nhỏ bé, muốn cho Long Vân thương hội phát triển hơn thì chỉ có thể tìm đến một địa phương lớn hơn. Sau khi lệnh cho môn hạ đi thu thập hết tài nguyên của tông môn thì hắn cũng đi thu lại hết toàn bộ tụ linh trận bên trong tu luyện tháp. Cũng may ngày hôm nay hắn kịp thời quay trở về, bằng không để cho đám người của Cửu Kiếm môn biết rằng bọn hắn có thể bố trí ra tụ linh trận thì liền hỏng bét rồi. Bên trong nghị sự đường, Lạc Long cùng với Lạc Vân gọi Lý An và Đồng Mộng Dao tới nghị sự.

-Hai vị đường chủ, lần này chúng ta sẽ dừng lại tại Đông Lâm thành một chuyến rồi đi tới Hắc Thạch thành, không biết hai người có thông tin hữu ích nào hay không?

Lạc Long lên tiếng hỏi hai người bọn họ, cũng tiện thể kiểm tra thành quả xây dựng mạng lưới tình báo của bọn họ. Nghe lời hắn nói thì Đồng Mộng Dao chỉ biết lắc đầu cười khổ, còn Lý An thì mỉm cười mang ra hai tấm bản đồ đưa cho hắn.

-Tông chủ, đây là bản đồ phân bố thế lực chi tiết của hai thành trì cao đẳng này, mời người xem qua.

Lạc Long cầm lên hai tấm địa đồ xem xét một chút, bên trên có đầy đủ vị trí, chú thích thực lực và bối cảnh của từng thế lực bên trong Đông Lâm thành và Hắc Thạch thành, quả thực liếc mắt qua thì liền có thể hiểu. Hắn liếc mắt nhìn Đồng Mộng Dao, mỉm cười mà nói:

-Dao tỷ thua tâm phục khẩu phục chứ?

Đồng Mộng Dao cũng khẳng khái gật đầu đáp:

-Tông chủ, Lý đường chủ làm việc cẩn trọng tỉ mỉ, lại biết nhìn xa trông rộng, Mộng Dao thua không có lời nào để nói.

-Vậy thì xin chúc mừng Lý đường chủ rồi, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính thức là đường chủ của Thiên Cơ đường, Đồng Mộng Dao sẽ là phó đường chủ.

Lý An đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn hướng hắn hành lễ mà nói:

-Đa tạ tông chủ đã cất nhắc.

Lạc Long gật đầu, trầm ngâm một lát rồi lại nói:

-Chuyến này ta muốn đến đế đô phát triển tông môn, tuy nhiên Thiên Cơ đường vẫn phải không ngừng thu thập tình báo ở khắp các thành trì lớn nhỏ, mong hai vị đường chủ lưu ý.

Hai người Lý An và Đồng Mộng Dao đồng loạt đáp:

-Thuộc hạ đã hiểu.

-Rất tốt.

Sau khi hai người họ rời đi, Lạc Long lại gọi Hồ Linh Nhi tới kiểm tra số thu hoạch trong suốt thời gian vừa qua. Trong thời gian hơn nửa năm mà hắn và Lạc Vân không có ở nơi này thương hội đã tổ chức tổng cộng ba lần đấu giá, thu về tổng cộng hơn năm ức linh tệ, sau khi trừ đi tiêu hao cho các phân đường thì còn lại khoảng bốn ức năm ngàn vạn linh tệ, đây cũng là một con số khổng lồ rồi. Lạc Long giúp Hồ Linh Nhi xem qua thương thế một hồi, thấy không có gì đáng ngại rồi cũng cho nàng rời đi. Hồ Linh Nhi từ khi gặp hai người bọn họ đến lúc rời đi đều như có điều gì muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng. Sau khi nàng rời đi thì Lạc Vân liền thâm ý liếc mắt Lạc Long một cái, mỉm cười mà nói:

-Ca, huynh định để cho người ta chờ đợi đến bao giờ nữa đây?

Lạc Long có chút giật mình, hắn làm sao sẽ không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng chứ?

-Ta cũng đâu có ý gì với nàng ta đâu chứ, thu nhận nàng ta là vì nàng ta có lợi cho việc thành lập tông môn mà thôi.

-Thật không có đấy chứ?

Nàng lại hỏi lại khiến cho hắn toát mồ hôi hột, vội vàng gật đầu khẳng định:

-Không có thật mà.

-Không có thì tốt.

Sau khi Hồ Linh Nhi rời đi, người cuối cùng được gọi tới chính là Trần Nhất Bác Trần đại tổng quản. Lạc Long giao cho hắn đi thông tri tới các thế lực rằng lần tổ chức đấu giá hội tiếp theo sẽ tổ chức tại Hắc Thạch thành, đồng thời giao cho hắn rất nhiều công pháp võ kỹ ngọc giản cho tất cả mọi người trong tông môn rồi để hắn đi giao cho bọn họ. Sau khi hoàn thành mọi chuyện thì hắn cùng với Lạc Vân mới về sương phòng của mình. Một đêm này hai người cũng không có ngủ mà hắn dành hết thời gian chỉ điểm cho nàng một chút về công pháp tu luyện. Từ khi nàng ta đạt tới luyện khí cảnh đến nay hắn vẫn chưa có thời gian truyền cho nàng công pháp tu luyện, tu vi tăng lên tới luyện khí hậu kỳ cũng nhờ vào việc luyện hóa một đoàn thiên hỏa mà thôi. Để tránh việc này xảy ra một lần nữa nên hắn liền quyết định truyền lại toàn bộ công pháp Đan Thần Phách Thiên quyết cho nàng, đồng thời cũng giảng giải cho nàng một chút điểm đáng lưu ý về việc tu luyện tại luyện khí cảnh. Ngoài ra hắn còn đưa cho nàng rất nhiều đan phương và dược liệu để nàng tập luyện luyện chế đan dược. Thế nhưng đây cũng không phải là thứ mà Lạc Vân quan tâm nhất, hai mắt nàng nhìn hắn sáng lên mà nói:

-Ca, huynh có thể giảng giải cho muội một chút kinh nghiệm về phù trận được không?

Lạc Long cũng đã sớm dự liệu được nàng sẽ hỏi về vấn đề này, chỉ lắc đầu mà đáp:

-A Vân, phù trận kết hợp rất nhiều tiểu trận pháp lại với nhau, việc này không những phức tạp mà còn đòi hỏi trận pháp sư phải có linh hồn cực kỳ cường đại, không phải là thứ mà bây giờ muội có thể học được.

Thấy vẻ mặt thất lạc của nàng thì hắn lại cười khẽ, lấy ra rất nhiều phù chú các loại đưa cho nàng rồi nói:

-Có điều muội có thể cầm lấy chỗ phù chú này nghiên cứu trước, sau khi linh hồn của muội đạt tới xuất linh cảnh thì ta có thể dạy cho muội bố trí phù trận.

Vẻ mặt của Lạc Vân vẫn ảm đạm như trước, nàng ủ rũ mà nói:

-Chẳng lẽ huynh còn không biết muội không có thiên phú trở thành linh tu hay sao, biết bao giờ mới có thể đạt tới xuất linh cảnh chứ?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.