Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đan Dương

Tiểu thuyết gốc · 2107 chữ

Lạc long mỉm cười, ngay sau đó từ trong không gian trữ vật của hắn xuất hiện rất nhiều phù chỉ và phù bút, theo đó là cả chín đoàn phân hồn và chủ hồn của hắn cùng nhau bay ra ngoài, mỗi một đạo linh hồn lại cầm lấy một cây phù bút. Đạt đến xuất linh cảnh thì linh hồn còn có thể tương tác với đồ vật ở cấp độ đơn giản, ví dụ như cầm nắm đồ vật không quá nặng. Mười tên Lạc Long cùng nhau cầm lấy phù bút bắt đầu vẽ phù chú, bởi vì linh hồn có thể xuất khiếu nên đã không cần mượn lực lượng của thân thể truyền vào nữa, mọi công đoạn đều do linh hồn của hắn xử lý. Hơn nữa linh hồn đối với việc cảm ứng vạn vật và thiên địa chi lực thì nhạy cảm hơn thân thể rất nhiều, cho dù là luyện đan, luyện khí, bố trí trận pháp hay vẽ phù chú thì tỉ lệ thành công cũng đều lớn hơn, đây cũng là lý do tại sao tu chân giả lại đều muốn đi theo con đường linh tu. Mặc dù với linh hồn của Lạc Long hiện tại đã có thể vẽ phù chú tôn cấp, thế nhưng đối phó với đám tạp đồ bên dưới kia thì như vậy cũng quá khoa trương rồi, có thể còn dọa cho ba người Lạc Vân sợ mất mật nữa, vì vậy hắn chỉ vẽ phù chú đồ cấp cực phẩm thôi, tốc độ vừa nhanh lại vừa không tiêu hao quá nhiều linh hồn lực, cơ hồ chỉ trong chưa đầy một phút hắn đã vẽ xong một tấm phù chú. Mỗi khi một đoàn linh hồn tiêu hao hết linh hồn lực thì đều sẽ quay trở về thân thể của hắn khôi phục. Nhờ có linh thần trong cơ thể mà Lạc Long bây giờ chính là một cái tụ hồn trận di động, linh hồn có cạn kiệt lực lượng thì chỉ cần quay về thân thể hấp thụ linh hồn lực mấy phút đồng hồ liền có thể quay trở lại trạng thái đỉnh phong. Khoảng chừng hai canh giờ sau Lạc Long mới xuất quan, cùng với hai người Lạc Vân đi ra ngoài gặp Nhân Long bàn bạc kế hoạch một chút. Ba người đi ra phía ngoài cửa động thì nhìn thấy Nhân Long đang canh chừng bên cạnh cấm chế trận pháp, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa động chật hẹp, giống như một con ruồi bay qua cũng không để lọt qua tầm mắt vậy. Ba người lạc Long đi tới gần thì hắn liền đã biết, quay đầu nhìn lại thấy Lạc Long không có vấn đề gì thì vui mừng mà nói:

-Lạc huynh, ngươi cuối cùng cũng xuất quan rồi. Ta nói cho ngươi việc này, ngươi nhất định không được giật mình đâu đó.

Tử Y Lưu Ly nghe hắn nói vậy thì che miệng cười khẽ mà nói:

-Lão Long à, ta nói huynh cũng đừng vui mừng như thế, Lạc huynh vừa mới liếc mắt đã nhìn ra tu vi của ta rồi, đâu có như huynh.

-Thật sao? Sao có thể chứ?

Nhân Long nghe vậy thì giật mình, thật không nghĩ ra Lạc Long này làm sao có thể nhìn thấu tu vi của cường giả cao hơn hắn hai đại cảnh giới được.

-Lạc huynh, ta biết nói như thế này không thích hợp cho lắm nhưng ta có một việc muốn cầu, không biết Lạc huynh có thể đồng ý hay không?

Khi nói lời này hắn có chút ngượng ngùng không biết mở miệng như thế nào, ấp úng một hồi rồi mới nói ra. Lạc Long nghe qua liền hiểu hắn muốn nói gì, hắn đây chính là muốn Lạc Long truyền cho mình phương pháp biến phân tách thiên địa chi hỏa.

-Nhân huynh, ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, không phải ta keo kiệt không muốn nói cho ngươi mà là ngươi học không được, ngay cả vị kia cũng không thể hiểu hết về cấp bậc của pháp quyết đó đâu.

