Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công chúa nhỏ Bella

Phiên bản Dịch · 1458 chữ

Nơi núi rừng sâu thẳm mênh mông trùng điệp, hoa thơm chim hót, dòng suối róc rách. Cuối dòng suối nhỏ, trên đỉnh núi, có một tòa lâu đài khổng lồ đầy màu sắc.

Gió xuân thổi qua ban công tòa tháp, màn che trắng tinh tung bay, giống như lụa trắng của cô dâu e thẹn.

Cô bé hai tuổi mặc váy trắng, nằm sấp dưới đất vẽ tranh. Trên tấm thảm Ba Tư bằng lông dê bày đầy bút sáp màu, gió nhẹ thổi mái tóc quăn màu sợi đay của cô bé khẽ bay, tóc mai trên trán vô cùng mềm mại.

Xa xa dưới lầu truyền đến tiếng xe, cô bé lập tức ném bút sáp màu, nâng váy ngắn, chân không chạy tới trước lan can, cái đầu nhỏ xinh đẹp thò ra ngoài lan can chạm trổ hoa văn kiểu Âu để nhìn, thấy trong chiếc xe dài có một người đàn ông thân hình thẳng tắp đi ra, lập tức vẫy cánh tay nhỏ bé, vui sướng kêu to: “Papa! Papa!”

Thanh âm mềm mại đáng yêu trong trẻo của cô bé vang vọng trong núi rừng, kinh động một đám chim trắng khiến chúng bay đi.

Người đàn ông dưới lầu ngẩng đầu nhìn một giây, thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bé phản chiếu dưới bầu trời xanh trong vắt, nửa người treo ngoài lan xan, kinh hãi đến mức ra mồ hôi lạnh, lao vào trong lâu đài nhanh như gió.

“Ơ? Sao không thấy papa nữa?” Cô bé lùi lại, ngồi dưới đất cắn ngón tay. Quay đầu nhìn, giày cũng rớt đâu mất. Cô bé bò dậy, nhảy nhảy chạy đi tìm giày, cầm lên mang vào chân.

Người hầu gái ở bên cạnh quỳ một bên: “Công chúa Bella, tôi mang giúp cô nhé!”

“Không cần!” Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, rất có chí khí, “Tôi muốn tự mình mang, tôi rất giỏi nha.”

Cô nhóc nhỏ còn chưa phân biệt rõ trái phải, cầm giày ngược mang thế nào, sao cảm thấy có gì đó không đúng, cơ thể nho nhỏ và giày bắt đầu so tài, cầm giày trắng nhỏ và chân mình, xiêu xiêu vẹo vẹo lăn qua lộn lại trên sàn nhà.

“Các người đang làm gì!” Arthur lạnh lùng trách mắng.

Trong nháy mắt, một phòng mười mấy người hầu gái đều bị dọa sợ đến mức nằm sấp trên thảm, cô bé lại vẫn vui vẻ cầm giày lăn lộn dưới đất. Nghe thấy thanh âm của bố, bé cưng quay đầu lại, lập tức vui vẻ nhào tới, giày mới mang xong đạp bay hết. Nhóc kia lập tức nhào tới chân Arthur, giống như một con koala nhỏ, vững vàng ôm chân hắn.

“Papa!” Bella ngước cái đầu nhỏ, tóc ngang vai trở thành thác cánh hoa, mềm mại xõa ra sau lưng, một đôi mắt màu trà nhạt giống như hổ phách quý hiếm, trong veo trong vắt, thanh âm nhóc kia vô cùng êm dịu, nghe vào lòng người cũng phải biến hóa, “Papa, Bella rất nhớ bố!”

Arthur cúi người, gương mặt đóng băng như tan ra trong nháy mắt, lộ ra vẻ mặt nhu hòa, sờ gương mặt mềm mại của Bella, vừa muốn nói gì đó, liền nghĩ đến một chuyện, trong nháy mắt sắc mặt lại lạnh băng, thẳng người lên, âm u nhìn một đám người hầu gái: “Vừa rồi công chúa nhỏ chạy đến bên lan can, chuyện nguy hiểm như vậy, tại sao không có ai ngăn lại?”

Một đám người cúi thấp người run rẩy, nhưng không có ai lên tiếng.

Arthur chờ một chút, cười nhạt, ra lệnh cho Evan ở phía sau: “E, tất cả các cô ta, tra tấn bằng điện không người một giờ.”

Bella luôn nắm quần bố, ngoan ngoãn đứng một bên chân bố, chậm rãi lấy chân chà chân, nghe xong lời này, tò mò ngửa cái đầu nhỏ lên, kéo ống quần bố một cái, hồn nhiên hỏi: “Papa, tra tấn bằng điện là gì? Thú vị không?”

Arthur sửng sốt một giây, nhìn về phía Evan, mơ hồ nhờ giúp đỡ; Evan chưa từng thấy ánh mắt như vậy của ngài A, tê cả da đầu, vắt hết óc, lúng túng nói: “Híc, không thú vị.”

