Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47

Phiên bản Dịch · 3300 chữ

“Ta luôn biết về nơi này,” Tsagaglalal nói với Sophie. Bà vẫy tay nói, “Tới đây ngồi với ta.”

Sophie lắc đầu.

“Đi mà,” Tsagaglalal nhẹ nhàng nói. “Ta tạo ra nơi này cho cháu và em cháu. Cháu nghĩ vì sao mà ta không cho thợ làm vườn động vào nơi này chứ?”

Sophie đi quanh bãi đất trống rồi ngồi xuống dựa lưng vào cây táo khô héo. “Cháu không biết nghĩ gì nữa,” cô thật thà nói.

Tsagaglala vẫn im lặng, nhìn chăm chăm vào cô gái. Tiếng động duy nhất là tiếng ong vo ve và tiếng xe cộ từ đằng xa.

“Cháu đang nghĩ,” Sophie nói, “một tuần trước thôi cháu đang làm ở quán Coffee Cup và đợi cho tới cuối tuần. Josh thường tới cửa hàng ăn trưa và chúng cháu cùng nhau ăn sandwich và bánh anh đào. Cháu vừa mới nói chuyện với cô bạn Elle của cháu ở New York qua điện thoại. Cháu rất vui vì có thể bạn ấy sẽ tới San Francisco. Nỗi lo lớn nhất của cháu là cháu không thể nghỉ làm ở quán để đi chơi với bạn ấy.” Cô gái nhìn Tsagaglalal. “Chỉ một ngày như bao ngày. Một ngày Thứ Năm bình thường.”

“Còn giờ?” Tsagaglalal thì thầm.

“Còn giờ, một tuần sau, Cháu được Đánh Thức, học phép thuật, tới Pháp và Anh rồi lại quay lại không cần dùng máy bay; em trai cháu đi mất; và cháu đang lo tới ngày tàn của thế giới.” Cô cố cười nhưng nghe the thé và quá khích.

Tsagaglalal chậm rãi gật đầu. “Sophie à, một tuần trước cháu chỉ là một cô gái. Cháu đã được trải nghiệm cả đời chỉ trong bảy ngày. Cháu đã nhìn thấy nhiều thứ và còn làm nhiều hơn thế.”

“Hơn cả cháu muốn,” Sopie thì thầm.

“Cháu đã lớn lên và trưởng thành,” Tsagaglalal nói, không để ý tới việc cô nói chen vào. “Cháu là một cô gái trẻ phi thường, Sophie Newman ạ. Cháu mạnh mẽ, thông thái và đầy quyền năng – rất, rất quyền năng.”

“Cháu ước gì cháu không như thế,” Sophie rầu rầu nói. Cô nhìn vào lòng bàn tay. Cô đang đặt tay lên chân, hai tay chồng lên nhau. Những sợi điện bạc tập hợp trong lòng bàn tay cô rồi hình thành một quả bóng sáng. Luồng điện bay trở vào trong bàn tay cô, hình thành găng tay bạc, lúc đầu trông như tơ bóng, sau thành da rồi cuối cùng trở thành một lớp kim loại bao quanh tay cô, bảo vệ bàn tay cô. Cô nắm bàn tay lại; găng tay biến mất. Những ngón tay cô trong thoáng chốc vẫn còn lớp sơn bạc bóng trước khi trở lại bình thường.

“Cháu không thể thoát khỏi vận mệnh đâu Sophie. Cháu là Bạc. Điều đó mang lại cho cháu trách nhiệm...và định mệnh. Số phận của cháu đã được định đoạt ngàn năm về trước,” Tsagaglalal nói như vỗ về cô bé. “Ta đã quan sát chồng ta, Abraham làm việc cùng Chronos. Chronos giành cả đời để làm chủ Thời gian. Việc đó đã hủy hoại ông ấy, khiến cơ thể ông ấy biến thành cả trăm loại hình dạng. Nó khiến ông ấy trở thành sinh vật ghê tởm nhất cháu từng nhìn thấy ... dù thế chồng dì vẫn coi ông ấy là bạn, và dì không nghi ngờ gì tấm lòng của ông ấy với loài người và và sự sống còn của Vương quốc Bóng tối này.”

“Bà Phù thủy không thích ông ấy...” Sophie nói, rùng mình khi cô nhìn thấy hình ảnh thật sự của Chronos trong đầu.

Tsagaglalal gật đầu. “Và ông ta khinh thường những gì bà ấy làm.”

“Bà ấy đã làm gì?” Sophie bắt đầu nhưng những ký ức đã tới nhanh khiến cô rùng mình.