Lạc Long vừa nói vừa chỉ về phía đầu của Nhân Long, ý tứ trong lời nói của hắn khiến cho hai nữ tử không hiểu gì. Nhưng hắn vừa dứt lời thì sắc mặt của Nhân Long chợt biến đổi hoàn toàn, trở nên có chút dữ tợn dị thường, hai mắt nhìn hắn còn bắn ra sát khí nhàn nhạt. Lão sư chính là bí mật nhất của Nhân Long hắn, một khi việc của lão nhân gia bị tiết lộ thì hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, vì vậy mà khi Lạc Long vừa mới nói câu đó hắn thậm chí đã nổi lên sát tâm với đối phương. Thanh âm già nua kia lại một lần nữa vang lên trong đầu của hắn, nhưng lần này giọng điệu của người kia lại mang theo một vẻ trầm trọng, cũng mang theo một tia sát ý.

-Tiểu tử này không thể lưu lại, ngươi không cần phải làm gì cả, ta sẽ đích thân xử lý hắn, sẽ không để cho ngươi phải khó xử.

Chợt trong đầu của Nhân Long bắn ra một đạo hắc quang dùng tốc độ không tưởng đâm vào đầu của Lạc Long, ngay cả Nhân Long cũng không kịp phản ứng lại. Đột nhiên trong não hải của Lạc Long có một thân ảnh một lão già xuất hiện, là một đạo linh hồn trong suốt chứ không phải chân thân. Lão già này khuôn mặt hiền lành nhưng cũng vô cùng đạo mạo, thân mặc một thân trường bào bạch sắc, khí thế uy nghiêm không gì sánh được. Trước mặt lão bây giờ chính là linh hồn của Lạc Long, thế nhưng lại có đến mười đạo linh hồn giống hệt nhau, không ngờ cũng đều đang mở mắt mỉm cười mà nhìn lại lão. Còn chưa kịp lên tiếng thì lão già này chợt cảm thấy một cỗ hấp lực vô cùng khủng khiếp hút lão bay về một hướng. Đến lúc này lão mới để ý thấy bên trong não hải của Lạc Long ngoài mười đạo linh hồn ra thì còn có một quả cầu khổng lồ, hình như được hình thành từ trận pháp cao thâm nào đó, nơi phát ra hấp lực chính là quả cầu đó.

-Rầm!

Thân thể của lão già đâm sầm vào trận pháp tạo ra một tiếng nổ vang, khiến cho lão chấn động một hồi. Đến đây lão mới nhìn thấy bên trong trận pháp có một thanh niên nam tử đang ngồi nhắm mắt đả tọa. Chợt nam tử kia mở hai mắt ra nhìn thẳng vào hắn, chỉ là một ánh mắt đơn thuần không mang theo một chút uy áp nào nhưng lại khiến cho linh hồn của lão ta chấn động, lại có chút run rẩy. Suốt một đời tung hoành tu chân giới quả thực hắn không thấy được bao nhiêu người có ánh mắt kinh khủng đến như vậy, chỉ nhìn vào lão một cái mà đã khiến cho linh hồn của lão giống như muốn nứt vỡ ra vậy. Thanh niên nam tử kia nở một nụ cười quỷ dị mà nhìn lão, trong miệng nói cái gì đó nhưng lão không thể nghe được, nếu như theo khẩu hình thì có lẽ là đang nói “Tiểu tử ngươi cũng to gan đấy chứ”, lại càng làm cho lão thấy hoảng sợ.

-Ha ha, ta quên mất là ở bên trong đó nói chuyện thì người bên ngoài không nghe thấy được.

Một đạo linh hồn của Lạc Long cười lên ha hả, chậm rãi tiến về phía lão ta.

-Nếu như ta nhớ không nhầm thì ngươi là Đan gia tiểu tử, tên là cái gì Đan Dương đúng không? Sao nào, mới hơn bốn mươi năm không gặp mà ngươi đã thành bộ dạng như vậy rồi, là chọc phải sát tinh nào đó nên mới bị đuổi giết đúng không? Ôi ôi, tiểu Dương Tử à, năm đó bản thần đã nói với ngươi làm người phải biết khiêm tốn một điểm, ngươi lại không chịu bỏ vào tai, bây giờ thì hay rồi, trở thành bộ dạng này cũng đúng thôi.