Arthur: “…”

Dáng vẻ Bella rất tiếc nuối, bĩu môi: “Không thú vị thì đừng ấy cô ấy chơi.”

Một đám người hầu gái như được đại xá, toàn bộ lấp lánh nước mắt nhìn công chúa nhỏ.

Arthur trầm mặc một lúc, vẫy tay với họ: “Bỏ đi, phạt các người chạy hai mươi vòng quanh lâu đài.”

Evan suýt nữa ngất xỉu: …

Đây là cái ý nghĩ bất chợt gì vậy?

Thưa ngài, sau này nói ra kiểu xử phạt này, không sợ mất mặt sao? Không sợ không có uy tín sao?

Mấy người hầu gái cảm động đến rơi nước mắt, chen lấn chạy đi, xông ra ngoài như đuổi vịt.

Bella quay đầu, mở to mắt tò mò nhìn, mấy phút, hai cái chân bật nhảy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống quần của bố chà xát không ngừng, “Papa, con cũng muốn chạy, con cũng muốn chạy.”

Evan sững sờ, không khỏi thầm than: Ngài sáng suốt.

Arthur ngồi xổm xuống, xoa mái tóc xù của cô bé, dịu dàng dỗ: “Nhưng sẽ rất mệt đó.”

“Papa đi với con.” Cô bé lập tức nhào vào lòng bố, non nớt làm nũng, “Nếu con mệt, papa ôm con.”

Arthur kéo cơ thể nho nhỏ của cô bé vào lòng, mỉm cười xoa tóc cô bé: “Được.”

Hắn nhặt giày dưới đất lên, nho nhỏ, không lớn bằng lòng bàn tay.

Hai tay nhẹ nhàng nâng lên một chút, ôm cô bé ngồi lên đùi hắn, cánh tay che sau lưng cô bé, vòng qua phía trước mang giày cho cô bé, cái chân nhỏ mềm mại đưa vào trong giày nhỏ bằng da nai, liền trượt vào.

Cô nhóc ngồi trong lòng bố, vui vẻ vỗ tay: “Papa thật là giỏi.”

Hắn cười, lại sửa tóc cô bé lại một chút, cột chắc nơ cột tóc, cúi người dắt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô bé: “Đi nào.”

Bella mới ra khỏi cửa chính lâu đài, giống như một con chim nhỏ màu trắng bay ra ngoài, dang tay chạy như bay trên cỏ, váy nhỏ um tùm tung ra như hoa. Thanh âm của cô bé êm tai như chuông gió:

“Papa nhìn nè, papa nhìn nè, có phải con sắp bay lên rồi không.”

Arthur bước chậm theo ở phía sau, thỉnh thoảng trả lời cô bé vài câu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lại gác lửng nơi cao nhất trong lâu đài, chỗ đó, gió thổi lụa trắng tung bay.

Các quản gia các người hầu gái đều rập khuôn đi theo, không dám cách quá gần quấy rầy hứng thú của họ, lại không dám cách quá xa sợ công chúa nhỏ đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ai cũng biết công chúa nhỏ là bảo bối trong lòng ngài A.

Arthur vẫn đang nhìn trời, đột nhiên nghe “A” một tiếng, Bella chạy nhanh quá, lập tức ngã sấp xuống đất, cỏ xanh bay lung tung.

Arthur cả kinh, lập tức xông tới ôm cô bé, nhìn trái nhìn phải, khẩn trương đến mức trái tim cũng sắp rỉ máu: “Nói cho bố biết, đau ở đâu? Bị thương ở đâu?”

Bella rụt lại trong lòng bàn tay hắn, sợ hãi lắc đầu: “Không đau, không đau chỗ nào hết.”

Arthur không nghe, kiểm tra cánh tay cô bé, đôi chân ngắn dưới váy, hoàn hảo, thực sự không hề bị thương, thậm chí không bị quẹt rách da. Hắn thở một hơi, lại nói: “Gió lớn quá, không chơi nữa, được không?”

“Ưm ~~” Cô bé đáng thương nhìn hắn, duỗi cánh tay nhỏ bé ra, “Papa, ôm một cái ~~”

Đáy lòng hắn hoàn toàn mềm mại, hai tay nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng, cái váy nhỏ um tùm trải ra trong ngực hắn.

Bella ngồi trên cánh tay bố, cái miệng nhỏ nhắn hôn hắn một cái, lại mềm mại nói: “Papa, vừa rồi, chân của con đột nhiên lại không có sức.”

“Bố biết.” Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ mái tóc xù của cô bé, dỗ: “Chờ cơ thể Bella của chúng ta từ từ tốt hơn thì sẽ tập đi xe đạp, đi chơi xa hơn ở bên ngoài, được không?”

“Được ạ.” Cô bé trả lời vô cùng vui vẻ.

Bạn đang đọc Archimedes Thân Yêu của Cửu Nguyệt Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.