...một cây búa đập tan chiếc sọ thủy tinh thành những mảnh kính vỡ, rồi thêm lần nữa và lần nữa...

...những cuốn sách bìa kim loại biến chất lỏng, những giá sách sập xuống vì bị axit ăn mòn...

....những chiếc phi thuyền bằng kính và gốm lạ thường đâm vào vách đá và chìm xuống biển...

Tsagaglalal nhoài người lên. “Bà phù thủy đã tiêu diệt hàng ngàn các tác phẩm Chúa Đất, Người Cổ Đại và Archon: những cái chồng dì gọi là những vốn kiến thức nguy hiểm.”

“Nó quá nguy hiểm,” Sophie đáp lại, dựa trên quan điểm của Bà Phù thủy.

“Đó là theo quan điểm của Bà Phù thủy.” Tsagaglalal buồn rầu nói. “Bạn của cháu, người bất tử William Shakespeare đã từng viết “không có gì tốt hay xấu, chỉ là cách nghĩ khiến chúng tốt hay xấu.”

“Trích trong Hamlet. Chúng cháu đã đóng vở kịch đó ở trường.”

“Zephaniah tin rằng những kho tri thức đó nguy hiểm và vì thế bà ta có quyền hủy diệt chúng. Nhưng cháu phải nhớ rằng bản thân kiến thức không hề nguy hiểm,” Tsagaglalal nhấn mạnh. “Kiến thức được dùng thế nào mới nguy hiểm. Bà Phù thủy đã hủy diệt không biết bao nhiêu kiến thức. Vì thế khi bà ta cần giúp đỡ, Chronos đã bắt bà ta trả giá đắt. Có lẽ ông ấy cũng muốn ngăn bà ta không hủy diệt cái gì nữa dù đã muộn. Thi thoảng dì băn khoăn không biết nếu chúng ta biết được những tri thức đó thì loài người có thay thế chúng ta không.”

Sophie nhìn thấy những hình ảnh thoáng qua của công nghệ cổ đại, những thành phố bằng kính, những chiếc thuyền kim loại rộng mênh mông, những phi thuyền pha lê lao vút trên bầu trời. Và những hình ảnh trở nên đen tối và cô thấy một thành phố giống như một viên ngọc tinh tế biến thành chất lỏng khi một quả bom như một quả nấm nổ tung giữa thành phố. Cô lắc đầu và hít một hơi thật sâu, chớp mắt quay về hiện tại, cố gắng xua những hình ảnh đó đi. Âm thanh thường nhật của chiều San Francisco – tiếng còi tàu từ xa, tiếng còi xe, tiếng còi cứu hỏa – quay trở lại. “Không, chúng ta phải hủy diệt mọi thứ,” cô thì thầm.

“Có lẽ...” Tsagaglalal nói nhỏ. “Có thể chồng dì và Chronos hàng ngày luôn lo nghĩ tới việc hủy diệt trái đất và những sinh vật sống trên đó. Dì đã ngồi quan sát họ nghiên cứu các dòng thời gian để giúp loài người và Vương quốc Bóng tối sống lâu nhất có thể. Họ gọi chúng là Dòng Triển Vọng. Một khi họ tìm được Dòng Triển Vọng, họ sẽ làm mọi thứ để đảm bảo nó thành công.”

Mùi muối và khí thải thổi nhè nhẹ qua những tán lá và bụi cây. Lá cây xào xạc, Sophie đột nhiên rùng mình. “Và Josh và cháu đang ở một trong những Dòng Triển Vọng ạ?”

“Đúng, có một cô bé cậu bé. Cặp song sinh. Vàng và Bạc.” Tsagaglalal nhìn cô gái. “chồng dì còn biết tên cháu.”

Sophie sờ vào tấm ngọc lục bảo ở túi cạnh quần. Trên đó có tên cô.

Tsagaglalal gật đầu. “Ông ấy biết nhiều điều về cháu dù không phải mọi thứ. Dòng thời gian không phải lúc nào cũng đúng. Nhưng Abraham và Chronos biết rằng chắc chắn cặp sinh đôi sẽ có tầm ảnh hưởng với sự tồn vong của loài người và thế giới. Và họ biết họ phải bảo vệ cặp sinh đôi hoàn hảo, Vàng và Bạc.”

“Josh và cháu không hoàn hảo,” Sophie ngay lập tức đáp.

