Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sức cùng lực kiệt

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

Bản thân phù chú đã là một loại trận pháp thu nhỏ vậy, nhưng cho dù có là trận pháp chân chính thì cũng có phương pháp để kết hợp tiểu trận thành đại trận. Với tạo nghệ trên trận đạo của Lạc Long thì dùng phù chú để kết trận cũng không có gì khó, chỉ là cần phải có thời gian bố trí mà thôi, trước đây hắn không nghĩ ngay cả cấp bậc như Mộc Trường Phong cũng sẽ tới đây nên cũng không có bố trí ra phù trận. Ba người Mộc Trường Phong bị ba mươi sáu thanh trường kiếm đánh cho vô cùng chật vật, thậm chí đã phải lấy ra bảo khí chống đỡ công kích từ bốn phương tám hướng. Có điều ba mươi sáu thanh trường kiếm kia cho dù bị đánh tan thì từ trong kiếm trận sẽ lại sản sinh ra thêm trường kiếm tiếp tục công kích, giống như vô cùng vô tận vậy. Những tưởng bọn hắn đã thúc thủ vô sách trước kiếm trận này thì bọn hắn lại từ trong không gian giới chỉ lấy ra ba tấm bảo thuẫn chắn trước mặt. Bảo khí loại hình phòng ngự so với loại hình công kích thì trân quý hơn rất nhiều, dù sao thì thứ giúp bảo mệnh vẫn có giá trị hơn so với thứ dùng để đoạt mệnh, hơn nữa cũng khó chế tạo hơn rất nhiều. Vì vậy mà ba tấm khiên trong tay bọn hắn đều chỉ là đồ cấp thượng phẩm mà thôi, nhưng để đối phó với những thanh trường kiếm kia thì cũng đủ rồi.

-Đinh đinh đang đang!

Trường kiếm va vào bảo thuẫn bắn ra tia lửa nhưng quả nhiên đều bị đánh bật lại. Có được bảo thuẫn trong tay khiến cho việc chống lại tam thập lục kim sát phù trận trở nên vô cùng dễ dàng, Mộc Trường Phong cười lạnh nhìn Lạc Long sau đó thúc giục hai người bên cạnh:

-Lâm huynh, Mạnh huynh, mau mau tới đánh tan kết giới kia, sau đó chúng ta có thể thoải mái chia nhau bảo vật rồi.

Hai trung niên nam tử kia gật đầu với hắn, ánh mắt nhìn vào Lạc Long phía sau cấm chế đồng thời trở nên băng lãnh, lại có vẻ trào phúng. Lạc Long ánh mắt ngạo nghễ nhìn bọn hắn như nhìn con sâu cái kiến, chờ đến khi đối phương tới sát cấm chế chuẩn bị làm ra công kích thì hắn liền nhấn vào trận bàn một lần nữa, lập tức xung quanh vị trí của ba tên kia nổi lên hỏa diễm màu đỏ như máu, biến nơi mà bọn hắn đang đứng thành một cái hỏa ngục.

-Xích hỏa phù trận!

Xích diễm cuồng bạo không ngừng thiêu đốt, cho dù bọn hắn có bảo thuẫn cũng bị đốt tới da tróc thịt bong, không thể không lui lại chạy ra khỏi sơn động, trên đường rút lui còn bị không ít trường kiếm chém trúng. Lạc Long lạnh lùng nhìn thân ảnh ba tên kia nhảy ra khỏi cửa động, còn đang định thu lại tam thập lục kim sát phù trận và xích hỏa phù trận thì trước cửa động lại có ba tên nữa xuất hiện, tu vi đều là luyện khí cảnh hậu kỳ.

-Hỏng rồi!