Đan Dương giật bắn mình, linh hồn của lão không ngừng rung động mãnh liệt. Đan gia tiểu tử? Tiểu Dương Tử? Bản thần? Lão quay qua nhìn Lạc Long một hồi, lại nhìn thanh niên nam tử kia một hồi, sau đó như nhớ ra được điều gì, hít sâu một hơi lắp ba lắp bắp mà nói:

-Ngươi … ngươi ... ngươi là … Bách … Bách Nghệ thần quân?

Lạc Long lại cười ha hả mà nói:

-Sao nào? Tiểu tử ngươi mới có mấy chục năm không gặp mà đã quên cả ta rồi hay sao?

Đan Dương từ kinh hoảng chuyển sang kích động, rõ ràng thân hình hắn đang phiêu phù giữa khoảng không nhưng vẫn quỳ một chân xuống cung kính mà nói:

-Đan Dương nhãn quang hạn hẹp, không nhận ra thần quân đại nhân, kính xin đại nhân tha tội.

Lạc Long phất phất tay với hắn mà nói:

-Bỏ đi, ta chỉ đùa với tiểu tử ngươi một chút mà thôi, mau đứng lên đi.

Đan Dương vẫn đang vô cùng kích động, thật không ngờ tên Lạc Long này vậy mà lại là Bách Nghệ thần quân, chẳng trách hắn lại có nhiều thủ đoạn nghịch thiên như vậy.

-Nhìn ngươi kìa, mấy chục năm không gặp, tiến bộ cũng không ít nha, đã đạt đến ngụy thần cảnh rồi sao?

Đan Dương cung kính đáp lời:

-Đại nhân khen trật rồi, đây đều là nhờ phúc của đại nhân nên Đan Dương mới có ngày hôm nay, nếu không phải năm đó được đại nhân chỉ điểm thì ta cũng không có được một phen thành tựu.

-Hừ, ngươi còn nhắc tới chỉ điểm, năm đó ta dạy ngươi làm người phải biết tiến thoái, vậy mà ngươi một chữ cũng không thèm nghe, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?

Nghe Lạc Long hỏi như vậy Đan Dương liền cười khổ, khuôn mặt già nua có chút nếp nhăn buồn bã mà nói:

-Năm đó ta thu nhận một tên cô nhi làm đệ tử, dốc sức truyền thụ y bát cho hắn, thật không ngờ đến phút chót lại bị hắn cấu kết ngoại nhân hại chết, may mắn có bí pháp linh hồn đại nhân truyền dạy nên mới thoát được một mạng, bây giờ cũng chỉ có thể sống lay lắt như thế này thôi. Đừng nói đến ta nữa, lão nhân gia ngài đã không xuất hiện trên tu chân giới mấy chục năm rồi, không biết là vì lý do gì?

Một lão quái vật đã sống mấy ngàn năm lại gọi một tên tiểu tử chưa tới một trăm tuổi là lão nhân gia, thông thường mà nói thì đây là một việc vô cùng bất hợp lý, có điều tu chân giới lấy thực lực vi tôn, tuổi tác gì đó thực sự không dùng được. Lạc Long không mặn không nhạt mà nói bốn chữ:

-Linh tộc tổn kiếp.

-Linh thần tổn kiếp?

Đan Dương tròng mắt như muốn lồi ra mà nhìn hắn. Năm đó Bách Nghệ thần quân trong một đêm đột nhiên biến mất trên tu chân giới đã tạo ra chấn động không nhỏ, các loại tin đồn về hắn cũng nhiều vô số kể, thế nhưng không ai nghĩ tới hắn vậy mà lại đang phải chịu linh thần tổn kiếp. Tại sao ư, tại vì linh thần nếu như vừa ra đời đã quá cường đại thì phải đến sau khi kết thúc tổn kiếp mới được trở thành linh thần, vì vậy việc một Bách Nghệ thần quân uy chấn tu chân giới đột nhiên lại rơi vào linh thần tổn kiếp là điều không thể. Mặc dù Đan Dương rất tò mò về lý do đằng sau chuyện này nhưng hắn biết bản thân không đủ tư cách để hỏi nên cũng không dám nhiều lời. Lạc Long như có thâm ý liếc nhìn hắn rồi nói ra:

-Tên tiểu tử Nhân Long kia là nhân tuyển mới của ngươi sao? Định nhờ hắn phục chế thân thể rồi báo thù cho ngươi sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.