“Không ai hoàn hảo. Nhưng luồng điện của cháu trong sạch. Chúng ta biết cặp sinh đôi cần kiến thức, thế nên Abraham đã tạo ra cuốn Codex, cuốn sách của Nhà thông thái, bao gồm kiến thức của cả thế giới trong vài trang giấy.” Khuôn mặt bà lão hằn rõ sự đau khổ. “Lúc đó ông ấy đã Biến Đổi. Cháu biết biến đổi là thế nào không?”

Sophie định lắc đầu nhưng rồi gật vì những kiến thức của Bà Phù thủy Endor cho cô biết. “Dạng chuyển đổi. Hầu hết những Elder già nhất đều biến thành...” Cô dưng lại, khó khăn chớp mắt vì những hình ảnh. “...quái vật.”

“Không phải tất cả nhưng là hầu hết. Vài người chuyển thành dạng xinh đẹp hơn. Chồng dì cho rằng Biến đổi là một dạng chuyển hóa do tác động của tia mặt trời khiến các tế bào lão hóa nhanh chóng.”

“Nhưng dì không bị Biến đổi...”

“Ta không phải Elder,” Tsagaglalal trả lời ngắn gọn. “Và khi Abraham tạo nên cuốn Codex, ông ấy đã xử lý để chỉ có loài người mới đọc được. Nó sẽ đầu độc các Elder nào dám chạm vào. Hoàng loạt những bảo vệ giống người đã trông coi cuốn Sách trong hàng thế kỷ.”

“Vậy đó là nhiệm vụ của dì?” Sophie hỏi.

“Không,” Tsagaglalal nói khiến cô ngạc nhiên. “NHững người khác được chọn để bảo vệ cuốn Sách. Nhiệm vụ của dì là bảo vệ những tấm ngọc lục bảo và chăm sóc Vàng và Bạc. Dì sẽ ở bên họ tới phút cuối khi họ cần dì.”

“Tsagaglalal,” Sophie thì thầm. “một Giám Quan.”

Bà lão gật đầu. “Ta là Giám Quan. Abraham đã sử dụng những công nghệ của Archon để biến ta thành bất tử. Ta đã chăm sóc, theo dõi và bảo vệ các cặp song sinh. Và để chăm sóc và bảo vệ ta, chồng ta đã cho em trai ta món quà là sự bất tử nữa.”

“Em trai dì...” Sophie thở hắt ra.

Tsagaglalal gật đầu. Bà ngước lên nhìn trời. “Chúng ta đã cùng nhau sống trên trái đất này hơn mười ngàn năm và chăm sóc các thế hệ nhà Newman. Và đây chính là cây phả hệ của gia đình cháu. Em trai và ta đã cùng nhau bảo vệ những hoàng tử, thợ vải, chủ nhân và cả nô lệ. Chúng ta đã sống ở tất cả các quốc gia trên thế giới, chờ đợi, chờ đợi và luôn chờ đợi...” Đôi mắt bà ầng ậng nước. “Cũng từng có Vàng trong gia đình cháu, có cả Bạc nữa, có khi có cả một căp sinh đôi Vàng và Bạc nhưng không phải cặp sinh đôi trong lời tiên tri, và trí óc em trai ta bắt đầu gục ngã theo năm tháng.”

“Còn gia đình nhà Flamel thì sao? Không phải họ cũng tìm kiếm các cặp song sinh ư?”

“Đó là một sai lầm. Một lời diễn giải sai cháu ạ. Có lẽ là một sự cố chấp. Nhiệm vụ của họ chỉ là bảo vệ cuốn sách. Nhưng ở một điểm nào đó thì nhà Flamel bắt đầu tin rằng nhiệm vụ của họ là tìm cặp song sinh truyền thuyết.”

Sophie cảm thấy không thở nổi. “Vậy mọi thứ họ đã làm...đều là vô ích.”

Tsagaglalal hiền hậu cười. “Không, không phải là vô ích. Mọi thứ họ làm giúp họ tới gần hơn với thành phố này, và duy chỉ lần này, là tới gần hơn với các cháu. Nhiệm vụ của họ không phải là tìm cặp song sinh – lời tiên tri là cặp song sinh sẽ tìm thấy họ. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ cặp song sinh và Đánh thức họ.”

Sophie nghĩ đầu óc cô sắp nổ tung. Cô thấy sợ khi nghĩ tới việc cuộc đời cô đã được tiên đoán từ mười ngàn năm trước. Một ý nghĩ khiến cô choáng váng. “Em trai dì,” Sophie hỏi nhanh, “đang ở đâu ạ?”