Hắn thầm kêu không ổn, nãy giờ đối phó với ba tên Mộc Trường Phong mà hắn đã quên mất một khi có thêm hai thế lực nữa cùng tham gia thì nhân số của đội ngũ đối phương sẽ gấp ba lần lên. Mộc Trường Phong không muốn dùng chiến lực cao giai đối phó hắn mà là dùng quân số đông đúc chơi trò tiêu hao với hắn hay sao? Thế nhưng ba tên mới tới kia cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ, bọn hắn xuất ra ba tấm thuẫn khí lao lên công kích màn sáng cấm chế kia. Ba tấm thuẫn khí này chính là bảo khí của ba người Mộc Trường Phong lưu lại, có thể đảm bảo cho bọn hắn lui tới thuận lợi, bằng không thì chưa động được vào cấm chế kia bọn hắn đã bị đánh thành ba cỗ thi thể rồi. Tất nhiên ba tên này còn yếu hơn đám Mộc Trường Phong rất nhiều, chỉ trụ lại được chưa đến hai phút đồng hồ đã phải mang theo thương tích chạy ra. Thế nhưng đúng như Lạc Long dự đoán, ngay khi bọn hắn đi ra thì lại có một nhóm ba tên võ giả khác tiến vào. Lạc Long trong đoạn thời gian vừa qua cũng chế tạo ra gần ngàn đạo phù chú, đủ cho hắn bày bố ra mấy chục tòa phù trận nhưng tốc độ tiêu hao phù chú cũng rất nhanh, cơ hồ cứ hai nhóm võ giả tiến vào thì sẽ tiêu hao mất một tòa phù trận của hắn. Cứ như vậy chỉ trong một buổi sáng mà hắn đã tiêu hao hết một nửa số phù chú mà bản thân tạo ra, tuy rằng đã ngăn được toàn bộ đợt công kích của địch nhân nhưng như vậy cũng không phải cách tốt. Đám võ giả bị hắn đánh lui đa phần đều không tiêu hao quá nhiều chân khí, theo hắn ước chừng thì chỉ cần nghỉ ngơi một ngày bọn hắn liền có thể quay trở lại công kích. Quả đúng như hắn dự đoán, đám người kia sau khi nghỉ ngơi một ngày liền đã kết thành tổ đội ba người lần lượt xông lên công kích. Lại qua đi một buổi sáng nữa, toàn bộ số phù chú dự trữ trong người của Lạc Long đã tiêu hao hết rồi.

Buổi sáng ngày thứ ba, ba người Mộc Trường Phong như thường lệ là nhóm đầu tiên tiến vào, ánh mắt bất thiện mà nhìn Lạc Long. Bọn hắn cũng không có nói nhảm mà lấy ra thuẫn khí chậm rãi tiến lên. Ấy thế mà đến khi bọn hắn tới sát cấm chế rồi vẫn không thấy Lạc Long làm ra động tĩnh gì, Mộc Trường Phong trong mắt bắn ra tinh quang hạ thuẫn khí xuống cười lớn mà nói:

-Tiểu tạp chủng, ngươi đã dùng hết sát chiêu rồi đúng không? Nếu vậy thì lần này ngươi không thể thoát nổi một kiếp rồi ha ha.

Hắn vung tay ra sau đánh một quyền lên màng sáng cấm chế kia, mặc dù không thể khiến nó lay động nhưng hắn không có thất vọng mà càng hưng phấn hơn, trong miệng phát ra tiếng cười càn rỡ không ngừng công kích lên cấm chế trước mắt. Hai tên gia chủ của Lâm gia và Mạnh gia thấy vậy thì cũng cười lạnh, cất đi thuẫn khí của mình rồi cùng với Mộc Trường Phong công kích màn sáng cấm chế kia.

-Oành oành oành!