“Lần đầu chúng ta tới Anh, chúng ta biết rằng Scathach đã giúp một cậu thanh niên tên Arthur lên ngôi vua. Em trai ta trở nên thân thiết với cậu ta; Arthur giống như con trai cậu ấy. Khi cậu thanh niên đó chết...em trai ta bị tổn thương trầm trọng. Đầu óc ông ấy bắt đầu rơi rạc, ông ấy không thể phân biệt nổi hiện tại và quá khứ, hiện tại và ảo tưởng. Ông tin rằng Arthur sẽ tái sinh và lại cần ông ấy. Ông không bao giờ rời khỏi Anh nữa. Ông nói ông sẽ chết ở đó.”

“Gilgamesh,” Sophie thở hắt ra.

“Vua Gilgamesh,” Tsagaglalal thì thầm, “dù ở Anh người ta biết đến ông ấy với cái hang khác.” Nước mắt lăn dài xuống má bà, khu vườn tràn ngập mùi hoa nhài. “Giờ ta không còn cậu ấy nữa, đã lâu quá rồi.”

“Chúng cháu đã gặp ông ấy,” Sophie vội nói và nhoài người ra nắm lấy tay Tsagaglalal. Luồng điện của cô nổ tí tách. “Ông ấy còn sống! Ở Luân Đôn.” Cô chớp mắt để nước mắt lăn xuống khi nhớ lại ông già vô gia cư rách rưới và bẩn thỉu với đôi mắt xanh ấn tượng cô đã gặp ở trong taxi.

Mùi hoa nhài đắng ngắt. Giọng của Tsagaglalal nhuốm vị cay đắng. “Ôi Sophie, dì biết chú ấy còn sống và ở Luân Đôn. Cô có những người bạn ở đó giúp cô để mắt tới chú ấy giùm cô, đảm bảo chú ấy không thiếu thốn tiền nong và không bị bỏ đói.” Giờ bà đang khóc, những giọt nước mắt lăn xuống cằm và rơi xuống bãi cỏ. Những cây hoa nhài nhỏ xíu mọc lên, nở hoa chỉ trong một giây. “Ông ấy không còn nhớ tới dì,” Tsagaglalal thì thầm. “Không, không đúng: chú ấy còn nhớ dì, nhưng là dì của mười ngàn năm trước, trẻ trung và xinh đẹp. Ông ấy không nhận ra dì của bây giờ.”

“Ông ấy nói ông ấy chép lại mọi chuyện,” Sophie nói. Cô quệt nước mắt đi. “Ông ấy nói ông ấy sẽ viết về cháu, nhớ về cháu.” Cô nhớ ông lão đã đưa cho cô một tập giấy dày được khâu lại với nhau. Có những tờ giấy viết, có giấy báo, thực đơn nhà hàng, khăn giấy, da dê và cả những miếng đồng mỏng tang. Chúng được cắt xé theo cùng một kích cỡ, đầy những chữ viết tay.

“Bất tử là một lời nguyền,” đột nhiên Tsagaglalal giận dữ nói. “Dì yêu chồng dì nhưng có nhiều lúc – rất nhiều lúc – dì hận những gì ông ấy đã làm với dì và em trai dì và dì đã nguyền rủa ông ấy.”

“Abraham đã viết rằng cháu sẽ nguyền rủa ông ấy từ bây giờ và về sau,” Sophie nói.

“Nếu chồng dì có tật xấu gì, đó là ông ấy luôn nói thật. Kể cả khi sự thật mất lòng.”

Sophie không thở nổi. Ký ức của bà Phù thủy luồn lách vào suy nghĩ cô về một điều gì đó quan trọng. Cô tập trung để hiểu nó. “Quá trình biến Gilgamesh thành bất tử là một sai lầm. Nhưng nếu có thể lấy đi sự bất tử của ông ấy thì...” cô dừng lại.

“Cháu nhớ ra gì hả, con gái – một vài thứ Bà phù thủy biết à?”

“Không, điều mà Gilgamesh yêu cầu Josh.”

“Cái gì?”

“Ông ấy bắt em cháu hứa khi mọi chuyện qua đi – nếu chúng cháu còn sống – hãy mang cuốn Codex tới Luân Đôn.”

Bà lão nhíu mày, những nếp nhăn hằn nhiều hơn trên trán bà. “Vì sao?”

“Gilgamesh nói trên trang nhất cuốn Codex có một câu thần chú.” Cô day trán cố nhớ chính xác nhà Vua nói gì. “Ông ấy nói...ông ấy nói là ông ấy đã đứng sau lưng Abraham và quan sát ông ấy ghi chép lại.”