Công kích của bọn hắn lên cấm chế tạo thành những tiếng nổ vang, tuy rằng còn không tạo được một chút chấn động nào cho cấm chế nhưng theo thời gian qua đi, cấm chế đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị chấn động. Mỗi khi quyền đầu va chạm với cấm chế sẽ tạo nên một gợn sóng nhỏ, thời gian càng về sau thì chấn động đó càng lớn. Hơn một nén nhang về sau, phía trên màn sáng cấm chế đã xuất hiện những vết nứt đầu tiên, hơn nữa càng ngày lại càng xuất hiện nhiều vết nứt hơn. Lạc Long nhìn vào bộ dáng điên cuồng của ba người Mộc Trường Phong thì trong lòng bắt đầu đã có chút lo lắng rồi, thế nhưng hắn lúc này cũng không có biện pháp. Hắn đặt tay lên trận bàn của cấm chế, đồng thời vận dụng chân khí trong cơ thể và linh hồn lực từ linh hồn không ngừng rót vào đó chữa trị cho trận pháp. Những vết nứt trên màng sáng cấm chế cũng theo đó mà dần khôi phục, nhưng công kích của ba người Mộc Trường Phong lại khiến chúng bị tổn hại, tạo thành một vòng lặp không có hồi kết. Thế nhưng theo tình hình thực tế thì địch nhân công kích không tiêu hao quá nhiều chân khí còn Lạc Long lại mới chỉ là một luyện thể cảnh đỉnh phong, hiệu suất vận chuyển chân khí của hắn vô cùng thấp, lại thêm linh hồn của hắn mới chỉ đạt tới tụ linh cảnh, còn không thể xuất khiếu, ngay khi linh hồn lực bị hắn ép ra khỏi cơ thể thì liền tiêu tán đi phân nửa. Tình cảnh của Lạc Long bây giờ đã vô cùng hung hiểm, mặc dù trước mắt hắn vẫn có thể tạm chống đỡ nhưng cũng là giật gấu vá vai, đối phương mới tiêu hao một nhưng hắn đã tiêu hao mười. Lại qua thêm một nén nhang, hắn cảm tưởng bản thân giống như đèn đã cạn dầu, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt. Đến lúc này hắn đành đánh liều một phen, lấy từ không gian trữ vật ra một bình đan dược có chín viên chân khí đan toàn bộ cho vào miệng nhai như nhai đậu rồi nuốt xuống. Sau khi đan dược đi vào trong bụng hắn, dược hiệu bùng nổ khiến cho thân thể hắn chật cứng vì chân khí, cơ nhục và kinh mạch vốn đã quen với việc được chân khí rèn luyện bây giờ lại truyền đến cảm giác đau nhức khủng khiếp, mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng chảy ra. Mặt khác linh thần trong cơ thể của hắn cũng bất chấp tăng lên tốc độ hấp thu linh hồn lực khiến cho tốc độ hấp thu linh hồn lực của hắn tăng lên gấp ba thay vì gấp đôi như trước, không ngừng bổ sung cho linh hồn đang bị tiêu hao quá độ của hắn. Giằng co đến một canh giờ sau, Lạc Long đã không trụ nổi nữa rồi, thân thể và linh hồn của hắn giống như không còn là của hắn nữa, toàn thân đau nhức đến nỗi hầu như không còn cảm nhận được gì khác, nhưng chút đau đớn đó so sánh với thống khổ trong linh hồn lại chẳng là gì. Bây giờ hắn cảm giác linh hồn giống như bị người xé rách ra vậy, thống khổ như vậy cho dù có là chặt đi tay chân thì cũng xa xa không thể so sánh. So sánh với hắn đám người Mộc Trường Phong vẫn còn tốt hơn rất nhiều, chỉ là có chân khí tiêu hao quá nhiều, trong miệng không ngừng thở dốc mà thôi. Tuy nhiên bọn hắn vẫn cố gắng không ngừng công kích kết giới kia, chỉ cần Lạc Long ngã xuống thì kết giới này ngay lập tức sẽ vỡ tan tành. Lạc Long vẫn không ngừng tự nhủ bản thân phải tiếp tục kiên trì, cho dù thêm một phút một giây nữa cũng được, trong đầu hắn đã hình thành nên một cỗ chấp niệm, chấp niệm phải tiếp tục thủ hộ nơi này, bảo vệ đám người a Vân còn đang ở bên trong. Chính nhờ có cỗ chấp niệm này nên hắn mới có thể trụ được một canh giờ, có điều sức người chung quy cũng có hạn, Lạc Long hắn suy cho cùng vẫn chỉ là một tên luyện thể cảnh, có thể duy trì được cấm chế trận pháp đến giờ phút này đã là kỳ tích rồi, bây giờ hắn chính là đang trong trạng thái dầu cạn đèn tắt, cho dù nhấc một ngón tay cũng không thể. Hai tay của hắn đang đặt trên trận bàn buông thõng xuống, hai mắt không tự chủ được mà dần dần khép lại, rơi vào hôn mê. Thứ cuối cùng mà hắn cảm nhận được chính là sau lưng truyền đến một cảm giác mềm mại, theo đó là một mùi hương vô cùng dễ chịu thoang thoảng đi vào mũi, bên tai truyền đến một tiếng nói ôn nhu:

-Ca, huynh đã vất vả rồi!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.