Tsagaglalal gật đầu. “Cả em trai ta và Prometheus đều luôn ở bên chồng dì. Không biết chú ấy thấy gì nhỉ?”

“Công thức biến thành người bất tử,” Sophie nói. “Khi Josh và cháu hỏi vì sao ông ấy muốn nó, vì ông ấy đã bất tử rồi...”

“để đảo ngược công thức,” Tsagaglalal trả lời. “Có thể sẽ thành công. Ông ấy có thể là người bình thường, có thể có lại trí nhớ và sẽ nhớ ra dì,” bà lão thở hắt ra. “Chúng ta có thể lại là người và chết trong thanh thản.”

“Lại là người?” Sophie hỏi. Đột nhiên cô nhớ lại lời bà lão nói trước đó. “Dì không phải Elder,” cô nói, “cũng không phải Archon hay người Cổ đại. Vậy bà là ai?”

“Vì sao hả Sophie,” Tsagaglalal cười buồn nói, “cháu nghĩ xem vì sao cuốn Codex lại được tạo ra để Elder không thể chạm vào mà chỉ có loài người có thể giữ được? Gilgamesh và ta là người. Chúng ta là một trong những Người Khởi Nguyên đầu tiên có được sự sống nhờ vào luồng điện của Prometheus ở Thành Phố Vô Danh nơi rìa thế giới. Giờ thì không còn người Khởi Nguyên nữa. Chỉ còn có ta và Gilgamesh. Và ta chỉ còn phải làm một việc,” bà lão nói thêm.

Cô gái lại ngồi dựa vào cây táo và khoanh tay. Cô biết dì cô định nói gì. “Cháu từ chối được không?”

“Cháu có thể,” Tsagaglalal nói khiến cô ngạc nhiên. “Nhưng nếu cháu làm thế, hơn mười ngàn người sống và chết để bảo vệ cháu sẽ hy sinh vô ích. Những người đã bảo vệ cuốn Codex, những cặp sinh đôi trước, những Elder và THế Hệ Kế tiếp đứng về phía loài người – sẽ hy sinh vô ích.”

“Và thế giới sẽ kết thúc,” Sophie nói thêm.

“Đúng.”

“Chồng dì thấy điều đó à?”

“Dì không biết,” Tsagaglalal nói. Đôi mắt bà mọng đỏ nhưng bà không còn nước mắt để khóc. “Sự biến đổi diễn ra trên cơ thể ông ấy trong những ngày cuối cùng và biến ông thành vàng khối. Ông ấy không thể nói. Dì chắc ông ấy sẽ có cách để nói cho dì...nhưng rồi Danu Talis bị hủy diệt trong Trận Chiến cuối cùng.” Tsagaglalal quay đi nhìn theo những bông hoa nhài đã nở rộ và úa tàn. “Abraham và Chronos nhìn thấy rất nhiều hướng đi của lịch sử, và mỗi hướng đi lại tạo ra bởi những quyết định riêng biệt. Thường thì khó có thể nói – trừ trường hợp trong những bối cảnh cụ thể - ai là người quyết định. Đó là lý do vì sao lời tiên tri rất mù mờ - “một bảo vệ thế giới, một hủy diệt nó.” Dì không biết cháu là ai.” Bà hất hàm về phía ngôi nhà. “Có một tấm bảng trong tủ giành cho em trai cháu nữa.”

Sophie thở hổn hển vì choáng.

Tsagaglalal gật đầu. “Đúng, rất có thể giờ này dì đang nói chuyện với Josh, trong khi Sophie Newman đang đứng cạnh Dee và Dare ở Alcatraz. Nhưng rồi sẽ đến lúc – sớm thôi – cháu sẽ phải lựa chọn. Và lựa chọn của cháu sẽ ảnh hưởng tới tương lai thế giới này cũng như vô số những Vương quốc Bóng tối khác.” Bà thấy vẻ đau buồn trên khuôn mặt Sophie và đặt tay lên má cô. “Quên những gì cháu biết đi, hoặc những gì cháu nghĩ là cháu biết – hãy tin vào bản năng của cháu. Nghe theo con tim cháu. Đừng tin ai.”

“Nhưng Josh. Còn cậu ấy thì sao? Cháu có thể tin cậu ấy,đúng không?” Sophie sợ hãi nói.

“Nghe theo con tim cháu,” Tsagaglalal nhắc lại. “Giờ nhắm mắt lại và ta sẽ dạy cháu Thổ thuật.”

Bạn đang đọc Ảo Thuật Gia ( The Warlock ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.